Chương 427: Đáng sợ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1564 chữ
- 2022-02-06 09:20:55
Sắc mặt Thôi Trinh không tệ, không vì chuyện tranh đấu nội trạch mà suy sụp tinh thần. Ánh mắt hắn vẫn sáng ngời, trông 8vẫn vô cùng trấn tĩnh. Cố Sùng Nghĩa vốn không muốn hỏi chuyện trong nhà Thôi Trinh, chỉ là vì nhà họ Trương có liên qu3an đến vụ án này nên ông mới hỏi vài câu, cũng coi như là nhắc nhở hắn.
Thôi Trinh nói:
Nhạc mẫu của cháu vô c9ùng tức giận, muốn đưa Trương thị về. Cữu huynh thì lại bình tĩnh hỏi cháu xem muốn giải quyết chuyện này thế nào, còn 6nói với cháu rằng Trương thì vẫn luôn hiền lành, làm ra chuyện thế này e rằng cũng vì năm đó sinh non, trong lòng tích 5tụ ấm ức, lo lắng cho tình cảnh của bản thân, mong cháu nể tình Trường thị còn đang mang thai mà tha cho Trường thị một lần, cả nhà họ Trương sẽ ghi nhớ ân tình này.
Cố Sùng Nghĩa biết Thôi Trinh đang nói đến điểm then chốt nên không lên tiếng, đợi Thôi Trinh kể rõ.
Thôi Trinh nói:
Cháu đã dẫn người đến Hầu phủ, di phụ có thể làm chứng giúp cho cháu không?
Cũng có nghĩa là trước đó Thôi Vị đã có qua lại với nhà họ Trương rồi.
Thôi Trinh chất phất tay cho người dẫn thợ thêu kia xuống, sau đó hắn mới nói:
Chuyện này quá nhỏ, dù đưa người đến nha môn phủ Thuận Thiên cũng không thể định tội được. Tuy nhiên, từ đây có thể biết được dụng tâm của Thôi Vị. Trước đó khi ở đại lao, Thôi Vị bắn chết Châu thị, cháu cũng không biết tại sao đệ ấy lại làm thế, có điều một trong những nguyên nhân trong đó hắn là để trải đường cho nhà họ Trương.
Điểm này Cố Sùng Nghĩa không thể ngờ được. Lâm thái phu nhân cũng từng dùng thuốc tiên? Người dùng thuốc tiên sẽ bị mê hoặc tâm trí, Trương thị muốn mượn nó để khống chế Lâm thải phu nhân sao? Nhưng sau khi Lâm Thái phu nhân xảy ra chuyện thì đã không còn quyền uy trong Hầu phủ từ lâu rồi, Trường thị làm vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Chẳng lẽ nàng ta muốn giày vò Lâm thải phu nhân, khiển
cho Hầu phủ càng loạn hơn?
Nếu Trường thì không từ thủ đoạn tính kể hắn như vậy, vậy thì trong lòng Trương thị, hắn căn bản không phải là phu quân mà là một quân cờ, một quân cờ làm việc cho Nhà họ Trương và kẻ đứng đằng sau chúng.
Hắn nghe theo thì đương nhiên chúng sẽ vui, còn nếu hắn làm trái thì sẽ bị vứt bỏ.
Thợ thêu run rẩy nói:
Là Nhị gia trong phủ dặn tiểu nhân như vậy. Tiểu nhân vốn không chịu đồng ý nhưng Thôi nhị gia cho tiểu nhân một trăm lượng bạc, còn nói rằng Hầu phủ sẽ không truy cứu việc này. Một trăm lượng bạc này là đủ để tiểu nhân tự mở phường thêu rồi, thế nên tiểu nhân tiểu nhân liên đồng ý. Thôi nhị gia đã dặn không được nói chuyện này cho người thứ hai biết, nếu không tiểu nhân sẽ không nhận được bạc mà ngài ấy sẽ tùy tiện tìm một lý do để trị tội tiểu nhân!
Cố Sùng Nghĩa nhíu mày, từ lời của thợ thêu có thể biết được Trường thì không những sử dụng trăm phương nghìn kế để gả vào nhà họ Thôi mà còn xin Thôi Vị giúp đỡ.
Cố Sùng Nghĩa gật đầu:
Hôm ấy, lúc Châu Châu đến Thượng Thanh quản thì gặp được Trường thị và Hoài vương phi.
Hai hôm nay Thôi Trinh đang đọc ghi chép vụ án cũng phát hiện ra vài điểm đáng nghi:
Trương thị mới Tôn chân nhân của Thượng Thanh quán đến thăm bệnh cho mẹ cháu, Tôn chân nhân cũng từng cho bà ấy dùng thuốc tiên. Mẹ cháu cảm thấy bệnh tình có chuyển biến lớn, nếu Tôn chân nhân không bị bắt sớm như vậy, có lẽ giờ bà ấy cũng giống như Bạch cũng nhận rồi.
Thợ thêu khom lưng hành lễ với Cố Sùng Nghĩa và Thôi Trinh, trên mặt cô tràn ngập lo lắng và sợ hãi.
Thôi Trinh nhàn nhạt nói:
Nói đi, tại sao người lại cố tình thêu sai?
Người đó gần như chắc chắn chính là Thôi Vị.
Thôi Trinh nói:
Trương thị không chỉ có chuyện này khiến cháu nghi ngờ. Cháu nghĩ lại rồi, trước khi cháu về kinh thành, Trường thì còn từng qua lại với Hoài vương phi. Cháu nghi phủ Hoài vương nói đỡ cho cháu lúc ở trên triều khiển Hoàng thượng nảy sinh nghi ngờ là vì Trương thị.
Cố Sùng Nghĩa gật đầu.
Lúc này Thôi Trinh mới gọi người dân thợ thêu vào phòng.
Hắn không thể ngờ được hôn sự của mình lại bị chính đệ đệ ruột tỉ mỉ sắp đặt như vậy.
.
Thôi Trinh nói tiếp:
Bạch cung nhân từng bị quỷ trêu nên mới thường xuyên đến đạo quán. Mẹ cháu cũng vì nhìn thấy cái gọi là hồn ma của Châu thị nên mới mời đạo sĩ đến nhà. Những thủ đoạn này giống y hệt nhau, chỉ dựa vào một mình Trương ma ma, rất khó có thể kín kẽ, hoàn hảo như vậy.
Thôi Trinh càng điều tra thì lại càng lạnh người, khuôn mặt của Trương thị trong lòng hắn dần dần thay đổi. Sự hiền lành, hiểu chuyện, e thẹn của Trường thị trước mặt hắn có thể đều là giá.
Thôi Trinh nói:
Những chuyện này cháu không lấy được chứng cứ thực. Nể tình trong bụng nàng ta còn có đứa bé, cháu sẽ không tùy tiện động vào nàng ta, có điều cháu vẫn sẽ điều tra tiếp.
Cố Sùng Nghĩa hiểu ý của Thôi Trinh, bề ngoài Thôi Trinh không định tội
Trương thị nhưng trong lòng coi như đã có kết luận rồi. Cố Sùng Nghĩa nói:
Thời gian ngắn như vậy mà điều tra được đến bước này cũng làm khó cháu rồi.
Quan trọng là Thôi Trinh có thể thông suốt được mọi chuyện, nhìn thấy được bộ mặt của Trương thị. Cố Sùng Nghĩa nói xong những chuyện này, nghĩ đến một chuyện mấu chốt:
Cháu biết Thôi Vị bị Lâm Tự Chân mua chuộc, hay là vì nhà họ Trương mới làm việc cho đám người kia không?
Thôi Trinh lắc đầu:
Có điều cháu điều tra được một chuyện. Vì Trương thị sửa đồ thêu mẹ cháu định đưa vào cung Từ Ninh nên mới được lòng mẹ cháu, chính vì lý do này mà bà ấy mới nghĩ đến chuyện kết thông gia với nhà họ Trương.
Dưới đáy mắt Thôi Trinh gợn sóng:
Trương thị có cơ hội làm vậy là vì thợ thêu Cẩm thị của phường thêu không cẩn thận thêu sai mấy mũi. Cháu đã tìm được thợ thêu đó rồi.
Trường đại lão gia nói năng kín kẽ, dù có là ai cũng không thể tìm ra được điểm sai sót.
Cố Sùng Nghĩa hỏi:
Vậy cháu định giải quyết thế nào?
Thôi Trinh nâng mắt:
Chuyện trong nội trạch tạm thời giao cho ma ma quân sự, cháu đã mời lang trung về nhà dưỡng thai cho Trương thị. Cháu mới mua thêm một căn viện, lúc cần bàn chuyện quan trọng, cháu sẽ dẫn người đến đó. Trong hầu phủ có tại mắt, sẽ có người trông chừng Trường thi, xem xem sau này nàng ta có hành động gì không. Nếu Trường thị và nhà họ Trường đã có âm mưu từ sớm, lần này chúng ta đối phó với nhà họ Trương, Trường thì cũng không thể không nhúng tay vào.
Điểm này Thôi Trinh rất rõ, đám người kia vẫn luôn lôi kéo hắn, mục đích đương nhiên là Vệ sở Đại Đồng. Hắn không chịu mắc lừa, bước tiếp theo chúng phải làm là bắt hằn giao binh quyền Đại Đồng ra, đổi thành người của chúng.
Thôi Vị và đám người kia qua lại với nhau không phải ngày một ngày hai. Lần này đệ ấy bắt buộc phải đến Vệ sở Đại Đồng nếu muốn đạt được mục đích, một khi có đột phá thì đệ ấy sẽ giống như Lâm Tự Chân, liều chết một phen.
Dù Thôi Trinh có trấn tĩnh thế nào đi chăng nữa, nói đến đây cũng không khỏi ngập ngừng:
Chắc hẳn huynh đệ chúng cháu sẽ gặp nhau trên chiến trường.
Cố Sùng Nghĩa không kìm được mà thở dài. Địa vị của Thôi Vị và Lâm Tự Chân trong lòng Thôi Trinh khác nhau. Trong chuyện của lão Định Ninh hầu, Thôi Trinh và Lâm Tử Chân đã xuất hiện rạn nứt, vì thế Lâm Tự Chân binh loạn, Thôi Trinh không hề do dự mà dẫn quan đến vậy quét. Nhưng những năm nay Thôi Vị luôn ở bên cạnh Thôi Trinh, Thôi Trinh cũng dốc lòng dạy dỗ Thôi Vị, làm huynh trưởng, dốc nhiều tâm tự như vậy mà cuối cùng lại nhận được kết quả thế này, tâm tình hiện giờ của Thôi Trinh, ông có thể hiểu được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.