• 12,222

Chương 424: Bộ mặt thật


Kinh thành đầu mùa xuân vẫn lạnh như cũ nhưng trong gian phòng của
người trong phường
lại như đang bốc hơi, độ nóng từ tim dần dần tỏa ra bên ngoà8i, chảy khắp thân thể.

Ông lão biết vào căn phòng này sẽ bị dò xét nhưng không ngờ Nhiếp Thầm và cô gái kia không vòng vo quá nhiều mà thẳn3g thắn kể lại vụ án luôn, vì thế ông cũng thuận theo đó mà nói ra những gì ông đã điều tra được.

Sau khi Nghiệm Sâm qua đời, chuyện ông làm9 được cũng không nhiều. Ông không có bản lĩnh như Nghiêm Sâm, không thể sắp xếp vụ án rõ ràng, rành mạch nhưng ông có thể kiên trì tìm kiếm một ngư6ời, đó cũng là manh mối rõ ràng duy nhất Nghiệm Sâm để lại cho ông.
Ông nơm nớp lo sợ kinh động đến đám người kia. Ngay từ ban đầu, ông đã không dám qua lại với bất kỳ người đã đỗ đạt nào. Ông chỉ như con buôn, mỗi ngày buôn bán nhỏ để sống tạm qua ngày rồi âm thầm điều tra. Ngày qua ngày, cuối cùng ông cũng tìm được người đó, sau đó ông bám riết không buông, muốn làm rõ xem rốt cuộc những người đó đang làm gì.
Ông lão nói:
Mùa đông năm ngoái, Bắc Cương vô cùng lạnh, rất nhiều người chết vì cóng. Tuy rằng triều đình phải người đến cứu trợ nhưng có quá nhiều nạn dân. Ho nháo nhào xuôi về phía Nam để tìm đường sống, vì thể, từ phủ Vĩnh Bình trở về phía Bắc đều loạn hết cả lên. Lúc ấy ta đã ở lại. Với kinh nghiệm nhiều năm đi lại trong phường, càng loạn thì càng dễ dàng nghe ngóng được động tính của đám người kia.

Vì thế người khác chạy về phía Nam, ông lại đi ngược về phía Bắc, đuổi theo bước chân của quân sự đội buôn kia.
Người kia vừa nói đến đây thì quản thuyền liền mắng hắn câm miệng, còn nói là nếu làm hỏng đại kể của chủ nhân thì đừng trách hắn không niệm tình cũ.

Cố Minh Châu nghe đến đây thì trong đầu tựa như lóe lên tia lửa, Nhiếp Thầm càng khó che giấu được sự kích động. Nếu ông lão không nói ra những lời này, có lẽ họ còn tưởng quân sự đội buôn mà Nghiêm Sâm điều tra chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Ông cụ nhìn Nhiếp Thầm và cô gái đội nón che mặt:
Rất nhiều lời họ nói đều mơ hồ, tuy ta không thể hiểu hết được toàn bộ nhưng cũng cảm thấy chuyện vô cùng quan trọng. Ta nhớ rõ Trấn phủ Vệ sở Kim Châu đã được coi là thu hoạch lớn nhất rồi. Sau khi thoát thân, ta lại tiếp tục nghe ngóng thông tin của đám người đó, năm ngoái phát hiện hắn đã đến kinh thành.

Vì thế ông vác rương hàng trèo đèo lội suối, vừa bán hàng vừa đi lên ph5ía Bắc, bôn ba khắp các thôn trang. Ông từng đưa hàng linh tinh cho Vệ sở, gặp người Thát Đát, mất rương hàng, thậm chí còn từng gặp nguy hiểm, may mắn thoát được nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.
Lúc đỗ đạt, ông cũng từng nghĩ rốt cuộc người nhỏ bé như họ có thể làm được gì? Chuyện mà đến người có thân thủ giỏi cũng không làm được, kẻ thủ ác không ai bắt được mà họ lại điều tra hả chẳng phải là không biết lượng sức mình sao? Nhưng khi nhìn thấy những gì chúng làm, nhìn thấy những khổ chủ đáng thương kia, trong lòng ông lại tràn trề nhiệt huyết. Suy cho cùng, họ lợi hại hơn những người dân bình thường. Có những người khi nhìn thấy những người yếu ớt sẽ cảm thấy bản thân rất mạnh mẽ
, tuy rằng họ không hề lợi hại như những gì họ nghĩ.
Đến cả Nghiêm Sâm cũng bị liên lụy, ông nào có thể nhúng tay vào được? Ông cũng không biết làm như vậy rốt cuộc có ích gì, nhưng ông không thể dừng lại được. Ông bắt buộc phải làm gì đó mới không phụ lương tâm của mình, dù chỉ làm những việc uổng công nhưng chúng có thể đổi lấy được sự an tâm.
Quản sự đội buồn không chịu đồng ý, hắn nói: Một khi bị tấn công thì các Vệ sở Đại Chu sẽ đốt lửa báo, các Vệ sở xung quanh đều sẽ đến giúp đỡ. Nếu triều đình biết chuyện thì càng không chịu để yên, e rằng sẽ điều binh tới Bắc Cương, lúc đó chúng ta không những mất càng nhiều người hơn mà còn để lộ tung tích, sẽ làm hỏng chuyện lớn của chủ nhân.
Người kia nói: Cứ trốn chui trốn nhủi thế này, bao giờ chúng ta mới lấy lại được Vệ sở Kim Châu? Cũng không biết sắp xếp như vậy đúng hay sai nhưng lúc ấy ngài đã là Trấn phủ của Vệ sở Kim Châu, nếu không phải giả chết, mai danh ẩn tích, có lẽ giờ ngài đã là Tổng binh Liêu Đông rồi. Đại gia trong nhà thông minh như vậy mà lại bị ngài đưa đến nhà người khác, nhị gia lại càng... phải làm hạ nhân... sống ăn nhờ ở đậu nhà người khác. Cha con gần như không gặp nhau, sống thế này là sống thế nào?
Đến cả một Thông phán nhỏ nhoi cũng dám đến đối phó với ngài. Nhìn bộ dạng thiệt thòi này của ngài, trong lòng các huynh đệ cũng khó chịu, huống chi giờ đại gia cũng không như trước...
Ông lão nói tiếp:
Cuối cùng ta cũng tìm thấy chúng ở phụ cận phủ Quảng Ninh. Chúng mang gạo từ Quảng Ninh lên phía Bắc, trên đường gặp phải tuyết lớn nên đoàn xe phải dừng lại. Lúc đó ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Đồ đạc ta mang vốn không nhiều, trốn trong trời tuyết lâu đến nỗi sắp bị đông cứng. Ta đang định cử động thân thể thì nhìn thấy có người đi qua, vì thế vội vàng kìm nén lại hơi thở, không dám phát ra động tĩnh gì. Người đến chính là quản sự đội buôn mà Nghiêm Sâm điều tra năm ấy. Ta nghe thấy quản sự nói chuyện với người bên cạnh mới biết lần này chúng tổn thất cũng không nhỏ, trong đoàn vận chuyển gạo thì có hai người bị chết cóng, người bị thương thì không thể đếm hết được.

Ông lão hứng chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt Cổ Minh Châu rơi xuống ngón út của ông lão. Ông lão mất cả hai ngón út, có lẽ là do lần đó.
Ông lão nói tiếp:
Một người nói với quản sự đội buôn: Hay là tấn công Vệ sở bên cạnh, qua được khoảng thời gian này thì giả làm người Thát Đát rồi rời đi. Cũng không thể trơ mắt nhìn các huynh đệ chờ chết như vậy được.
Ông lão nói xong thì hơi chần chừ
Manh mối này có ích cho mọi người không?
Ông kỳ vọng lại thấp thỏm, vừa hy vọng bản thân có thể giúp đỡ được, lại sợ tất cả đều xôi hỏng bỏng không.


Có ích.
Cổ Minh Châu đứng dậy, hành lễ với ông lão:
Tin tức này của ông sẽ cứu được rất nhiều người.


Vẻ mặt ông lão hơi kích động:
Thật ư?


Cổ Minh Châu gật đầu. Cuối cùng trên mặt ông lão cũng lộ ra nụ cười, có điều ông lập tức nói:
Không phải ta mà là Nghiêm Sâm, nếu thực sự có thể điều tra rõ ràng... chắc chắn phải quy công cho Nghiêm Sâm.
Ông lão giãn mày, giống như bỏ đi một gánh nặng lớn. Ông sợ mình sẽ chọn lầm, sau cái chết của Nghiêm Sâm, ông đã hạ quyết tâm, tuy rằng ông luôn theo đuổi, điều tra vụ án nhưng trừ phi xuất hiện người có năng lực có thể điều tra ra được mọi chuyện, nếu không ông sẽ không nói ra chân tướng.

Ngụy thông chính và người trong phường khiến ông động tâm. Ông vốn định đến thăm dò tin tức trước rồi tính sau, không ngờ cứ như vậy mà nói hết mọi chuyện ra. Có lẽ... Nhiếp Thầm và cô nương ở đây cho ông cảm giác giống như Nghiêm Sâm, kiên định mà có sức mạnh, đáng để tin tưởng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.