• 12,222

Chương 437: Chịu tội đi


Dương ma ma muốn nhìn cho rõ nhưng đã bị Bảo Đồng chắn ngang tầm nhìn.


Ma ma, sao ma ma lại ở đây?
Bảo Đồng thình lình xuất hiện là8m Dương ma ma giật nảy mình.

Dương ma ma tập trung nhìn lại lần nữa nhưng người đã đi đâu mất, bà kéo Bảo Đồng:
Người khi nãy là ai3? Người trò chuyện cùng với đại tiểu thư ấy?


Là Tưởng tạm nuôi lợn ở điền trang.
Bảo Đông trả lời.
Thật à?
Dương ma ma nhớ Tưởn9g tam hơi béo, đi đường không được nhanh nhẹn như vậy.
Bảo Đồng gật đầu khẳng định:
Nô tỳ bị tật ở mắt mà còn nhìn thấy rõ ràng, kh6ông sai được đầu, lúc đi ngang qua còn có mùi phân lợn nữa.

Lời này là cô nói thật, trên người con khỉ kia có mùi phân lợn thật. Tr5ong lòng Bảo Đồng thầm xin lỗi Tưởng tam, so sánh Tưởng tam với Sơ Cửu thì đúng là thiệt cho Tưởng tam thật. Phải biết Tưởng tâm là một người rất giỏi giang, hằng năm đều nuôi đàn lợn ở điền trang cực kỳ béo tốt, khiến người khác vô cùng vừa ý.
Mấy ngày nay Thời Trinh luôn vắng mặt ở phủ, Trương thị đã nghi ngờ là có chuyện xảy ra rồi.
Người hầu hỏi:
Cũng chẳng biết Hầu gia đình đi đâu.

Có lẽ là Đại Đồng, chỉ có Vệ sở Bắc Cương mới có thể khiến Định Ninh hầu bận lòng đến thế, vậy nên những sắp xếp dạo gần đây của Thôi Trinh đều là vì việc này.
Nghe thấy thế Trường đại lão gia gật đầu, cũng may là có chuẩn bị từ sớm nên mới có thể nghĩ ra kế sách như thế này. Với hiểu biết của ông ta về Thân thị thì Thần thị hết lòng tin tưởng ông ta, không hề nghi ngờ. Vì vậy có lẽ bà sẽ đuổi theo
Thân nhị lão gia
.
Đợi đến lúc đuổi kịp Thần thị, ông ta sẽ bảo là có manh mối về Thân nhị lão gia, sau đó đưa Thân thị rời đi. Nhỡ đầu gặp phải truy binh, ông ta sẽ lợi dụng tình cảm nhờ Thần thị thu hút sự chú ý của bọn họ. Dù sao đây cũng là
tai họa
do nhà họ Thân gây ra, nhà họ Trương vô tội bị liên lụy. Ông ta và Thân thị vẫn còn hai đứa con, hai bọn họ đều vào đại lao hết rồi thì ai sẽ trông nom con cái đây. Thân thị là mẹ thì cũng nên suy nghĩ cho con chứ.
Trường đại lão gia ghìm cương ngựa, vén tấm rèm che xe ngựa lên rồi khẽ giọng nói:
Mẹ, mọi người xuống xe ở đây, đi bộ một đoạn trước đã rồi nghĩ cách thuê xe tiếp tục lên đường, men theo đường biển đến phủ Lai Châu, Thoát thân rồi con sẽ đến đó đón me.


Đại tiểu thư, người có muốn ăn mứt hoa quả không?
Bảo Đồng đưa mứt hoa quả ra trước mặt Cổ Minh Châu, bây giờ không có Ngụy đại nhân thì dùng mứt hoa quả bù đắp qua ngày vậy!
Phủ Định Ninh hầu.
Trương thị xõa bụng tóc, áo váy chỉnh tề ngồi trong phòng. Mấy ngày qua nàng ta đã gây sạm đi nhiều, trông có vẻ vô cùng đáng thương, lúc này trên gương mặt nàng ta lại toát lên vẻ căng thẳng.
Phu nhân,
người hầu khẽ giọng gọi:
Hầu gia chuẩn bị hành trang sắp sửa rời phủ rồi, tiền viện hậu viện đều bố trí ma ma quân sự và hộ vệ canh giữ, không cho phép chúng ta đi đầu ra khỏi viện.

Khoảng cách giữa Trường đại lão gia và xe ngựa của Thần thị mỗi lúc một lần, cuối cùng ông ta gọi kẻ tôi tớ đang đánh xe, xe ngựa của Thần thị mới dần dần dừng lại.
Thân thị vén rèm xe lên.
Ánh nắng sớm rọi lên mặt Thân thị, gương mặt nàng trắng bệch, đôi môi khô nứt nẻ thành từng vệt máu, sắc mặt hơi hoảng loạn giống như thể vừa chịu một cú sốc rất lớn.
Ngoài Trâu Tương ra còn có đại gia nhà họ Cổ mà Lâm phu nhân vừa sinh ra nữa, nếu có thể lợi dụng những người này thì có khi vẫn còn có đường rút lui.
Trương thị siết chặt nắm tay, hy vọng cha mẹ và huynh trưởng có thể thuận lợi vượt qua được ải này, trên đời này bọn họ là những người duy nhất quan tâm đến nàng ta.
Có lẽ ông trời sẽ không tàn nhẫn với nàng ta đến vậy đâu, sau khi nàng ta mất đi người mình yêu thương rồi còn đưa cả người thân của nàng ta đi. Đôi mắt Trương thị ửng đỏ, sâu trong ánh mắt ngập tràn sự hận thù.
Cổ Minh Châu nói:
Không biết bên phía Ngụy đại nhân thế nào rồi.

Ngụy đại nhân để Sơ Cửu và Mộ Thu lại chỗ cô hết, nhỡ đâu Ngụy đại nhân có việc nhưng không đủ người để sai bảo thì làm thế nào?
Bảo Đồng chớp chớp mắt, hình như dạo gần đây đại tiểu thư càng lúc càng lo lắng cho Ngụy đại nhân nhiều hơn, số lần nhắc đến Ngụy đại nhân trong một ngày sắp nhiều hơn cả số lần ăn mứt hoa quả rồi đấy.
Có trách chỉ có thể trách nàng ta không thể chiếm được trái tim của Thối Trinh sớm hơn.
Đây chính là Thôi Trinh.
Trường thị bỗng dưng bật cười, nàng ta luôn mong chiếm được tình cảm của Định Ninh hầu nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn chẳng làm được. Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đứa thứ tử kia của Thôi Trinh mà thôi. Nàng ta đã báo cho huynh trưởng biết là Trâu Tương đang ở phủ Hoài Viễn hầu, nếu như huynh trưởng có cơ hội thì dùng đứa trẻ đó để uy hiếp Thôi Trinh.
Trưởng lão phu nhân gật đầu, bà ta nhìn con trai gương mặt đầy vẻ lo lắng:
Mẹ biết Thân thị không sai nhưng giờ phút này rồi không thể quan tâm đến cô ta được nữa, con cũng đừng mềm lòng. Con và cha phải làm việc lớn... Cũng chẳng còn cách nào.

Trường đại lão gia vâng dạ đáp lời, đỡ Trưởng lão phu nhân xuống xe, nhìn người nhà đưa Trưởng lão phu nhân rời đi, bấy giờ mới thúc ngựa tiếp tục lên đường.
Nhà họ Trương bọn họ quen biết chủ nhân từ xưa, luôn làm việc cho chủ nhân. Nếu như tất cả mọi thứ thuận lợi, đương nhiên trong tương lai nhà họ Thân cũng được hưởng một phần vinh hoa phú quý của nhà họ Trương. Chỉ trách Thân thị mệnh khổ, vào thời khắc quan trọng như thế này ông ta chỉ đành sắp xếp như vậy.
Dương ma ma bản tín bán nghi, lầm bầm rồi bước vào bên trong nhà.
Bảo Đồng mím môi, cô thấy sớm muộn gì chuyện này cũng chẳng giấu được nữa. Có câu nói rất hay, thường xuyên đi dạo bên bờ sông làm gì có chuyện giày không ướt. Ngụy đại nhân dẫn theo người hầu tới lui cả ngày, thật sự khiến cô vô cùng lo lắng, trừ khi người hai nhà biến thành người một nhà thì cô mới nhẹ lòng được.
Lừa Dương ma ma đi rồi, Bảo Đồng quay lại bên cạnh Cổ Minh Châu.
Trường thị mím chặt môi, chức quan của cha mãi mà chẳng có thông tin, Thối Trinh đột nhiên lấy Diệu Thanh làm cái cớ để xử lý nàng ta và những người bên cạnh. Tuy Thối Trinh tỏ vẻ giống như là vì thiếp thất và thử tử nhưng nàng ta vẫn lờ mờ cảm thấy có gì không đúng, nếu không phải tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột thì có lẽ nàng ta đã lấy lại tinh thần từ lâu rồi.
Không biết cha và đại ca có phát hiện ra không? Với sự nhạy bén của đại ca, có thể huynh ấy đã bắt đầu hành động để tự bảo vệ bản thân.
Trương thị nhắm mắt lại, tuy trong lòng nàng ta lo lắng nhưng lại không thể tùy tiện làm bậy được. Vả lại cho dù nàng ta có làm gì đó thật thì e là cũng chẳng có tác dụng. Thôi Trinh chẳng hề quan tâm đến bất cứ người phụ nữ nào trong căn nhà này. Bất kể là ai đi chăng nữa cũng đừng hòng khiến Định Ninh hầu bỏ mặc chuyện quân sự ở biên cương.
Trường đại lão gia bảo vệ cho xe ngựa của mẹ đi thẳng một mạch.
Cha, Khưu Hải và bọn họ chia nhau ra hành động, ông ta men theo con đường nhỏ đi về hướng Đông rồi lại ngoặt về hướng Nam. Cha và Khưu Hải thì dẫn theo Hoài vương đi đường chính, như vậy sẽ khiến cho quân lính triều đình phải chia ra, bọn họ sẽ khó bị triều đình đuổi kịp hơn.

Lão gia, xe ngựa của phu nhân ở ngay trước mặt rồi.

Trong lòng Trường đại lão gia đã có tính toán, Thân thị đang lo lắng cho Nhị lão gia nhà họ Thân. Dù sao Thần Đồng Hoài và Thân Quý Thành đều vào ngục cả rồi, nhà họ Thân chỉ còn lại mỗi Thân nhị lão gia. Thân nhị lão gia chạy trốn nữa thì cả tộc Thân thị sẽ tiêu tùng mất, suy cho cùng Thân thị vẫn là con gái của Thủ phụ, nàng luôn muốn nhà họ Thân giữ được chút vinh quang khi cha nàng vẫn còn trong triều khi xưa.


Lão gia
giọng nói Thân thị khàn khàn, đôi mắt đỏ ửng sưng húp như vừa khóc xong:
Sao lão gia lại đến đây?


Trường đại lão gia đáp:
Ta nghe nói nhị ca bỏ chạy rồi, nha môn trong kinh thành nghe được tin tức nên đang lùng bắt khắp nơi. Chúng ta phải nhanh chóng tìm cho ra nhị ca mới được.


Trường đại lão gia biết từ đầu chỉ cuối Thân nhị lão gia luôn ôm mối nghi ngờ với vụ án này. Vì vậy trước khi rời khỏi kinh thành ông ta đã sai người báo tin cho Thân nhị lão gia, nói rằng ông ta phát hiện được trong nhà họ Thân có người đang qua lại với hải tặc. Sau khi lừa được Thân nhị lão gia ra khỏi thành liền giết chết ông ấy, làm thể triều đình sẽ cho rằng Thân nhị lão gia đã chạy trốn rồi. Song, thật ra kể từ lúc xưởng thuyền xảy ra chuyện, nhà họ Trương đã bị để mắt đến, có giết nhà họ Thân hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng thêm một điểm đáng ngờ là nhà họ Thân cũng sẽ thu hút bớt sự chú ý của triều đình

Thân thị nghe được lời Trường đại lão gia nói, đầu tiên là ngây người sau đó mới cúi thấp đầu:
Nhà họ Thân của thiếp liên lụy đến lão gia rồi.



Nói cái gì thế hả?
Trường đại lão gia gạt phăng ngay:
Chúng ta đều là người một nhà, ta sẽ nghĩ cách cứu nhị ca

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.