Chương 426: Xảy ra biến cố
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1418 chữ
- 2022-02-06 09:20:56
Ngụy Hoàng hậu ngồi trên ghế tết túi lưới, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Nội quan phụng lệnh dẫn vài người hầu của 8cung Khôn Ninh đi, chỉ để lại một nữ quan, hai cung nhân và hai nội thị, sau đó đóng đinh trên cửa lớn.
Đây là3 đồ của nương nương bọn ta.
Theo quy chế thì giờ nương nương đang đóng cửa suy nghĩ, không cần dùng mấy thứ này.
Một9 vài đồ trang trí, đồ dùng trong cung Khôn Ninh đều bị lấy đi sung vào kho, biến cung Khôn Ninh trở thành lãnh cung. Mộ6t hồi lâu sau, nội quan mới dẫn người và đồ rời đi, sau đó phong bế cửa cung, chỉ để lại một cửa nhỏ dùng để đưa đồ ăn.5 Nguy Hoàng hậu thở phào một hơi:
Được rồi, yên tĩnh rồi.
Nữ quan gật đầu:
Những ngày này thiệt thòi cho nương nương rồi.
Có thể biết được ngay đồ ăn trong cung đưa đến vô cùng tệ, lại còn lúc nào cũng bị người ta theo dõi nữa. Nữ quan còn chưa nói xong, quả nhiên có vài nội thị đi vào trong cung, kẻ nào kẻ nấy đều đứng trong sân viên, chuẩn bị theo dõi nhất cử nhất động của Hoàng hậu. Nguy Hoàng hậu cười nhẹ một tiếng, nói:
Chúng ta nên tạ ơn Thánh ân mới phải.
Nội thị đang nghĩ đến đây thì cung nhân cách đó không xa gọi:
Nhanh tay lên, Đức phi nương nương còn đang đợi trong cung kìa! Ngày mai vương gia vào cung, còn nhiều chuyện chưa sắp xếp chu đáo lắm.
Khó khăn lắm nương nương và vương gia mới gặp được nhau. Nếu làm nương nương mất hứng, chắc chắn chúng ta sẽ bị trách phạt đấy.
Nội thị đáp một tiếng, sờ gói độc dược trong tay áo, nhanh chóng đuổi theo cung nhân.
Nghĩ đến đây Khương Quý phi nhíu mày. Đông cung bị phế, ngoài Hoài vương động tay chân ra, Ngụy Nguyên Kham cũng đổ thêm dầu vào lửa nữa. Món nợ này bà ta còn phải tính toán rõ ràng với nhà họ Ngụy.
Tiếc rằng là hơi muộn.
Quý phi thở dài:
Nếu là một năm trước, tình hình sẽ hoàn toàn khác.
Nụ cười trên mặt nữ quan cứng lại:
Nương nương đừng lo lắng, lúc này Hoàng thượng làm vậy chắc hẳn là cảm thấy nương nương và Thái... Cung vương thiệt thòi mới bù đắp cho nương nương. Chỉ cần nương nương trở thành Hoàng hậu, sau này tất cả mọi việc đều sẽ trở nên hợp lý.
Nương nương...
Nữ quan vội vàng bước lên nhìn.
Khương Quý phi nói:
Không sao.
Đau đớn trên ngón tay tựa như chứng thực sự bất an của bà ta.
Khương Quý phi nhìn ra ngoài điện, có lẽ là chuyện vui đến quả nhanh nên bà ta cảm thấy không chân thực.
Cố Minh Châu đặt chiếc hộp trong tay xuống trước mặt Lâm phu nhân:
Con mua đồ chơi cho đệ đệ.
Lâm phu nhân tắt nụ cười:
Còn cần phải mua sao? Đống đồ trong phòng con là đủ rồi.
Cố Minh Châu vội vàng đến phòng ấm để thăm đệ đệ, đệ đệ vẫn còn nhỏ nhưng đã khác lúc mới sinh ra, đôi mắt đen láy nhìn bốn phía, lúc nhìn thấy cô thì miệng nhếch lên, nở một nụ cười.
Ôi, mau nhìn này.
Nhũ mẫu đứng bên nói:
Đại gia thấy đại tiểu thư liền cười, đúng là tỷ đệ ruột thịt có khác.
Ngoài cung. Cố Minh Châu trở về nhà thay y phục rồi đến phòng Lâm phu nhân ngay. Mới vào đến cửa đã thấy trên bàn đầy ắp đồ chơi trẻ con.
Các loại khóa trường mệnh, vòng tay và cả yếm, y phục trẻ con... nhiều đến nỗi hoa cả mắt.
Tinh thần Lâm phu nhân tốt hơn nhiều, thấy con gái thì nói:
Cuối cùng cũng chịu về rồi.
Khương Quý phi nói:
Vậy bản cũng phải trở thành Hoàng hậu trước đã.
Nữ quan nghe xong thì hơi sững người. Theo cô ta thì đây đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi:
Không phải người thì là ai?
Ánh mắt Khương Quý phi hơi xa xôi. Phạt Ngụy thị là chuyện tốt nhưng tại sao lại cứ phải vào lúc này? Ngày nào bà ta cũng ở bên cạnh Hoàng thượng, lúc Thái tử còn ở Đông cung, Hoàng thượng cũng không hạ lệnh, tại sao lại đợi đến lúc này?
Đương nhiên bà ta mong giẫm lên Ngụy thị, từng bước, từng bước bước lên ngôi vị Hoàng hậu, nhưng bà ta sợ sẽ có kẻ đến sinh sự. Nghĩ đến đây, Khương Quý phi đột nhiên thấy ngón tay đau nhói, bà ta vô thức rụt tay lại, thì ra là tay để gần lò sưởi quá, không cần thận bị bỏng.
Khương Quý phi nghe được tin tức, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười. Nữ quan thấp giọng nói:
Trước đây là ngầm ám chỉ, giờ là chính thức tuyển chỉ rồi, xem ra nương nương ở cung Khôn Ninh sắp bị phế. Người đợi lâu như vậy, cuối cùng đã có chút hi vọng rồi.
Khương Quý phi đứng dậy đi đến bên cạnh lò sửa. Bà ta luôn chờ Hoàng để làm đến nước này:
Bất kể là thời nay hay thời xưa, chỉ cần bị thu hồi Sách Bảo, cấm túc trong cung, tiếp theo sẽ chỉ là chiêu thư phế hậu mà thôi.
Hoàng hậu mất hết uy nghi, không thể trở lại bảo tọa được nữa. Nghe được tin này, quan lại trong triều cũng hoàn toàn quay lưng lại với nhà họ Ngụy. Chỉ tiếc lần này Ngụy Hoàng hậu bị phạt là vì dâng tấu thất lễ, không thể kéo nhà họ Ngụy vào.
Mắt Khương Quý phi sáng ngời, Ngụy thị thông minh đến vậy mà cũng rơi vào kết cục này, ai dám giành vị trí trong cung với bà ta nữa? Vậy chỉ có một kết quả, đừng trách bà ta độc ác.
Màn đêm buông xuống, một nội thị men theo tường cùng đi nhanh về phía trước. Trong tay áo của hắn có một gói thuốc độc, vốn đã sắp xếp mọi chuyện kỹ càng, ai ngờ tình thế trong cung đột nhiên thay đổi. Nguy Hoàng hậu vốn đã đi ra ngoài đột nhiên lại bị cẩm túc, trong ngoài cung Khôn Ninh tăng cường nội thị đến trông coi, nhất cử nhất động của Ngụy Hoàng hậu và cung nhân đều bị Hoàng đế coi chừng.
Nguy Hoàng hậu đột nhiên rơi vào tình cảnh này, không biết mưu kế đối phó với Nguy Hoàng hậu còn có tác dụng không?
Nữ quan hơi bất ngờ.
Nguy Hoàng hậu nói:
Nhiều người nhìn nhất cử nhất động của chúng ta như vậy, nếu có người nghĩ cách muốn hãm hại chúng ta e rằng không dễ. Nếu có người muốn giết ta, những con mắt này cũng là nhân chứng.
Người của Hoàng đế ở đây, những người khác cũng không dám đến, chẳng phải bà còn phải cảm ơn Hoàng đế một tiếng sao? Huống chi không có Hoàng đế, bà sẽ không có kết cục như ngày hôm nay. Từng lần đả kích và giáo huẩn khiến bà hiểu ra, đã đưa người quan trọng nhất của mình rời khỏi chốn thị phi này, giờ bà đã không còn nhược điểm gì ở trong cung nữa rồi.
Muốn đối phó với bà cũng không dễ đến thế nữa.
Dương ma ma cũng vui lây.
Trong lòng Cổ Minh Châu hơi lo, mẹ mới sinh xong, đệ đệ còn nhỏ như vậy, nếu trong kinh xảy ra hỗn loạn, e rằng không thể đi xa được.
Cô phải thu dọn mấy thôn trang trong nhà mới được, nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì cho người đưa mẹ và đệ đệ qua đó ở tạm để tránh sóng gió. Cổ Minh Châu đang nhìn đệ đệ đến xuất thần thì nghe thấy ma ma quản sự nói:
Định Ninh hầu đến rồi.
Thôi Trinh đến để báo tin mừng cho cha? Không biết bên nhà họ Trương thế nào rồi.
Cổ Minh Châu đến tiền viện. Cô muốn đi nghe ngóng tin tức của Thôi Trinh.
Trong thư phòng nhà họ Cố.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Phủ Thuận Thiên đã điều tra ra chân tướng chưa?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.