Chương 425: Cẩm túc
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1733 chữ
- 2022-02-06 09:20:58
Sau khi ra khỏi sân viện, ông lão trở nên vô cùng có sức sống, ngồi lại bên gánh hoành thánh, ăn liền tù tì hai bát lớn. Ăn xong, khô8ng đợi Chu Ngũ đi ra đã dợm bước ra ngoài. Ông muốn trở về thu dọn hành lý, vác rương hàng của mình lên, dẫn đầu người trong phường 3đi tìm Trấn phủ vệ sở Kim Châu kia.
Tiền hoành thánh của ta! Chu Ngũ oán giận trong lòng, tự nhủ lần sau phải lấy gấp đôi. <9br>
Nghĩ vậy, Chu Ngũ lấy bút ra vẽ một nét lên quyển sổ của mình. Ghi sổ là truyền thống của họ. Đừng nói là ghi sổ cho ông lão,6 dù là Ngụy thông chính oai phong lẫm liệt chẳng phải cũng đã nhận hóa đơn của họ sao?
Đương nhiên hắn ta không vội vàng đòi5 số tiền này, đạo nghĩa vẫn còn, ngộ nhỡ có ngày nào đó, ông lão lại đỗ đạt, lấy được rất nhiều tiền thưởng, hắn đến đòi tiền hoành thánh không quá đáng đầu nhỉ? Nghĩ vậy Chu Ngũ lẩm bẩm nói, không biết chừng còn có thể đòi được nhiều hơn thì sao?
Phủ Vĩnh Bình là một chuyện, tiếp sau đó đến lượt Đô Sát Viện. Sau khi Thần Đồng Hoài bị bắt, ông ta kiêm chức Hữu đô sát Ngự sử, có điều Hà Thu có tư chất tầm thường kia đột nhiên giống như là được khai mở tâm trí, không những bắt đầu phản đối việc mở cửa biển mà còn soi mói quan viên ông ta chọn để ra khơi.
Đàm Định Phương gấp công văn lại. Thực ra không cần cho người đi điều tra, ông ta cũng có thể biết được kẻ nào đang ở sau lưng sắp xếp mọi chuyện. Đó là Ngụy Nguyên Kham. Ngụy tam gia còn trẻ mà đã có phong thái của Ngụy Tòng Thịnh
Chỉ có điều Ngụy Nguyên Kham đối phó làm người rồi. Nhà họ Ngụy bị chèn ép đến bây giờ quả thật cũng phải tự nhìn lại bản thân, tốn hết tâm sức thì sao chứ, có thể có kết quả gì?
Đàm Định Phương nhàn nhạt dặn dò.
Trong cung.
Hoàng đế đang phê tấu chương, Hoàng Xương bên cạnh tiến lên thấp giọng nói:
Cung Khôn Ninh dâng tấu
Hoàng để hơi bất ngờ. Từ sau khi Hoàng hậu tự giam mình trong cung Khôn Ninh thì không nói chuyện với ông ta nữa. Trong mắt Hoàng đế lóe lên sự châm biếm:
Ta còn tưởng nàng ấy định như vậy cả đời
co
Có thể thấy dù có là người mạnh mẽ và cá tính thế nào thì cũng không thể chịu được dòng chảy của thời gian. Nếu Tử Đồng của ông ta có thể thông suốt sớm hơn thì cũng sẽ không rơi vào kết cục này, ông ta cũng sẽ bảo vệ bà chu đáo, cho bà vinh hoa phú quý cả đời.
Hoàng đế nhàn nhạt nói:
Nàng ấy nói gì?
Không chịu được nữa nên định cúi đầu cầu xin ông ta thả ra ngoài? Không chỉ mình bà mà cả nhà họ Ngụy cũng vậy. Gần đây Ngụy Nguyên Kham lập vài công huân, bà muốn dùng để đổi lấy tiền đồ tốt cho nhà họ Ngụy. Hoàng Xương thấp giọng nói:
Hoàng hậu nương nương đòi Hoàng hậu Bảo Sách.
Đàm Định Phương đứng dậy. Là Thượng thư Bộ Binh, ông ta biết rất rõ Bắc Cương và Vệ sở không thể xảy ra chuyện gì. Chính vì vậy, ông ta bắt buộc phải sắp xếp ổn thỏa chuyện sắp tới, không kẻ nào có thể cản đường ông ta.
Kẻ đầu tiên phải đối phó chính là nhà họ Ngụy, may mà nhà họ Ngụy có tử huyệt, muốn đổi phó cũng không khó.
Bảo người trong cung ra tay đi!
Hoàng để nghe đến đây thì vỗ ngự án:
Ý nàng ấy là gì?
Những câu từ sắc bén ấy như con dao cứa vào tim ông ta,
Hoàng Xương không dám nói gì.
Sắc mặt Hoàng đế tải xanh:
Dám nói vậy với trẫm, trẫm thấy nàng ấy vẫn chưa nhận được giáo huấn đầu! Nàng ấy có mặt mũi gì mà đòi lại Hoàng hậu Sách Bảo?
Chẳng lẽ Ngụy thị nghĩ ông ta vẫn còn là Lỗ Vương cần nhà họ Ngụy ủng hộ sao? Từ lâu ông ta đã có thần tử trung thành, ông ta cũng đã nắm chặt hoàng quyền trong tay rồi.
Mỗi khi ông ta củng cố lại hoàng quyền, Ngụy thị sẽ đều như vậy, giống như là coi thường ông ta và hoàng quyền trong tay ông ta vậy.
Giờ cuối cùng bà cũng phải cúi đầu xin ông ta quyền lực rồi.
Thực sự không thể ngờ được sẽ nhanh như vậy. Ông ta còn tưởng Ngụy thị còn có thể chịu đựng thêm vài năm nữa cơ, suy cho cùng thì ông ta cũng đánh giá cao bà rồi. Hoàng để đột nhiên cảm thấy vô cùng nhàm chán. Tử Đồng của ông ta mất địa vị nhà ngoại, đánh mất uy nghiêm của Hoàng hậu, giờ lại muốn đánh mất chút tự tôn và sĩ diện cuối cùng của bản thân, hoàn toàn chìm vào bùn lầy, sau này ông ta không cần phải nhớ nhung bà nữa.
Có điều thân phận ngoại thích này của nhà họ Ngụy vẫn rất hữu dụng, uy vọng cũng vẫn còn, bây giờ đến cả Cố Sùng Nghĩa luôn giả ngốc, tránh xa triều cục kia cũng chịu làm việc cho nhà họ Ngụy rồi.
Làm Thượng thư Bộ Binh nhiều năm như vậy, người mà ông ta coi trọng, ông ta đều sẽ cố hết sức mà giữ lại bên mình. Tuy nhiên, tiếc rằng vẫn còn không ít kẻ không chịu tin tưởng ông ta, ví dụ như nhà họ Ngụy, Cố Sùng Nghĩa, Thôi Trinh. Nếu có thể nhận được sự ủng hộ của những người này, rất nhiều việc sẽ càng thuận lợi hơn.
Sao họ không thể nhìn thấu thể cục hiện giờ của Đại Chu nhỉ?
Hoàng hậu Bảo Sách?
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng:
Nàng ấy muốn quyền quản lý lục cung? Thấy Quý phi liên tiếp mắc sai lầm, muốn nhân cơ hội này để lấy lại quyền lợi của Hoàng hậu? Chẳng phải trước
giờ nàng ấy không quan tâm đến những thứ này sao?
Năm đó lúc Lương vương mưu phản, Ngụy thị cửu Thái hậu trở về hoàng cung, ông ta đến cung Từ Ninh thăm Thái hậu, Ngụy thị đứng trước mặt ông ta, trong ánh mắt lộ ra một tia khinh thường.
Hoàng đế lạnh giọng:
Còn gì nữa không?
Một hồi lâu sau Hoàng Xương không nói gì, Hoàng đế nhíu mày:
Nói!
Ông ta không muốn phí sức để đọc.
Giọng Hoàng Xương hơi trầm xuống:
Hoàng hậu nương nương nói nếu ngài cứ mặc kệ Quý phi làm xằng làm bậy thế này mà không thu dọn tàn cuộc, e rằng sẽ bị người ta nắm bắt thời cơ để gây chuyện. Lục cung hỗn loạn không sao nhưng khó tránh khỏi liên quan đến triều đình. Giờ nương nương vẫn là Hoàng hậu Đại Chu, có trách nhiệm khuyên ngài. Nếu ngài không tiện ra mặt thì đưa Sách Bảo cho nương nương để nương nương ổn định hậu cung. Còn sau này Quý phi nương nương sinh lòng oán giận, nương nương cũng có thể chống đỡ giúp ngài, đến lúc đó ngài chỉ cần thu hồi lại Sách Bảo, cũng coi như là cho Quý phi và triều đình một câu trả lời.
Phò mã vì Triệu lão tướng quân mà đứng ở phía đối lập với nhà họ Trình, đưa cha của mình vào đại lao, quan viên từng chịu oan ức trong vụ án của Triệu lão tướng quân tự nhiên sẽ sẵn lòng ủng hộ phò mã.
Đây là một nước cờ hay, chỉ có điều trước đó ông ta chưa từng phát hiện ra, trước đây Vợ chồng công chúa Hoài Nhu và phò mã không hề hòa thuận như thế này. Công chúa Hoài Nhu yếu đuối, phò mã bị nhà họ Trình kìm hãm, ai ngờ qua hai vụ án, hai người này lại thay đổi.
May mà Trình phò mã không có quá nhiều kinh nghiệm dẫn binh, dù Hoàng thượng đồng ý cho hắn đến phủ Vĩnh Bình thì ông ta cũng có thể phải vài phó tướng đi giúp đỡ, bảo đảm phủ Vĩnh Bình không xảy ra chuyện gì.
Nhà họ Đàm. Đàm Định Phương ngồi trong thư phòng đọc công văn. Chuyện của phủ Hoài Viễn hầu xảy ra lâu lắm rồi nhưng có rất nhiều chuyện mãi vẫn không thể định được. Bộ Binh, Đô Sát Viện, đến cả mở lại Thị bách ti cũng không suôn sẻ.
Buổi chầu sớm hôm nay, phò mã của công chúa Hoài Nhu chủ động xin được đền phủ Vĩnh Bình để dọn dẹp tàn cuộc nhà họ Lương để lại. Hoàng thượng không đồng ý ngay, có điều trông thái độ thì có vẻ như cũng xuôi xuôi rồi.
Bất kể là Đại Ninh hay là phủ Vĩnh Bình, Vệ sở phía Bắc chịu mấy lần đả kích, lòng người sợ hãi, bất an, giờ cần một người đến chỉnh đốn lại Vệ sở.
Vậy mà Ngụy thị lại dám nói những lời như vậy để châm biếm ông ta, mỉa mai ông ta thành quân chủ chỉ biết dùng thủ đoạn tính kế người khác.
Hoàng đế nổi giận đùng đùng:
Ngụy thị mấy lần rời khỏi cung Khôn Ninh, trẫm đều vờ như không biết, không ngờ nàng ta lại được nước lấn tới! Bây giờ truyền lệnh xuống, Ngụy thị nói năng vô lễ, từ nay về sau không được bước ra khỏi cung Khôn Ninh. Lục cung cũng không được qua lại với cung Khôn Ninh nữa!
Không nghe thấy Hoàng Xương đáp lời, Hoàng để nhìn qua:
Ý chỉ của trẫm phải được truyền đến mọi ngóc ngách trong lục cung. Nếu có cung nhân dám kháng chỉ, sau khi phát hiện sẽ xử tội chết!
Hoàng Xương đáp một tiếng.
Đợi sau khi Hoàng Xương lui ra ngoài, Hoàng đế cầm tách trà trên bàn lên, hung hăng ném xuống đất.
Cung Khôn Ninh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.