• 12,222

Chương 454: Chê cười rồi


Tuy Đàm Định Phương chỉ thất thần trong giây lát nhưng ông ta biết điều ấy đã bị Long Cấm Ủy nhìn thấy. Giống hệt như chiếc vung8 che đậy tất cả mọi thứ bây giờ đã bị mở ra hết, không thể nào che giấu những bí mật bên trong được nữa.

Đàm Định Phươn3g vẫn kiềm chế cảm xúc, cố ra vẻ bình tĩnh trả lời:
Ta muốn gặp Hoàng thượng.


Mã Đại không hỏi thêm mà thông báo:
Đà9m đại nhân đi cùng bọn ta đến Long Cấm Ủy thôi.

Đàm Định Phương mỉm cười, ông ta thua rồi, trước đây ông ta cảm thấy Hoàng thượng sẽ không dễ dàng tin tưởng Ngụy Nguyên Kham, đó là vì Hoàng thượng chưa biết chuyện về cha.
Bây giờ thân phận của cha bại lộ, có thể cũng đã bị bắt luôn rồi. Khi đó, Hoàng thượng sẽ biết chuyện ở Bắc Cương có liên quan đến Lương Vương và mưu đồ mấy năm nay, Hoàng thượng sẽ cho người đến Bắc Cương điều tra.
Chỉ cần triều đình điều tra là tất cả mọi chuyện sẽ vỡ lở, mà mưu tính suốt nhiều năm nay ở Bắc Cương của ông ta cũng sẽ bị nhìn ra manh mối.
Đổng phu nhân siết chặt chiếc áo lông cừu trong tay, mím đồi mồi trắng bệch:
Trời lạnh rồi, lão gia khoác thêm chiếc áo lông cừu rồi hẵng đi.

Đàm Định Phương gật đầu:
Ừm.
Giờ phút này ông ta vô cùng yên lòng.
Đổng phu nhân khoác chiếc áo lông cừu lên vai Đàm Định Phương.

Đại nhân!
Bách hộ bẩm báo:
Chúng thuộc hạ vào hậu trạch bắt người, phát hiện...

Bách hộ nhìn Đàm Định Phương một cái:
Tiểu công tử nhà Đàm đại nhân bị người khác chuốc thuốc độc, đã ngừng thở rồi.


Nàng...
Đàm Định Phương nhìn Đổng phu nhân, cho dù biết rõ phu nhân làm thế là vì không muốn liên lụy đến mình nhưng trong lòng ông ta vẫn không thể không dậy sóng, không biết nên oán trách hay là nên đau lòng.
Long Cẩm Ủy có nhà giam bí mật chuyên nhất những tên tội phạm quan trọ6ng, vào đó rồi thì rất khó thoát ra.
Đàm Định Phương nhìn Mã Đại, nói lại lần nữa:
Ta muốn gặp Hoàng thượng.

5Mã Đại dửng dưng đáp:
Đại nhân sẽ được gặp thôi.

Đàm Định Phương trùng to mắt. Đúng thế, làm gì có người mẹ nào bằng lòng ra tay với con, giết chết con trai mình, bản thân nàng ấy cũng chẳng muốn sống tiếp nữa. Tất cả là vì ông ta.
Đàm Định Phương đưa tay đón lấy cơ thể của Đổng phu nhân:
Nàng... Sao nàng lại ngốc nghếch như thế? Tất cả là do ta liên lụy nàng.

Nhìn thấy cảnh này, nhóm người Mã Đại cũng ngây ra như phỗng, trong nháy mắt cả thế tử và con trai của Đàm Định Phương đều qua đời. Không biết tới lúc về ông phải bẩm báo lại với Hoàng thượng như thế nào.
Ông ta không nghĩ đến chuyện bỏ trốn là vì đã dự định lợi dụng lòng nghi kị của Hoàng thượng đối với Ngụy Nguyên Kham để gây khó dễ, tranh thủ kéo dài thời gian cho chủ thượng và cha. Bây giờ bí mật bị người ta biết rõ, mọi chuyện đều trở thành công cốc, có thẩm tra vụ án của ông ta hay không cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì, dường như ông ta cũng chẳng còn giá trị gì nữa...
Bởi vì triều đình sẽ cử binh lính đến Bắc Cương, nhân mã mà ông ta sắp xếp ở Đại Ninh không thể đứng ngoài cuộc mà chắc chắn sẽ giúp chủ thượng thắng trận này.
Một khi chiến tranh nổ ra, mọi thứ đều trở nên rõ ràng, hoàn toàn chẳng cần đến thứ gọi là chứng cứ.
Sau khi ông ta bị bắt, đương nhiên người trong nhà cũng không thể trốn thoát được, vả lại triều đình sẽ lấy đó ra uy hiếp, ông ta nhìn thấy con trai chịu khổ có lẽ sẽ mềm lòng khai ra chuyện gì đó. Đàm Định Phương hiểu ý của Đổng phu nhân nhưng hình ảnh con trai ngoan ngoãn, thông minh hiện lên trong đầu khiến trong chốc lát ông ta không thể nào thoát khỏi nỗi buồn bã.
Đổng phu nhân nói:
Lão gia, thiếp và con đi rồi sẽ không còn ai kiêm chân lão gia được nữa, lão gia có thể yên tâm...

Giọng nói của Đổng phu nhân nhỏ dần, cả người cũng lảo đảo chực ngã.
Ngụy Nguyên Kham thắng rồi, kẻ này biết lúc nào nên điều tra tỉ mỉ, lúc nào nên mạo hiểm ra tay.
Lão gia.

Đàm Định Phương đang suy nghĩ thì nghe thấy có tiếng gọi vang lên, ông ta quay đầu lại thì thấy Đống phu nhân đang nhanh chân chạy về phía mình.

Lão gia!
Đổng phu nhân cố hết sức duy trì sự bình tĩnh nhưng vẫn khó tránh lộ ra vẻ mặt lo lắng:
Lão gia, người...


Lão gia, lão gia yên tâm.
Đổng phu nhân khẽ giọng nói:
Thiếp và con sẽ không liên lụy đến lão gia.
Đàm Định Phương giật mình, dự cảm không lành lướt qua trái tim ông ta:
Nàng nói cái gì?


Con đã ngủ rồi.
Đổng phu nhân mỉm cười đáp lời:
Khi nãy thiếp cho thằng bé uống thuốc, nó ngủ yên rồi. Nó sẽ không biết, cũng không liên lụy gì đến lão gia.

Đổng phu nhân vừa dứt lời, sắc mặt Mã Đại liền trở nên u ám, tiếp đó Bách hộ đi cùng hắn vội vã chạy từ trong nội thất ra.

Ngụy đại nhân.
Ngụy Nguyên Kham mặc quân phục chỉnh tề đứng trước mặt mọi người, dáng người hắn thẳng tắp, bội kiếm giắt ngay eo vẫn chưa ra khỏi vỏ. Hắn nâng tay lên lần nữa, tách Đổng phu nhân và Đàm Định Phương ra.
Nha sai bên cạnh bước lên vài bước, nhanh nhẹn đè Đồng phu nhân xuống đất.
Đàm Định Phương ngẩn ngơ nhìn thê tử, khi nãy ông ta tưởng Đổng thị đã uống thuốc độc rồi nhưng bây giờ Đổng thì chẳng hề có dáng vẻ yếu ớt ban nãy. Bà ta đấu tranh vùng vẫy dữ dội, trợn tròn hai mắt nhìn Đàm Định Phương:
Lão gia, thiếp sợ lão gia chịu khổ! Đến Long Cẩm Ủy rồi... Chẳng biết phải chịu bao nhiêu cực hình.

Mất đi sự ràng buộc của thế tử và con trai, e là rất khó để cho Đàm Định Phương mở miệng khai thật.
Giữa lúc Mã Đại đang suy nghĩ thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng quần áo sột soạt, sau đó là tiếng kêu hoảng hốt của nha sai.
Mã Đại ngước mắt nhìn, Đàm Định Phương ôm lấy bụng, máu chảy dọc theo kẽ tay của ông ta, giữa kẽ tay có thanh dao găm đứt đoạn lộ ra ngoài, nửa thanh dao găm còn lại được Đổng phu nhân nằm trong lòng Đàm Định Phương nắm lấy.
Trông có vẻ là lúc Đồng phu nhân đâm con dao về phía Đàm Định Phương thì con dao đã bị ngoại lực tác động làm cho gãy đôi.
Đổng phu nhân khẽ ngây người nhưng chẳng mấy chốc bà ta đã sực tỉnh, muốn tiếp tục đẩy nửa con dao đang cầm trên bụng Đàm Định Phương vào sâu thêm, chỉ cần đâm sâu thêm chút nữa là sẽ lấy được mạng Đàm Định Phương.
Đáng tiếc Đồng phu nhân chẳng được như ý muốn, có một bóng người chắn trước mặt bà ta, ngón tay hơi dùng sức đã khiến cho hai cánh tay của Đổng phu nhân bủn rủn buông thõng xuống.
Đàm Định Phương thừa nhận lời Đồng thị vừa nói là đúng, giống như lý do cho việc bà ta giết con trai khiến ông ta không thể nào phản bác được. Nhưng mà có những chuyện khiến ông ta không thể nào không nổi lòng nghi ngờ. Từ lúc nào một người phụ nữ bình thường như Đổng thị lại có tính cách quả quyết đển thể, giết con giết chồng mà vẫn bình tĩnh như vậy. Nếu không nhờ Ngụy Nguyên Kham ném hòn đá sang đánh gãy con dao găm trong tay bà ta, có lẽ bây giờ ông ta đã chết rồi.

Trước khi giết ông ta, Đổng thị còn làm ra vẻ yếu ớt, mục đích là để lại gần hơn rồi ra tay ngay lúc ông ta không kịp đề phòng. Làm sao bà ta có thể suy nghĩ chu đáo đến thế được? Cho dù bị cản trở nhưng vẫn cố gắng khuyên bảo hết nước hết cái, giống như thể sợ ông ta nhất thời tham sống không chịu chết đi, hoặc là không chịu nổi cực hình nên sẽ tiết lộ bí mật với triều đình vậy.

Đàm Định Phương nhìn tổng thị, người phụ nữ ông ta cho là bình thường thật ra là một người cực kì mưu mô, Đổng thị ở bên cạnh là để giám sát nhất cử nhất động của ông ta sao? Chỉ cần ông ta làm việc gì đó trái với ý chủ thượng là bà ta sẽ ra tay để loại bỏ ông ta, là vậy ư?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.