Chương 442: Kẻ khờ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1548 chữ
- 2022-02-06 09:21:28
Trong cánh rừng bên cạnh quan lộ.
Chủ sự Bộ Hình Kiều Trang nghe nha sai bẩm báo:
Trong đoàn thương buồn rời khỏi t8hành không có Trịnh Như Tông.
Mà những
người trong phường
kia cùng một giuộc với Ngụy Nguyên Kham, kẻ nào kẻ nấy đều điều tra vụ án giúp hắn, hệt như con cháu hiếu thảo với trưởng bối vậy. Ngụy Nguyên Kham im lặng nhiều ngày như vậy, y còn tưởng hắn đang gặp khó khăn trong vụ án phủ Hoài vương, không ngờ lại âm thầm đi điều tra manh mối khác, thế nên từ đầu đến cuối, họ vẫn là kẻ thua cuộc. Cũng không biết rốt cuộc thúc phụ nghĩ thế nào mà vẫn ngoảnh mặt làm thinh, nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham dẫn trước bọn mà mà thúc phụ cũng không sốt ruột.
Trịnh Như Tống lại kiên nhẫn đi thêm một giờ nữa, lúc dừng chân nghỉ ngơi ở bên đường thì thấy người bên mình đến bẩm báo.
Có điều, chắc hẳn cái người trong phường đi theo Trịnh Như Tông mấy năm kia không bỏ qua cho Trịnh Như Tông đâu5 nhỉ?
Kiều Trang nghĩ đến đây thì không nhịn được mà cười tự giễu. Từ khi nào mà y cũng đặt nhiều hy vọng vào
người trong phường
đến vậy? Có lẽ là vì vụ án của Nghiêm Sâm nên y không thể không nhìn đám người đó bằng con mắt khác.
Trịnh Như Tông nghĩ đến đây, một đội binh mã lướt qua bên cạnh ông ta.
Người bán hàng rong nhìn đoàn quan binh đi xa:
Thế này là đang xảy ra chuyện ở đâu ư? Từ sau khi ra khỏi thành, ta gặp mấy đội nhân mã rồi.
Sắc mặt Trịnh Như Tông không thay đổi, hệt như những chuyện này không hề liên quan đến ông ta, có điều ánh mắt sắc bén đã nhìn thấy đội binh mã. Trong đoàn người có xen lẫn quan sai, chắc hẳn là người của Bộ Hình đi bắt phạm nhân.
Không biết cha con nhà họ Trương và Khưu Hải có thuận lợi thoát thân không?
Trịnh Như Tông suy nghĩ rồi thở dài, tổn thất lớn như vậy, ông ta không biết nên ăn nói với chủ thượng thể nào,
Ông về nhà hay là đến nương nhờ nhà người thân vậy?
Trịnh Như Tông ổn định lại cảm xúc. Dù sao thì người triều đình muốn tìm không phải là ông ta. Nếu Khưu Hải và nhà họ Trương vì thế mà xảy ra chuyện, ông ta chỉ có thể đợi chủ thượng phát binh, sau đó báo thù cho họ thôi.
Cuối cùng cũng đến ngã rẽ, Trịnh Như Tông quay đầu đi vào rừng. Giờ ông ta phải đổi lộ trình đến Thông Châu, đi đường thủy. Càng đổi nhiều hướng đi, dấu vết để lại sẽ càng ít. Đây là kinh nghiệm hành tẩu nhiều năm ông ta rút ra được.
Quản sự.
Tùy tùng đuổi theo báo cáo:
Đám truy binh ban nãy của triều đình chia hai nhảnh hành động. Một nhánh men theo đường bộ, tiếp tục tra khám, một nhánh đến bến tàu Thông Châu.
Trịnh Như Tông giật mình. Tùy từng nói tiếp:
Trên đường bộ có đặt trạm gác, nghe nói chúng còn muốn đóng cửa bến tàu Thông Châu. Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người không được qua lại.
Kiều Trưng nói:
Mong rằng lần này có thể thuận lợi bắt người.
Tốt nhất là lấy được nhiều chứng cứ hơn.
Kiều Trưng nói xong thì nhổ ngọn cỏ khô trong miệng ra. Chuyện này gọi là gì ấy nhỉ? Ngụy Nguyên Kham bị cấm túc ở nhà nhưng cuối cùng Bộ Hình vẫn phải dùng đám người trong phường kia.
Trịnh Như Tông cảm thấy có một người sáp lại gần. Trong lòng ông ta sợ hãi, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá người kia. Nhìn qua trong người nọ xấp xỉ bằng tuổi ông ta, da đen, thô kệch, rõ ràng là thường xuyên bôn ba bên ngoài. Người đó mặc bộ y phục làm bằng vải bố, vác một cái hòm gỗ lớn, trên hòm gỗ có treo một chuỗi lục lạc khiến người ta vừa nhìn đã biết đây là một người bán hàng rong.
Người bán hàng rong đi khắp phố xá, lúc nào cũng nghĩ cách bán được hàng, đại khái là như vậy nên người bán hàng rong này mới đến bắt chuyện với ông ta.
chuyển được lên đó thì sẽ mua được nhiều binh mã và quần tư hơn.
Triều đình điều tra vụ án của Đô Sát Viện, lại tìm ra được nhà họ Trương, sau này muốn thu gom tiền bạc e là không dễ. Chúng không thể có bất cứ tổn thất nào nữa.
Kiều Trung cau mày. Theo tin tức Ngụy Nguyên Kham điều tra được, Trịnh Như Tông cải 3trang thành
Hùng quản sự, Chính mắt y thấy vị
Hùng quân sự
kia dẫn đoàn thương buôn rời khỏi điện trang, chẳng lẽ giữa đ9ường Trịnh Như Tông lại cải trang thành người khác, tách khỏi đoàn thương buôn, hành động một mình?
Đúng là giảo ho6ạt.
Sẽ có một ngày thiên hạ là của Vương gia.
Thế nên ông ta bỏ thân phận tướng quân một Vệ sở thì có làm sao? Thử ông ta muốn chưa bao giờ là chức quan nhỏ bé này. Ông ta là một vị tướng giỏi, đến con trai nối dõi của ông ta cũng ngồi yên trên ghế Thượng thư Bộ Binh, binh mã trong thiên hạ đều nằm trong tay nhà họ Trịnh họ.
Người thông minh càng khó có được vui vẻ vì họ nhìn xa hơn và cũng nhìn rõ ràng hơn. Lúc ông ta bàn luận chuyện thiên hạ với Vương gia ở Vệ sở đã nhìn thấy được thế cục chính trị, biết chắc chắn cái người đang ngồi trên Hoàng vị kia sẽ không tha cho Vương gia và Đại Ninh.
Họ đều rõ ràng rằng so với đương kim Hoàng đế, Vương gia thích hợp ngồi trên ngai vàng hơn, chỉ tiếc Vương gia là hoàng tử nhỏ nhất của tiến hoàng, lúc ngài ấy thành niên, đương kim Hoàng đế đã lôi kéo nhà họ Ngụy, dựa vào Thái hậu để lấy lòng tiên hoàng. Vương gia thể lực mỏng manh, không thể đối chọi được với đương kim Hoàng đế, vì vậy họ nghĩ ra một kế, bên ngoài bị Hoàng để dẫn binh đến trấn áp nhưng lại âm thầm lén lút đợi cơ hội.
Người bán hàng rong cũng không giận, tiếp tục cười rồi nói:
Mới qua tết Thượng Nguyên, sao nhiều người vội vàng lên đường thế?
Trịnh Như Tông thấy phiên nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi lại:
Chẳng phải ông cũng rời kinh sao?
Trên mặt người bán hàng rong nở nụ cười con buôn, trồng vô cùng thân thiết:
Tôi rời kinh thành để làm một vụ buôn bán lớn, đổi tiền về mua một căn nhà, để vợ, con cũng đến cùng hưởng phúc.
.
Đây là tâm tư của người dân bình thường, tầm nhìn hạn hẹp, cả đời chỉ lo cơm áo gạo tiền mà bôn ba, luôn nghĩ sẽ có một ngày phát tài, nhưng thực chất ngày đó sẽ không bao giờ đến.
Ông có cửa?
Trịnh Như Tông hỏi cho có.
Hai ông lão xấp xỉ tuổi ngồi cùng nhau, người ngoài nhìn vào cũng thấy bình thường và tự nhiên. Trịnh Như Tông khiến bản thân trông thoải mái, ông ta thuận theo lời của người bán hàng rong, đáp:
Đến nương nhờ người thân.
Người bán hàng rong gật đầu:
Thể ông đi đường thủy hay đi thẳng đường quan lộ đấy?
Đồ đã được chuyển đi rồi.
Trịnh Như Tông gật đầu. Tài sản chúng tích lũy được qua buôn lậu tuy phần lớn đều đã chuyển lên Bắc Cương nhưng vẫn còn lại một ít chưa kịp tẩu tán. Những món đồ này rất quan trọng với Bắc Cương, nếu
Trịnh Như Tông không trả lời, dù có là nói chuyện phiếm thì ông ta cũng không cần nói hành tung của mình cho một người bán hàng rong. Ánh mắt người bán hàng rong dừng lại trên người Trịnh Như Tông một lát, nói tiếp:
Tôi thấy ông mang không nhiều đồ, trước mặt không có khách trạm đầu, chỗ tôi còn một ít lương khô, ông có muốn mua không?
Quả nhiên là muốn bán đồ cho ông ta. Trịnh Như Tông phất tay:
Tôi mang bánh đi rồi.
Trong mắt người bán hàng rong lóe lên tia sáng. Ông nhìn Trịnh Như Tông, nói:
Có, lần này chắc chắn sẽ thành công. Tôi đã canh cửa này năm, sáu năm, cuối cùng cũng đợi được cơ hội, coi như là không phí công.
Trịnh Như Tông nhìn bộ dạng người bán hàng rong hệt như đang trải qua giây phút đắc ý nhất cuộc đời. Đúng là kẻ ngu. Người bán hàng rong này căn bản không biết lúc này đang xảy ra chuyện gì, vẫn đang chìm đắm trong lợi ích cỏn con của mình.
Cũng có nghĩa là không đến Thông Châu được? Cần phải đổi con đường khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.