Chương 441: Thoát th n
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1549 chữ
- 2022-02-06 09:21:30
Đàm Định Phương đáp một tiếng, Đổng phu nhân mới vào phòng.
Nghe nói lão gia còn chưa dùng cơm, thiếp mang một ít 8đồ ăn đến, không ăn gì đó, dạ dày lão gia lại thấy khó chịu.
Đổng phu nhân nhận lấy đồ ăn từ tay nha hoàn, đặt trên bàn b3át tiên. Đồ ăn rất đơn giản, bánh nướng, cháo ngô, trứng và mấy đĩa đồ ăn kèm, bình thường Đàm Định Phương cũng ăn thế này9.
Tốt rồi, từng chuyện đều được sắp xếp thỏa đáng, tiếp theo đến lượt Trịnh Như Tông rồi. Ngón tay Cổ Minh Châu gõ nhẹ lên mặt bàn. Chuyện thảm hoa Nghiêm chưa hoàn thành, bây giờ người trong phường sẽ giúp y hoàn thành.
Tuy rằng muộn sáu năm nhưng cuối cùng ngày này cũng đến rồi.
Trong phòng ẩm vô cùng yên tĩnh, đại khái là đứa nhóc vẫn còn đang ngủ, nhân cơ hội này bế đứa trẻ đi, đợi đến khi người nhà họ Cổ phản ứng lại thì cũng đã muộn rồi.
Người nhà họ Trương nghĩ vậy bèn vén rèm, vừa bước một chân vào trong thì đã sững sờ.
Đổng phu nhân đứng dậy:
Lão gia làm việc đi, thiếp về phòng đây.
Đàm Định Phương gật đầu.
Đổng phu nhân thu dọn xong bát đũa liền ra khỏi thư phòng. Ra khỏi sân viện, Đổng phu nhân mới quay đầu nhìn một cái, xem ra lão gia đã đưa ra quyết định rồi.
Ông ta sợ cha không thể thoát thân, nếu cha đi rồi, đám người Ngụy Nguyên Kham sẽ không biết bí mật và mục đích thực sự của họ, vậy thì tất cả quyền chủ động sẽ vẫn nằm trong tay họ.
Đàm Định Phương hơi bất an, chỉ vì vụ án ngựa chiến và vụ án phủ Hoài vương, ông ta đã nảy sinh lòng kính nể với Ngụy Nguyên Kham. Sự lợi hại của vị Ngụy tam gia này vượt xa dự đoán và hiểu biết trước đó của họ. Ông ta luôn cảm thấy nếu trong tay không có chứng cứ, Ngụy Nguyên Kham sẽ không hành động.
Hoài Viễn hầu không ở trong phủ, nội trạch giao cho Cổ đại tiểu thư sắp xếp. Đại lão gia nhắc nhở chúng bệnh ngốc của Cổ đại tiểu thư đã tốt lên rồi, bảo chúng không được lơ là, khinh địch.
Nữ quyến nội trạch thôi mà, dù có nhiều tâm tư hơn nữa cũng không thể biết được nhưng chuyện này. Hơn nữa chúng cũng vô cùng cẩn thận rồi, vẫn luôn đợi động tĩnh bên ngoài từ từ lắng lại, hộ vệ trong phủ cũng lơ là cảnh giác mới ra tay.
Nhất là Thôi Trinh. Nhà họ Trương là nhà vợ của hắn. Dù Thôi Trinh đã vào cung vạch trần tội lỗi của nhà họ Trương nhưng cũng vẫn bị Hoàng thượng nghi ngờ.
Thôi Trinh sớm ngay thoát khỏi hiểm nghi có lợi cho tình thế của Đại Chu.
Vậy lão gia thì sao?
Đổng phu nhân hỏi:
Lão gia thì thế nào?
Sắc mặt Đàm Định Phương không đổi:
Hoàng thượng sai Long Cẩm Ủy và Thập nhị doanh ra ngoài bắt người, tạm thời không cần đến chúng ta, ta.
Đàm Định Phương rửa tay, sau đó ngồi xuống, chậm rãi cầm đũa lên, sau đó nhìn Đổng phu nhân:
Phu nhân không ăn 6sao?
Đổng phu nhân lắc đầu:
Thiếp và ca nhi đã dùng bữa trước rồi.
Mau đi bẩm báo với đại tiểu thư, đã bắt được người rồi.
Tin tức nhanh chóng được truyền đến tiểu viện nhà họ Cổ.
Thế cũng rất tốt, đỡ cho bà phải khó xử. Chỉ cần lão gia một lòng làm tốt
Thượng thư Bộ Binh
thì không đến lượt bà ra tay giúp đỡ
.
Đổng phu nhân thở phào một hơi, xem ra chỉ có thể trông mong trong tay triều đình không có chứng cứ xác thực, nếu không họ không sống nổi nữa rồi.
Đàm Định Phương bình tĩnh, nhàn nhã 5cầm bánh lên cắn một miếng, lại cúi đầu ăn cháo. Ông ta ăn quen đồ ăn đầu bếp trong nhà nấu, gật gật đầu:
Bánh nướng hôm nay không tệ.
Đổng phu nhân lẳng lặng nhìn Đàm Định Phương, không làm gì.
Đàm Định Phương ăn xong bảnh, húp nốt ngụm cháo cuối cùng rồi lại ăn sạch đồ ăn kèm mới đặt đũa xuống. Mắt Đổng phu nhân hơi hồng, có điều bà rũ mắt ổn định lại cảm xúc mới cười nói:
Lão gia có việc thì cứ làm đi, trong nhà có thiếp, lão gia cứ yên tâm.
Đàm Định Phương đang lau tay, nghe thấy câu này thì không kìm được mà ngừng lại trong chốc lát, sau đó ông ta ngẩng đầu lên:
Hoàng thượng bãi triều, bên ngoài hỗn loạn. Nói là Hoài vương dẫn binh mã trốn khỏi kinh thành, nha môn đang nghe ngóng tin tức.
Có điều tình hình trước mắt khác hẳn với những gì chúng nghĩ. Trong phút chốc, người nhà họ Trương từ bỏ ý đồ ra tay, vì hộ vệ nhà họ Cố đang cầm gậy đứng đầy phòng.
Tiếng gậy gộc và tiếng kêu gào truyền ra từ nội trạch nhà họ Cố, không bao lâu sau, chúng đã bị trói lại, đè ở dưới đất.
Đàm Định Phương nói đến đây thì nhìn Đổng phu nhân, ánh mắt ông thâm trầm hơn ngày thường rất nhiều. Người phụ nữ trước mắt đã thu xếp sự vụ trong phủ giúp ông ta, sinh một đứa cho con trai cho ông ta nhưng ông ta không thể kể bất kỳ chuyện gì cho bà. Biết được quá nhiều không tốt cho bà, tuy rằng cứ tiếp tục như thế này cũng sẽ không có kết cục tốt nhưng biết trước thì chỉ lo lắng suông, không biết chừng còn làm hỏng việc nữa chứ.
Có điều Đàm Định Phương lại cảm thấy lời Đổng phu nhân nói mang hàm ý gì đó, chẳng lẽ bà đã đoán ra chuyện gì rồi? Ánh mắt Đàm Định Phương lướt qua người Đổng phu nhân, trong mắt Đổng phu nhân thiếu linh khí, trông có vẻ ngờ nghệch.
Cổ Minh Châu cả đêm không ngủ chỉ để đợi tin tức như thế này.
Manh mối này vô cùng quan trọng. Nhà họ Trương đột nhập vào nhà họ Cố để hãm hại mẹ và Trâu Tương, sau này với những manh mối khác trở thành chứng cứ làm bổ sung cho nhau, có thể chứng minh cha và Thôi Trinh không phải là đồng đảng của nhà họ Trương.
Trong phủ Hoài Viễn hầu.
Vài bóng người lần mò vào phủ, một kẻ đi về phía vườn, một kẻ chạy về nhà chính. Trường đại lão gia sai họ đến bắt con trai của Thôi Trinh và đứa con mới sinh của Hoài Viễn hầu.
Nghĩ vậy, chúng nhanh chóng hành động.
Cẩn thận đến bên ngoài phòng ẩm của nhà chính, người nhà họ Trương cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Ông ta đi rồi đồng nghĩa với việc không đánh tự khai, triều đình sẽ nhanh chóng cho người tiếp nhận các Vệ sở. Ông ta không đi, vụ án tồn tại điểm nghi vấn thì phải vào Tam pháp ti hội thẩm. Những tướng lĩnh mấy năm nay ông ta bố trí, không ít người được Hoàng thượng tin tưởng, không có chứng cứ xác thực, Hoàng thượng không nỡ bắt toàn bộ họ lại. Vụ án lớn thế này, ai biết được thẩm tra đến cuối cùng sẽ nhận được kết quả thế nào? Hoàng thượng luôn nghi kỵ nhà họ Ngụy, ông ta sẽ lợi dụng chuyện này để xoay xở, hơn nữa trong tay ông ta còn có quân cờ chưa dùng hết.
Tóm lại, người được cài cắm trong Vệ sở sẽ có thời gian làm việc, chủ nhân cũng có thể ngắm chuẩn thời cơ để hành động.
Đàm Định Phương nói:
Ta là Thượng thư Bộ Binh, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải làm tốt phần việc của mình.
Vệ sở Đại Chu, binh mã đều nằm trong tay ông ta, dù có xảy ra sai sót, ông ta cũng phải đưa ra tính toán làm thế nào mới có lợi với chủ nhân nhất.
Trong phòng ấm có người.
Chúng chỉ nghĩ sẽ gặp hạ nhân nhà họ Cố, chỉ cần nhanh tay đánh ngất họ là xong.
Trời sáng, Trịnh Như Tông giống như thường ngày, dọn dẹp đồ đạc, dẫn người xuôi về phương Nam.
Họ là đoàn thương buôn bình thường, triều đình sẽ không ngăn cản. Có điều để cẩn thận, ông ta không đi cùng đoàn thương buồn mà cải trang thành một ông lão, trà trộn vào dân chúng, đến Sơn Tây
thăm họ hàng
. Không ai sẽ chú ý đến ông lão như ông ta, còn tùy tùng của ông ta cũng sẽ bảo vệ ông ta từ xa, không phải tình huống đặc thù thì sẽ không xuất hiện trước mặt ông ta.
Những năm qua ông ta vẫn luôn làm như vậy, ngoài việc trước đây bị Nghiêm Sâm đuổi theo đến thôn trang ra thì chưa từng xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.