Chương 440: Không biết xấu hổ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1618 chữ
- 2022-02-06 09:21:32
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hoài Viễn hầu, nước mắt của Hoài vương lập tức chảy xuống, hình như hắn đã sống sót rồi.
Hoài vương sống ch8ết túm chặt lấy Cố Sùng Nghĩa, vội vã nói:
Hoài Viễn hầu, quân phản loạn... Quân phản loạn ở phía sau!
Vương gia yên tâm, chúng thần sẽ đá3nh bại lũ quân phản loạn.
Cố Sùng Nghĩa quan sát Hoài vương kỹ lưỡng:
Vết thương của Vương gia...
Không sao không sao!
Hoài vươn9g gần như không cảm nhận được đau đớn:
Bắt bọn chúng quan trọng hơn.
Không phải là hắn có khí phách anh hùng, chỉ là hắn muốn Hoài Viễn hầu6 tập trung suy nghĩ vào việc đối phó lũ người kia thôi, như vậy hắn mới có thể sống sót.
Hoài vương cảnh giác đứng sang bên cạnh, nếu5 trong rừng cây lại có gì đó lạ thường hắn sẽ tiếp tục chạy về trước cho đến khi được bình an mới thôi.
Bị tập kích đột ngột nên binh mã mà Khưu Hải dẫn theo đã bị loạn vị trí, đặc biệt là Khưu Hải. May mà y tránh đi kịp thời, nếu không chắc chắn đã bị thương nghiêm trọng. Người ném ra quả lựu đạn đã đến ngay bên cạnh rồi vậy mày vẫn chưa phát giác ra. Khưu Hải nghiến răng nghiến lợi. Tất cả là do y đang tập trung vào Hoài vương nên mới dính phải thủ đoạn của kẻ đó.
Cẩn thận lựu đạn!
Khưu Hải nhắc nhở những kẻ khác. Hoài Viễn hầu Cố Sùng Nghĩa đó quá gian xảo, lợi dụng cha để quấy rối suy nghĩ của y, sau đó ra lệnh cho người bí mật tiến đến ném lựu đạn tới.
Khưu Hải tức giận trán nổi cả gân xanh, y phải giết chết Cố Sùng Nghĩa!
Quản sự, đánh giặc phải đánh kẻ cầm đầu trước, ngài đi giết Hoài Viễn hầu, chỗ này cứ giao lại cho chúng thuộc hạ.
Khưu Hải gật đầu theo bản năng, nhanh chóng xông về phía Cố Sùng Nghĩa nhưng đến lúc y sực tỉnh lại thì phát hiện ra có chỗ nào đó bất thường. Người đó gọi y là quản sự chứ không phải là đại nhân.
Khưu Hải chỉ cảm thấy người trước mặt giống hệt như một con lươn, rõ ràng sắp bắt được rồi nhưng người đó lại ra sức sải những bước lớn chạy thoát mất.
Khưu Hải sốt ruột, cuối cùng cũng tìm được thời cơ tốt, thanh kiếm trong tay đâm thủng lớp giáp ngoài của người kia, chỉ cần nhảy lên trước nữa là nó sẽ cắm phập vào lồng ngực của người đó.
Ngay lúc đâm thanh kiếm trong tay về phía trước, bàn chân Khưu Hải giẫm lên mặt đất, y nhạy bén nhận ra được có điều khác thường. Đất ở nơi này mềm quá mức, bên trên có một lớp lá cây dày cộm phủ lên.
Khưu Hải đang ngẫm nghĩ thì giọng nói của Cố Sùng Nghĩa vang lên đằng sau lưng:
Đừng cho kẻ nào chạy thoát.
Cố Sùng Nghĩa nghe thấy Ngụy Tòng Trí đứng cách đó không xa nói với lại:
Cho các ngươi hại cháu trai của ta này! Bây giờ què chân rồi không chạy được nữa đúng không? Tuy nghe có vẻ rất hả giận nhưng Cố Sùng Nghĩa vẫn bất giác buột miệng mắng một tiếng:
Mồm miệng hèn hạ thật đấy!
Nếu là ông, ông chắc chắn sẽ không nhịn nổi, phải đứng dậy liều mạng với Ngụy Tòng Trí một phen.
Quả nhiên, Khưu Hải nắm chặt kiếm đâm về phía Ngụy Tòng Trí lần nữa.
Phó tướng bên cạnh Cố Sùng Nghĩa định sang giúp đỡ.
Không cần.
Cố Sùng Nghĩa cản lại:
Bắt mấy tên tướng lĩnh trong kinh doanh lại.
Với thân thủ của Ngụy lão nhị, ông ta sẽ không chết dưới kiếm của Khưu Hải đâu, bọn họ chỉ cần chậm rãi bao vây lại là được.
Khưu Hải cảm thấy người bên cạnh mỗi lúc một vơi đi, cuối cùng bao gồm cả y cũng chỉ còn lại bốn năm người. Hoài Viễn hầu Cố Sùng Nghĩa đã cầm kiếm tiến tới, bên phía Trương Tòng Cử không hề có động tĩnh gì. Hoặc là ông ta đã chuồn mất, hoặc là đã bị bắt luôn rồi.
Không cần nhìn nữa.
Cố Sùng Nghĩa lên tiếng:
Trương Tòng Cử đã tự bỏ chạy rồi.
Trương Tòng Cử là do bọn họ cố tình thả cho chạy thoát. Bắt Khưu Hải về báo cáo với triều đình, sau đó nương theo Trương Tòng Cử để tìm ra tên gian tế ở Vệ sở vùng duyên hải. Như thế thì Hoàng thượng mới có thể tin là Khưu Hải và Trương Tòng Cử cấu kết với Vệ sở vùng duyên hải.
Không thoát được nữa rồi.
Khưu Hải siết chặt thanh trường kiểm trong tay, điên cuồng xông bừa về phía Cố Sùng Nghĩa như một con hổ dữ.
Tiếng vũ khí và vào nhau vang lên lần nữa, Khưu Hải đột nhiên phát hiện Hoài Viễn hầu đứng trước mặt lợi hại hơn y tưởng nhiều. Sau khi chân phải bị thương, khinh công của y đã phế, hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoài Viễn hầu.
Khưu Hải muốn rụt chân về nhưng không kịp nữa. Y nhìn thấy người phía trước đã lui về mấy bước sau đó đưa tay ra kéo một sợi dây thừng, tiếp theo ánh lửa tóe lên mùi quặng và thuốc nổ cũng tỏa ra.
Ầm!
Một luồng lực lớn đánh bay Khưu Hải, Khưu Hải nặng nề rơi xuống đất, máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Cho dù động tác của y có nhanh hơn nữa thì chân phải vẫn bị thương, máu thịt hòa lẫn vào nhau, đất trời trước mắt xoay vòng, y gắng gượng bò dậy.
Bọn họ chôn lựu đạn từ lúc nào thế? Hiển nhiên là vào lúc bọn chúng đang đuổi theo Hoài vương. Nghĩa là... bọn họ đã đến từ trước rồi, rề rà không ra tay cứu Hoài vương là để sắp đặt những thứ này. Bọn họ có thể không chú ý đến tính mạng của Hoài vương luôn ư?
Có lẽ chính kẻ này đã mặc giáp nhẹ trà trộn vào trong hàng ngũ của bọn chúng, nhân lúc y đang nói chuyện với Cố Sùng Nghĩa thì lén lút lại gần ném lựu đạn. Bây giờ kẻ này lại muốn tách y ra, đợi y để đối phó với Cố Sùng Nghĩa rồi, kẻ này sẽ chớp lấy thời cơ giở trò dẫn nhân mã từ phía sau bao vây lên, giải quyết gọn những binh lính mà y đưa theo khiến cho y mất sạch chi viện.
Ta sẽ giết người trước!
Khưu Hải chĩa kiểm đầm về phía người đó.
Cố Sùng Nghĩa loáng thoáng nhìn thấy Ngụy Tòng Trí đang chạy thục mạng vì bị Khưu Hải đuổi theo. Cái thứ không biết xấu hổ này nhân lúc ông đang khiêu chiến với Khưu Hải, lén lút sang đó ném lựu đạn, chuyện này lộ ra ngoài thì người đời sẽ nhìn ông như thế nào đây? Mưu mô xảo quyệt, không từ bất cứ thủ đoạn nào à? Trong nháy mắt thanh danh ngay thẳng trong sạch của ông đã tan biến vào hư không.
Bây giờ thì hay rồi, còn bị Khưu Hải đuổi cho chạy đến sút cả quần.
Thân thủ của Khưu Hải không tệ, hy vọng Ngụy Tòng Trí đừng có tự tìm đường chết cho bản thân.
Cố Sùng Nghĩa để lại vài người bảo vệ Hoài vương, ông dẫn theo các tướng sĩ xông lên trước, nhân lúc tình thể đang loạn lạc để giải quyết quân phản loạn.
Nghĩ đến đây, vùng bụng của Khưu Hải chợt nhói lên, cả người bị Hoài Viễn hầu đã cho ngã dúi dụi xuống đất. Lúc y lồm cồm đứng dậy chuẩn bị đánh tiếp, hai thanh vũ khí đã gác ngang trên cổ, lưỡi kiếm bén ngọt có thể cắt đứt cuống họng y bất cứ lúc nào.
Khưu Hải bị bắt.
Phó tướng tiến lên trói chặt Khưu Hải lại, Cố Sùng Nghĩa đưa người tới trước mặt Hoài vương.
Lần này bị người khác lật tẩy, bọn chúng không thể không dẫn binh rời khỏi kinh thành, các tướng lĩnh dẫn binh luôn gọi y là
đại nhân
bởi vì sau khi lên thuyền có thể bọn chúng sẽ phải chiến đấu trên biển với triều đình. Hiển nhiên cái danh xưng
đại nhân
này sẽ nâng cao địa vị của y hơn, giúp củng cố được lòng quân.
Khưu Hải dừng chân quay đầu lại nhìn, tiếp theo đó một gương mặt lạ lẫm đập vào tầm mắt y. Khi nãy lúc lựu đạn nổ tung, các tướng lĩnh đứng gần khó tránh bụi đất bám đầy mặt nên mới không có ai phát hiện ra sự khác thường của kẻ này.
Bây giờ quan sát kỹ lại, gương mặt kẻ này bẩn thỉu quá mức, che mất vẻ ngoài vốn có.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Vương gia đưa Khưu Hải quay về kinh bẩm báo, chúng thần tiếp tục đuổi theo Trương Tòng Cử.
Hoài vương lơ ngơ gật đầu, từ trên voi ngã xuống chó rồi lại từ chó quay ngược lên voi, tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến hắn không tin nổi. Có điều hiện tại phải nhanh chóng về kinh, bẩm báo rõ mọi việc với phụ hoàng, có lẽ hắn mới có thể yên ổn vượt qua nốt những ngày tháng còn lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.