• 12,222

Chương 423: Tin tưởng


Ông lão không ngờ mình lại bị nhìn thấu suy nghĩ nhanh như thế.

Người đàn ông nói dứt lời cũng chẳng hề miễn cưỡng ông lão mà 8lại đi làm việc của mình, dường như không hề quan tâm tâm là ông lão sẽ lựa chọn như thế nào.

Ông lão chẳng nói một lời, quay3 đầu nhìn xung quanh. Mở một cửa hàng bán hoành thánh ở đối diện trạch viên là có thể nắm rõ hết tất cả mọi động tĩnh trong con hẻm n9ày, nếu có ai muốn thăm dò tình hình bên trong viện cũng sẽ bị phát hiện ngay.
Ông lão chậm rãi siết chặt nắm đấm. Ông đoán không sai, quả nhiên bọn họ nghi ngờ chuyện khi đó của Nghiêm Sâm, nhưng liệu bọn họ có quyết tâm điều tra rõ ràng việc này không? Cổ Minh Châu tiếp tục nói:
Tiết lão thông phản vẫn luôn tin rằng thám hoa Nghiêm không hề giết người, y sẽ không vì chuyện đau lòng mà thay đổi tâm tính, tàn sát người vô tội.

Cả người ông lão bắt đầu run rẩy, ánh mắt cũng không còn bình tĩnh được nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Cổ Minh Châu có thể chắc chắn là ông lão biết rõ về nỗi oan của thám hoa Nghiêm.
Ông lão đứng dậy, rốt cuộc ông có đi hay không6 đây?
Ngài tiện tay mang cả hộp thức ăn này vào luôn đi,
Người đàn ông bước đến bên cạnh ông lão lần nữa, sau đó nhét hộp thức ăn v5ào trong tay ông:
Làm thế thì ta sẽ không thu tiền của ngài nữa.

Ông lão khẽ cau mày, lời này nói ra nghe cứ như ông đã ăn miễn phí vậy, vậy mà còn mặt dày tới đòi tiền của ông, còn sai ông đi làm việc.
Người dưới trướng ham tiền tài thế này thì chắc chắn gia chủ cũng chẳng tốt lành gì, không đi cũng được. Ngọn lửa giận trong lòng ông lão bốc lên ngùn ngụt, ông cầm lấy hộp thức ăn rồi bước ra ngoài hẻm.
Nhiếp Thầm tiếp tục nói:
Người làm ra chiếc hộp khóa Bát Hoàng ấy cực kì độc ác, bỏ thuốc nổ vào bên trong hộp. Nếu không nhờ sự muội ta nhanh tay lẹ mắt dùng cây trâm ngăn con lăn lại thì e là giờ này tay của Ngụy đại nhân đã bị thương rồi.

Ông lão buột miệng hỏi:
Ý ngươi là Ngụy đại nhân của Thông chính ti?

Cố Minh Châu đáp:
Chiếc hộp đó là nhằm vào Ngụy đại nhân, hòng muốn ngăn cản khâm sai tiếp tục điều tra vụ án. Sau chuyện này, chúng ta đã âm thầm nghe ngóng xem trước đây có việc tương tự như vậy xảy ra không thì điều tra ra được Nghiêm Sâm.

Tiếng gào thét sau lưng vừa qua đi, cánh cửa gỗ trước mặt ông lão cũng chầm chậm mở ra.
Lữ Quang nhìn ông lão và hộp thức ăn trong tay ông, sau đó mỉm cười hỏi:
Ngài đến tìm đại ca của bọn ta đúng không?

Ông lão chưa kịp đáp lời đã nhìn thấy một bóng người bước tới.
Nghĩ như vậy những dòng lệ nóng lại tuôn trào ra khỏi đôi mắt ông lão.
Cố Minh Châu lại lên tiếng:
Nhà họ Thân khiến Nghiêm Sâm chịu oan, lúc nhìn thấy Nghiêm Sâm chết oan, bọn họ nên nghĩ đến việc bản thân sẽ có ngày hôm nay. Chúng ta vẫn tiếp nhận đơn hàng này, không phải vì nhà họ Thân mà là vì chính vụ án này. Ta nghĩ năm xưa lúc Nghiệm Sâm đại nhân mang theo vết thương đi đến Bắc Cương lần nữa, ngài ấy cũng không phải vì nhà họ Thân, nhà họ Thân không xứng đáng.

Đôi môi ông lão run rẩy, ông vẫn im lặng chẳng nói gì.
Người đó chính là Nhiếp Thầm.
Sau khi chú ý đến mấy người trong phường
này, ông lão đã từng đến gặp Nhiếp Thầm. Nhiếp Thầm mời ông lão vào trong phòng, sau đó lấy một chiếc lồng treo nhỏ pha trà cho ông lão rồi lại rót đầy cho mình.
Hương trà lan tỏa bốn phía, là loại trà ngon.
Chân tướng con khỉ! Án oan con khỉ! Những thứ đấy liên quan gì đến Nghiêm Sâm, vì sao y phải chết vì những thứ đó chứ?
Nghiêm Sâm chết không đáng.
Cho dù mãi mãi chẳng có ai biết được chân tướng thì đã làm sao? Việc gì phải cố chấp đến thế?
Nhìn thấy ông lão gõ vào cổng lớn của trạch viện, người đàn ông phụ trách trông coi sạp hoành thánh là Chu Ngũ nở nụ cười. Thế là phải rồi. Thời tiết lạnh lẽo việc gì phải ở bên ngoài chịu lạnh chứ?

Cho một bát hoành thánh.


Tới đây.

Cố Minh Châu lại tiếp tục:
Vụ án này rắc rối phức tạp, muốn điều tra cho rõ thật tình không phải chuyện dễ. Nếu như có thể biết được năm xưa Nghiêm Sâm đã điều tra được những manh mối gì thì sẽ rất có ích cho bọn ta. Chúng ta đoán sau khi bị người khác hãm hại, để đến Bắc Cương lần nữa chắc chắn Nghiêm Sâm sẽ phải chuẩn bị rất lâu. Khi đó Nghiêm Sâm không phải là người chốn công đường, không còn được nha môn giúp đỡ, ngài ấy chỉ có thể tìm đến sự giúp đỡ từ người trong phường. Vì vậy chúng ta cho người đi khắp nơi nghe ngóng tin tức.
Ông lão ngước mắt nhìn:
Và các người điều tra ra được ta?

Cổ Minh Châu lắc đầu:
Là ngài đến nghe ngóng tin tức mấy lần nên đã thu hút sự chú ý của bọn ta. Lúc ấy bọn ta mới phát hiện trước đây ngài cũng là người từng đỗ đạt, danh tiếng lẫy lừng.

Ông lão ngừng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu:
Ta vẫn luôn tìm kiếm quân sự của đội buôn đó.

Ông lão nhanh chân đi ra khỏi con hẻm, đứng trên đường quay đầu lại nhìn ra phía sau, không hề có ai đuổi theo, dường như đến cả suy nghĩ trong lòng ông đám người ấy cũng đều đoán được rõ ràng.
Có phải bọn họ đã biết rõ thân phận của ông từ sớm, cũng đã đoán ra mục đích đến đây của ông rồi không? Suy nghĩ một hồi lâu, ông lão quay ngược trở về. Ông đã bị người ta nhìn thấy tất cả nhưng ông lại chẳng biết gì nhiều về những người đó.
Nếu đã như vậy, chi bằng đi thăm dò tin tức về đám người đó xem sao.
Nhiếp Thầm nói:
Sau khi ta và Tiết lão thông phán từ Sơn Đông trở về kinh thành, tề tựu của Quốc Tử Giám - Nhị lão gia của nhà họ Thần đã đến đây nhờ ta giúp đỡ điều tra án. Thân nhị lão gia nói nhà họ Thân không cùng một giuộc với Lâm Tự Chân mà là bị người ta hãm hại. Từ bảy năm trước nhà họ Thân đã phát hiện ra manh mối, đáng tiếc khi đó bọn họ hiểu lầm Nghiêm Sâm nên không tiếp tục điều tra rõ ràng.

Nghe được lời này, ông lão thầm cười khẩy, cuối cùng nhà họ Thân cũng thừa nhận rồi, chẳng phải bọn chúng bảo Nghiêm Sâm uy hiếp bọn chúng để đạt được lợi ích sao?
Ông lão nhắm chặt mắt, cảm xúc cuộn trào trong lồng ngực, dường như ông lại nhìn thấy cảnh tượng lúc Nghiêm Sâm chết thảm, từng có một dạo ông cảm thấy không đáng thay cho y.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa lại mở ra lần nữa, một cô gái đội mũ che bước vào, bưng theo một khay trà và đồ điểm tâm.
Nhiếp Thầm nói với ông lão:
Đây là sư muội của ta, họ Tưởng.

Cổ Minh Châu hành lễ với ông lão theo quy tắc của người trong phường, rồi ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Thầm.
Ông lão không lên tiếng.
Cố Minh Châu lại tiếp tục:
Sau khi đến kinh thành, mẹ của phò mã là Triệu thị bị người khác hãm hại, bọn ta và Ngụy đại nhân cùng điều tra vụ án, điều tra ra được con trai của Bạch quan chính của Khâm Thiên Giám cấu kết với hải tặc.

Nói dứt lời Cố Minh Châu nhìn Nhiếp Thầm:
Quản sự của bọn ta cùng đi theo Tiết lão thông phán đến Sơn Đông, trong lúc thẩm vấn hải tặc, hải tặc đã khai ra nhà họ Tu, mà khi còn sống, đồ đệ của Tiết lão thông phán đang điều tra vụ án của nhà họ Tu. Từ đó về sau bọn ta khẳng định, chuyện của Nghiêm Sâm có liên quan đến tình tiết vụ án bọn ta đang điều tra hiện tại.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, bấy giờ ông lão mới lên tiếng:
Các ngươi biết tại sao ta đến đây?

Nhiếp Thầm không trả lời mà nhìn sang phía Cổ đại tiểu thư:
Lúc bọn ta điều tra vụ án ngựa chiến ở Sơn Tây, sư muội ta đã bắt gặp một chiếc hộp với khóa Bát Hoàng.

Tuy ông lão không thay đổi sắc mặt những nơi đấy mắt lại lộ rõ vẽ kinh ngạc.
Cổ Minh Châu đáp:
Quản sự của đội buồn cùng vận chuyển hàng với nhà họ Thân năm đó à?
Chính là người cùng vận chuyển hàng lậu đến Đại Ninh cùng với Khưu Hải.

Ông lão đáp:
Chính là kẻ đó, bọn chúng phát hiện ra manh mối nên đã đặt bẫy hãm hại Nghiêm Sâm trước, ta muốn tìm ra kẻ đó để báo thù cho Nghiêm Sâm.


Cổ Minh Châu nhìn ông lão:
Ngài có điều tra ra được manh mối gì không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.