• 10,719

Chương 418: Hảo cảm


Cố Sùng Nghĩa còn chưa nghĩ ra cách để báo đáp nhà họ Ngụy, bên tại đã truyền tới giọng nói của Lâm phu nhân.


Sau này Ngụy nhị lão gi8a còn tới nhà chơi thì Hầu gia phải đối xử ôn hòa một chút, lần trước Hầu gia quát người ta, đến cả ma ma quản sự trực ở hậu tráo phòng cũng3 nghe thấy.

Cố Sùng Nghĩa rối rít phụ họa theo:
Phải, phải.

Lâm phu nhân mỉm cười, nhìn Cố Sùng Nghĩa:
Khiến Hầu gia phải chịu ấm ức rồi.

() Hậu tráo phòng: phần sân sau cùng của kiến trúc tổ hợp viện, nằm song song với chính phòng, dùng làm nơi ở cho người9 hầu hoặc phòng chứa củi, nhà kho.
Cố Sùng Nghĩa sực tỉnh:
Được, ta biết rồi.
Lần sau mà cái tên đáng ghét đó còn tới nữa thì ông k6iên nhẫn hơn với hắn chút là được, không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật, có mẹ tốt như thể đúng là phúc ba đời của cái thứ đó.
Lâm phu nhân gật đầu:
Ban nãy lúc thiếp sinh con đau đớn vô cùng, nhưng còn lo lắng cho đứa trẻ trong bụng hơn. Lý thái phu nhân liền bắt chuyện với thiếp, để thiếp thả lỏng cơ thể.


Lý thái phu nhân nhắc tới nhân duyên sâu xa của nhà họ Ngụy với vị thầy thuốc chuyên khám bệnh cho trẻ con này, rồi nói tới Ngụy tam gia. Ngụy tam gia hội nhỏ căn cơ sức khỏe rất yếu, nuôi đến tháng thứ hai mà còn không lớn bằng đứa trẻ vừa mới sinh nhà người ta, đau ốm liên miên, nhất là vào tháng Chạp lạnh giá, mọi người đều vui mừng hớn hở đón giao thừa, Ngụy tam gia lại chỉ có thể ở trong phòng, không đi đâu được cả, đều dựa vào đơn thuốc của vị thầy thuốc nhi khoa này từ từ điều dưỡng.


Còn n5ữa
Lâm phu nhân nhớ tới Ngụy Nguyên Kham:
Ngụy tam gia... cũng không dễ dàng gì.


Làm sao?
Cố Sùng Nghĩa không biết vì sao phu nhân lại thốt ra một câu như vậy:
Phu nhân nghe được điều gì rồi ư?


Cho đến năm sáu tuổi, Ngụy tam gia theo thầy dạy võ công học quyền cước, rèn luyện thân thể, sức khỏe mời dần tốt lên.

Cố Sùng Nghĩa nhớ tới bộ dạng Ngụy Nguyên Kham giao đấu với ông trong định viện, căn cơ nhìn có vẻ còn tốt hơn lúc ông còn trẻ, nào ngờ được lại từng trải qua những chuyện này. Cố Sùng Nghĩa không khỏi cảm khái:
Bẩm sinh khiếm khuyết mà giờ lại được thế này, có thể thấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
Lâm phu nhân nói:
Nói cũng phải, thiếp lại nhớ tới Châu Châu... Châu Châu cũng không dễ dàng gì.
Nói mãi nói mãi đôi mắt Lâm phu nhân dân đỏ lên. Cố Sùng Nghĩa hoảng hốt:
Sao nàng lại khóc rồi? Đang ở cữ không được rơi nước mắt đầu.

Thiếp cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Lâm phu nhân nói:
Trong lòng vốn dĩ rất vui, nhưng lại không kìm được...
Cố Sùng Nghĩa nhẹ giọng khuyên nhủ một hồi.
Lâm phu nhân sụt sịt:
Lúc ca nhi sinh ra đời, Lý thải phu nhân đã xem qua rồi, nói tuy ca nhi hơi nhỏ một chút nhưng nhìn còn khỏe mạnh hơn Ngụy đại gia và Ngụy tam gia, nói vậy để cho thiếp an tâm.


Chính thế, chính thế.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Ta thấy thải phu nhân nói rất đúng, ca nhi của chúng ta chắc chắn sẽ khỏe mạnh.
Lâm phu nhân vặc lại:
Sao lại chắc chắn sẽ khỏe mạnh, bây giờ đã khỏe mạnh rồi.
Lúc này bà không muốn nghe thấy bất kỳ lời nói nào không tốt về đứa trẻ.
Mạnh thị thấy thế bèn nói:
Mẹ, chúng ta đi thôi!
Đứa trẻ cũng đã thăm rồi, Lâm phu nhân lại đang nghỉ ngơi, bọn họ ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì.
Cổ lão phu nhân gật đầu, cùng Mạnh thị cáo từ rời khỏi Hầu phủ. Cố lão phu nhân dặn dò người dưới cẩn thận nghe ngóng thân phận của Trâu Tương, nhớ tới thái độ lạnh nhạt của Cố Sùng Nghĩa đối với mình, không khỏi buột miệng:
Nó nào có còn là người nhà họ Cổ nữa cơ chứ, hoàn toàn bị thể thất mê hoặc tâm trí rồi, thà giúp một kẻ đầu đường... một kẻ ngoài họ không biết từ đầu tới, cũng không biết chăm lo đến người trong tộc nhà mình.

Nhìn thấy đứa trẻ vừa được sinh ra đời đang ngủ ngon lành, Cố lão phu nhân liến thoắng nói:
Chỉ là hơi nhỏ một chút, hơi gầy một chút.

Mạnh thị nhìn nhũ nương và thầy thuốc đứng hầu bên cạnh, nghĩ tới tình cảnh lúc con mình sinh ra đời, chỉ có một nhũ nương ở đó. Rốt cuộc cũng là Hầu phủ, cho dù lụn bại thì cũng không phải thử mà bọn họ có thể so được. Tử Ngôn nhà bà ta dụng công như thế, nhưng quan lộ tương lai cũng chưa chắc đã bì được với đứa trẻ được sinh ra trong nhung lụa của Hầu phủ.
Cố lão phu nhân kinh ngạc:
Sao con không nói sớm?

Mạnh thị mím môi:
Là vì bận rộn chuyện hôn sự của Uyển nhi nên con cũng quên mất, mà thực ra thì lão gia cũng biết chuyện này mà, xem ra nhà họ Ngụy chịu giúp cũng là nể mặt Hầu gia. Nếu chúng ta trở mặt với Hầu phủ thì liệu có phải Tử Ngôn cũng sẽ không thể theo học Chương tiến sĩ nữa hay không?

Cố lão phu nhân nói:
Đứa trẻ này tốt số thật, đặt chân tới Hầu phủ thì sau này sẽ là thể tử gia rồi, gia thế xuất thân là thứ quan trọng nhất mà.

Cố Sùng Nghĩa điềm nhiên nói:
Vậy cũng phải xem nó có chí tiến thủ hay không, không có chí thì cũng khó kế thừa tổ nghiệp. Tử Ngôn chăm chỉ đọc sách, tiến độ tương lai chắc chắn sẽ rộng mở.

Lời nào cũng thật dễ nghe, Cổ lão phu nhân không tiện lời qua tiếng lại, chỉ đành cười nói:
Sùng Nghĩa à, phu nhân nhà họ Đàm sắp vào kinh rồi, đến lúc đó cháu không thể không đến đâu nhé, mấy ngày nữa nhà họ Đàm cũng sẽ đến nhà chúc mừng, Đàm tam gia cũng vẫn luôn muốn tới thăm cháu để nói lời cảm tạ đấy.

Cố Sùng Nghĩa cũng nghĩ hẻm Hoa Sen tuyệt đối sẽ không từ bỏ mối hôn sự này, cho dù bây giờ ông có nói Đàm Định Phương có thể là tai mắt người khác cài cắm vào thì hẻm Hoa Sen cũng không chỉ không chịu tin, mà còn để lộ phong thanh đánh rắn động cỏ, không biết sẽ đem lại kết quả thế nào.

Ta không ấm ức.
Cố Sùng Nghĩa giơ tay ra vuốt ve tóc mai của Lâm phu nhân:
Chỉ là ta không giúp được gì, trong lòng thấy rất cuống. Nàng mau nghỉ ngơi đi, những chuyện bên ngoài đã có ta lo cả rồi.

Lâm phu nhân nghe lời phu quân, nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cố Sùng Nghĩa bước ra khỏi chính phòng, cũng vừa đúng lúc Cố lão phu nhân và Mạnh thị bước vào trong sân.
Cố lão phu nhân nhìn Cố Sùng Nghĩa:
Nghe nói lớn nhỏ đều bình an là ta yên tâm rồi, đứa trẻ đâu?
Gương mặt Cố Sùng Nghĩa rạng ngời, ông dẫn Cố lão phu nhân đi sang phòng nghỉ thăm con trai.
Mạnh thị nói:
Mẹ quay về cũng phải nói với lão gia một tiếng, để lão gia đừng ôm hi vọng nữa, so với trông chờ vào sự giúp đỡ của Hầu phủ thì chẳng bằng dựa vào chính mình.

Nói tới đây Mạnh thị lại ngập ngừng. Cố lão phu nhân hỏi:
Sao thế?
Mạnh thị đáp:
Tiến sĩ dạy Tử Ngôn ở Quốc Tử Giám là tiến sĩ chuyên giảng dạy cho hoàng thân quốc thích, lúc trước Tử Ngôn có nói, vị Chương tiến sĩ này là người nhà họ Ngụy giúp đỡ tiến cử, nhà họ Chương là thông gia với nhà họ Ngụy.

Lúc đón năm mới, ông còn cho người tặng cho Cổ Sung Văn ba trăm lạng bạc, dặn dò Cố Sung Văn gần đến khi nào trời ẩm lên thì mở tiệm bản mực bút trong kinh, như vậy sẽ giúp Cố Sùng Văn tạm thời không cần phải đến phương Nam buôn bán. Cổ Sung Văn ngoài miệng thì đồng ý, nhưng sau lưng thì không biết có dự tính gì, dù sao thì những gì ông có thể làm ông đã làm hết sức rồi.
Cổ lão phu nhân nói tiếp:
Ban nãy đi ra là người nhà họ Ngụy đấy à? Tuy nhà họ Ngụy là ngoại thích, nhưng không phải mấy năm trước đã bị cuốn vào trong vụ án mưu phản đó ư? Mưu phản là tội mất đầu đấy. Sùng Nghĩa à, cháu phải tuyệt đối cẩn thận, trên lưng cháu gánh vác cả tộc Cố thị chứ đâu phải chuyện đùa.

Nói chuyện không hợp thì nửa câu cũng thừa, Cố Sùng Nghĩa không muốn đôi co với Cố lão phu nhân, vừa hay nhìn thấy một cái bóng bé nhỏ đang lởn vởn trước cửa phòng, bèn lên tiếng gọi:
Sao Tương ca nhi lại tới đây?

Cố Sùng Nghĩa quay người sang nói chuyện với Trầu Tương, Cổ lão phu nhân lại thành ra không khác gì nói chuyện với không khí.
Cố lão phu nhân ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:
Hầu gia có thể diện, vậy chẳng lẽ nhà họ Đàm thì không có? Sau này báo Tử Ngôn năng gần gũi với Đàm tam gia, cho dù họ Chương kia không chịu dạy Tử Ngôn nữa thì nhà họ Đàm cũng có thể mới tiến sĩ khác tới cơ mà, bây giờ không thể chỉ nhìn cái lợi nhất thời, phải tính toán xem ai có thể dựa dẫm lâu dài mới được.


Mạnh thị không cần nghĩ cũng biết, tất nhiên là con gái con rể gần gũi hơn rồi, bà ta không thể vì một viên mắt cá mà bỏ lỡ mất hạt trân châu. Sau khi nữ quyền của hẻm Hoa Sen rời đi, Cố Sùng Nghĩa dẫn Trâu Tương tới thăm đứa con trai nhỏ đang nằm trong phòng cưới của mình, Trâu Tương lộ rõ vẻ tò mò:
Trẻ con mới sinh đều nhỏ như vậy ạ?



Đúng thế.
Cố Sùng Nghĩa giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Trâu Tương:
Mẹ cháu nuôi cháu lớn bằng từng này không dễ dàng đầu, cháu phải sống thật tốt nhé.
Trâu Tương nắm tay lại, hồi lâu mới gật đầu:
Cháu nhớ kỹ rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.