Chương 417: Gần gũi
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1660 chữ
- 2022-02-06 09:19:20
Cố Minh Châu bước lên hành lễ với Lý thái phu nhân.
Không khí trong phòng ấm áp một cách kỳ lạ khiến đám mây u ám đè 8nặng trong lòng Cố Minh Châu trong phút chốc bị thổi tan đi hết.
Lý thái phu nhân nhìn Cố Minh Châu:
Châu Châu lại 3đây xem này, từ hôm nay trở đi Châu Châu đã có đệ đệ rồi đấy.
Nương nương lúc còn ở nhà chẳng bao giờ động tay vào những việc nữ công gia chánh, sao giờ lại nghĩ tới làm những thứ này chứ?
Tay nghề của nương nương khá lắm ạ.
Ban đầu Lý thái phu nhân hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh bà đã hiểu ra:
Là tay nghề tháo dây rất khó có phải không?
Lúc con gái còn chưa được gả vào phủ Lỗ vương, đến tua rua của cung đăng trong nhà còn thường xuyên khuyết chỗ này hụt chỗ kia.
Lâm phu nhân không biết nên làm sao:
Chỉ có thể ngày khác lại mời thải phu nhân tới phủ.
Lý thái phu nhân sáng khoái đồng ý:
Khi nào trong phủ thiết yến, ta chắc chắn sẽ phải đến góp vui.
Cố Minh Châu mời Mạc chân nhân ngồi đợi trong chốc lát, còn mình thì đi tiễn Lý thái phu nhân và Viên phu nhân ra về. Bước đi trên hành lang, Cố Minh Châu nói với Lý thái phu nhân:
Hôm nay tiến cung, cháu đã cùng sự phụ tới cung Khôn Ninh gặp Hoàng hậu nương nương.
Nương nương thích chơi cờ, viết chữ, còn cùng cháu tết dây.
Tết dây?
Một già một trẻ sóng bước đi bên nhau, nhưng nhìn từ sau lưng lại thấy hòa hợp một cách kỳ lạ.
Mạc chân nhân hành lễ chào hỏi với Lý thái phu nhân và Viên phu nhân, sau đó ngồi xuống bắt mạch cho Lâm phu nhân:
Phu nhân mạch tượng ổn định không có gì đáng ngại, tiếp theo chỉ cần nghe theo căn dặn của thầy thuốc, cẩn thận điều dưỡng thân thể là được thôi.
Lâm phu nhân nhìn thấy nhiều người vất vả vì bà thế này, cảm thấy hơi ngại, muốn nói thêm vài lời khách sáo.
Lý thải phu nhân cười xòa:
Được rồi, để Lâm phu nhân yên tâm nghỉ ngơi, chúng ta cũng nên đi thôi.
Cố Minh Châu mím môi mỉm cười, nhớ tới hạt châu và dây vải rải đầy trên chiếc bàn nhỏ trong cung Khôn Ninh, nghĩ kỹ lại thì cô cũng rất khá, ít nhất thì bản lĩnh tháo dây cũng không phân cao thấp với nương nương.
Ngọc lâu xuân trong đại điện của nương nương nở cũng đẹp, nương nương còn cho người trồng cả bạch ngọc lan trong vườn.
Lý thải phu nhân nói:
Năm ấy lúc ta tới cung Khôn Ninh, trong vườn còn có cả hải đường, năm ấy hải đường nở rộ lắm.
Năm ấy cũng là năm nương nương có mang Tam công chúa.
Lý thái phu nhân hiền từ nói:
Xin đừng khách sáo với ta, phu nhân cũng có ân tình với cháu nội ta, tuy đứa bé này ra đời hơi sớm một chút nhưng ta thấy tình trạng của đứa bé rất tốt, tiếng khóc cũng rất vang.
Lý thải phu nhân nói đến đây, Viên phu nhân và Mạc Dương Minh cũng được ma ma quản sự mời vào trong phòng. Viên phu nhân vừa kịp tiếp lời:
Lúc nhũ mẫu bể đại gia đi ngang qua, ta đã quan sát kỹ rồi, so với hồi Hoằng ca nhi ra đời còn khỏe khoắn hơn nhiều, đứa trẻ này hiếu thuận không muốn để mẹ phải chịu khổ thêm một tháng đó thôi.
Cố Minh Châu dẫn Mạc chân nhân tới bên giường.
Nhưng đến khi định thần lại thì Mạnh thị cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì, cho dù là nhà họ Ngụy thì cũng chẳng so được với nhà họ Đàm. Thêm nữa nhà họ Ngụy chẳng qua cũng chỉ là khách của Hầu phủ mà thôi, còn bọn họ với Đàm thượng thư là thông gia, mẹ của Đàm tam gia chẳng bao lâu nữa sẽ vào kinh để bàn chuyện kết hôn của hai đứa nhỏ, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ được nở mày nở mặt.
Trong chính phòng.
Cố Sùng Nghĩa ngắm nhìn đứa con nhỏ nằm trong lòng, đứa bé ăn no đang ngủ ngon lành, phu nhân vất vả biết mấy mới sinh hạ được thằng nhóc con này, tương lai nếu nó không chịu tu chí vươn lên, làm phu nhân nổi giận thì ông sẽ tính sổ món nợ ngày hôm nay với nhóc con này.
Nhũ mẫu đón lấy đứa trẻ, vừa đi vừa nói:
Đại gia, nô tỳ đưa ngài sang phòng bên nhé.
Lý thải phu nhân nói với Lâm phu nhân:
Thế là trai gái đủ cả rồi.
Đa tạ thái phu nhân,
Lâm phu nhân cảm kích:
Nếu không nhờ thái phu nhân tới giúp thì chỉ e sẽ không thuận lợi được như vậy.
Ban nãy lúc đau đớn nhất, bà đỡ muốn xoa bụng, bà còn có chút lo lắng, sợ sẽ làm hại tới đứa trẻ, may nhờ có Lý thái phu nhân ở bên cạnh khuyên nhủ, đứa trẻ nằm ở vị trí không tốt lắm nhưng không có gì đáng ngại, để bà đỡ hơi điều chỉnh là được, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Mẹ của Lâm phu nhân qua đời sớm, trong nhà lại không có mẹ chồng, Lý thải phu nhân nghiễm nhiên trở thành một vị trưởng bối có thể thay bà ra quyết định.
Lý thái phu nhân bước chậm lại.
Cố Minh Châu gật đầu:
Nương nương rất khỏe, xin thái phu nhân đừng lo lắng. Lần sau cháu lại vào trong cung, nếu thái phu nhân có lời gì muốn chuyển, cháu có thể giúp người chuyển lời tới nương nương.
Nhắc tới con gái, Lý thái phu nhân không còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh được như trước nữa:
Nương nương ở trong cung thường làm những gì?
Cổ lão phu nhân kinh ngạc:
Nhà... nhà họ Ngụy sao lại tới đây? Lẽ nào là cố ý tới thăm vợ của Sùng Nghĩa?
Mạnh thị gật đầu, chuyện lớn như vậy hắn không thể có chuyện tình cờ được phải không?
Mẹ
Mạnh thị nói:
Xem ra Châu Chấu rất thân thiết với nhà họ Ngụy.
Nếu như đặt vào trước đây, khi nhà họ Ngụy còn chưa thất thể, nhìn thấy cảnh này hắn sẽ khiến bà ta giật mình thon thót. Đó là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương cơ mà, từ lúc nào lại có quan hệ tốt với phủ Hoài Viễn hầu đến thế?
Cố Minh Châu tiếp lời:
Nương nương cho người chăm sóc rất chu đáo, hải đường năm nay nhất định cũng sẽ nở rất đẹp.
Ánh mắt Lý thải phu nhân ôn hòa hướng về phía Cố Minh Châu. Cố đại tiểu thư có biết lời nói ban nãy của mình có ý nghĩa gì không? Thật là một đứa trẻ thông suốt, chẳng trách lại bị cháu trai bà nhắm tới từ sớm như vậy.
Thật không nhìn ra đứa cháu trai của bà ngày thường kiệm lời mà ra tay lại vững, chuẩn, mạnh đến vậy, hoàn toàn tương phản với nhị thúc của nó. Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện đến tận cổng lớn, đúng lúc chạm mặt quản sự tới bẩm báo:
Lão phu nhân và phu nhân hẻm Hoa Sen đã tới.
Lâm phu nhân nhìn con gái cẩn thận dè dặt lại gần bên9 cạnh Lý thái phu nhân, trên khuôn mặt mệt mỏi của bà không khỏi hiện ra một nụ cười, cảnh tượng này khiến lòng bà như được 6sưởi ấm, tầm nhìn cũng bất chợt trở nên mơ hồ.
Sao lại nhỏ như vậy nhỉ?
Cố Minh Châu không kìm được thầm thì. Đệ đ5ệ đang nằm trong bọc tã, khuôn mặt còn chẳng to bằng lòng bàn tay cô, lông mày đôi mắt rất giống cha, cái mũi và cái miệng đều nhỏ, Cố Minh Châu muốn đưa tay ra bế nhưng lại không dám.
Bế tới cho thầy thuốc khám trước đã!
Lý thải phu nhân nhìn về phía Lâm phu nhân:
Như vậy phu nhân mới yên tâm hơn được.
Lâm phu nhân gật đầu.
Lão phu nhân nhà họ Cố dẫn theo con dâu đang đi về phía hậu viện, đụng độ chính diện với nhóm người Lý thải phu nhân.
Cố Minh Châu giới thiệu nữ quyến nhà họ Cố với Lý thải phu nhân, bọn họ nói vài câu khách sáo rồi chia tay, lão phu nhân nhà họ Cố ngóng theo bóng lưng của Lý thái phu nhân:
Châu Châu nói vị thái phu nhân đó là của nhà nào?
Đại phu nhân nhà họ Cố, Mạnh thị đáp:
Là mẹ của Nguy Hoàng hậu.
Cố Sùng Nghĩa chuyển giao cái thứ toàn thân thơm nức mùi sữa này cho nhũ mẫu. Không phải là ông ghét bỏ đứa con trai này, chỉ là ông cảm thấy đứa nhỏ này không xinh xắn bằng Châu Châu, mặt mày nhăn nhúm giống như một ông già, nhất là mày mắt không được thanh tú như tỷ tỷ của nó, nhìn đã thấy rặt mùi ngốc nghếch.
Mong sao thằng nhóc con này đừng có ốm, tránh để cho mẹ nó phải đau lòng. Cố Sùng Nghĩa nghĩ rồi lại liếc mắt nhìn một cái về phía nhũ mẫu vừa rời khỏi.
Hầu gia,
Lâm phu nhân nói:
Theo lẽ thường thì Hầu gia không nên vào trong phòng đầu, vẫn nên tránh đi thì hơn.
Cố Sùng Nghĩa không hề để tâm:
Sợ gì chứ, hồi sinh Châu Châu không phải ta cũng không tránh đó sao, chẳng phải cuối cùng cũng đầu vào đó à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.