• 12,222

Chương 471: Tìm hiểu ngọn nguồn


Đuổi Châu tam phu nhân đi rồi, Châu Trạch Thụy ngồi trong phòng một mình, vốn dĩ muốn bình tâm lại để suy ngẫm mọi việc nhưng ông 8ta lại càng nóng ruột hơn.

Ông ta căn dặn Từ Quý làm việc thì có bị nhận định là thuộc phe mưu phản không nhỉ? Ngẫm nghĩ 3một hồi ông ta lại càng sợ hãi, giống như tính mạng của bản thân và gia đình đều nằm hết trong tay kẻ khác vậy.

Châu Trạc9h Thụy không ngồi yên được nữa, giống như trên đầu có treo một thanh đao có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Ông ta phải ra ngoài sắ6p xếp một vài việc. Tiếp tục chờ đợi như vậy chẳng biết sẽ có kết quả gì.
Trong căn nhà nhỏ ồn ào, bên cạnh có nhiều người thế này làm Cố Minh Châu rất thích.
Sau vài ly rượu, cuối cùng Lữ Quang cũng chịu tháo chiếc răng vàng ra, mơ mơ màng màng đi đến bên cạnh Nhiếp Thầm:
Ngươi nói xem, khi nào chúng ta mới có thể đi bái kiến nghĩa phụ đây? Ta lấy cái này ra làm lễ vật có được không?

Nghĩa phụ? Cố Minh Châu nhìn Nhiếp Thầm.

Ăn đi.
Chu Ngũ gọi Lữ Quang.
Lữ Quang lắc đầu.
Chu Ngũ hơi bực mình, chống nạnh huơ huơ chiếc muối lớn trong tay:
Đồ ăn ta làm không hấp dẫn hả?

Nhiếp Thầm ho khan một tiếng, chột dạ đáp lại:
Sắp rồi, sắp rồi đây!

Hai ngày nay y luôn nằm mơ thấy cảnh dập đầu hành lễ với nghĩa phụ, có điềm báo rồi thì có lẽ chẳng còn xa nữa. Nhiếp Thầm kéo Lữ Quang đi, Cố Minh Châu lại nhìn Liễu Tô:
Bọn họ đang nói cái gì thế?

Hồi lâu sau Liễu Tô mới quay đầu lại, gương mặt tràn đầy vẻ mờ mịt:
Chắc lỗ tai thuộc hạ lại bị tật rồi nên không nghe thấy, nhưng mà...
Liễu Tô ngừng lại một lát rồi mới tiếp lời:
Đại tiểu thư, chắc chắn người sẽ có con cái đầy đàn.

Cố Minh Châu nhìn biểu cảm kì lạ của Liễu Tô, chợt nhớ ra chuyện Nhiếp Thầm từng muốn nhận Trưởng lão gia làm nghĩa phụ. Lẽ nào là...
Một lúc lâu sau Cố Minh Châu mới hỏi Liễu Tô:
Người đứng thứ mấy?


Thứ hai.
Giọng nói của Liễu Tô hơi ngập ngừng:
Nhiếp Thầm muốn làm đại ca, bây giờ ngoại trừ tứ muội Tử Diên ra còn có cả lục đệ và thất đệ.
Có vẻ đến cuối năm nay sẽ phát triển thành thập tam, thập tứ cũng chẳng thành vấn đề. Cũng chẳng biết tại sao lúc mới đầu cậu rất bài xích việc này, còn bây giờ động một tí là bị người khác gọi nhị ca, cảm giác ấy cũng khá tốt đấy chứ.
Ngoài việc đó ra, Cố Minh Châu nhận thấy Nhiếp Thầm đã thay sang thanh kiếm mới, trên eo lại có thêm hai con dao găm. Chu Ngũ thì giắt hai túi tiền, chắc chắn đã kiếm được không ít, nếu không với bản tính của mình thì về tới nhà hắn ta sẽ dựng cải sạp hoành thánh của mình lên ngay.

Đại tiểu thư yên tâm.
Nhiếp Thầm khẽ giọng nói:
Chúng thuộc hạ có chừng mực.

Cố Minh Châu biết, nếu không Lữ Quang sẽ không ra tay với chiếc răng vàng.

Là Châu Trạch Thụy đúng không?
Cố Minh Châu không hề bất ngờ, so với nhị thúc thì tam thúc thiếu bình tĩnh hơn nhiều.
Sơ Cửu gật đầu:
Ông ta đang ở phía Đông thành.

Châu Trạch Thụy là người làm ăn, trong kinh thành có cửa hàng bút mực. Tam thúc này của cô bề ngoài thì tỏ vẻ phong độ có học thức, thường xuyên ngâm thơ đổi chữ với người khác, kết giao bạn bè rộng rãi. Trên thực tế lại là kẻ tham tài háo sắc, dễ bị nắm thóp nhất, cô muốn làm rõ chuyện xảy ra năm xưa thì bắt tay từ phía tam thúc là dễ dàng nhất.
Cố Minh Châu kính phục những người như Nghiêm Sâm và Cát gia, cũng thấy vui mừng cho bọn họ.
Lữ Quang nhìn hai bên không có ai bèn ghé sát lại chỗ Tưởng sư muội đầu đội mũ có màn che rủ rê:
Lần sau Tưởng sư muội cũng đi chung với bọn ta đi, vui lắm đó.

Nói rồi, Lữ Quang nhe răng cười, để lộ ra chiếc răng vàng óng ánh.
Bọn Nhiếp Thầm từ Bắc Cương về, Ngụy đại nhân rời đi còn người trong phường thì quay về kinh. Làm vậy là vì lo lắng cô ở kinh thành không có ai để dùng.
Đại nhân cẩn thận biết bao!
Cố Minh Châu ăn mứt hoa quả, hương vị mềm ngọt tan ra trong miệng. Cố Minh Châu nhìn Lữ Quang và Nhiếp Thầm mặt mày hớn hở kể lại quá trình truy bắt Trịnh Như Tông.
Quả thật trong tay Trịnh Như Tông có không ít người, những năm qua cũng chiếm đoạt tiền bạc vô số, kẻ nào kẻ nấy giàu nứt đố đổ vách.

May mà Cát đại gia hiểu rõ Trịnh Như Tông, tên Trịnh Như Tông đó vô cùng gian xảo, năm lần bảy lượt dịch dung đổi đường. Nhân mã triều đình cử đi suýt nữa là bị cắt đuôi mất.
Cát đại gia là ông lão theo điều tra Trịnh Như Tông đã sáu năm. Sau khi bắt được Trịnh Như Tông, ông mới nói cho mọi người biết tên họ của mình. Chuyện này qua đi rồi, ông lại có thể tiếp tục làm người đỗ đạt.
Châu Trạch Thụy thay quần áo mới rồi bước thẳng5 ra khỏi cánh cổng nhà họ Châu. Ông ta cẩn thận nhìn ngó sau lưng sợ có người theo dõi, cho đến khi đi vào đường lớn rồi mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng đi về phía Đông thành.
Châu Trạch Thụy không nhìn thấy có một bóng người đã để mắt đến ông ta từ lâu.
Cố Minh Châu ngồi trong căn nhà nhỏ của người trong phường.
Nhà họ Châu không còn yên bình nữa, cô cũng chẳng cần phải khách sáo, tranh thủ lúc sắt vẫn còn nóng mà mang ra rèn luôn.
Châu Trạch Thụy dạo một vòng phía Đông thành sau đó bước vào một tửu lâu, người làm trong tửu lâu nhìn thấy ông ta thì ngầm hiểu, khẽ giọng nói:
Chưởng quầy đang đợi ngài ở hậu viện đấy ạ.
Tiểu viện ở phía sau tửu lâu này là một không gian riêng biệt, vườn hoa được cắt tỉa trông như tiểu viện vùng Giang Nam. Hiện tại không khí ấm dần nên cây cối đâm chồi nảy lộc, đi một vòng quanh vườn sẽ cảm thấy vui vẻ khoan khoái. Chẳng biết có bao nhiêu người từng đến viện tử này, rất nhiều mối làm ăn được bàn bạc thành công tại nơi đây. Bảo Châu Trạch Thụy vứt bỏ chỗ này, ông ta cảm thấy rất đau lòng. Nhưng Từ Quý biết nơi này, ông ta không thể mạo hiểm.

Tam nương
Châu Trạch Thụy gọi một tiếng.
Liễu Tổ khống chế tâm trạng vui sướng của bản thân. Cậu chỉ là một người đứng xem, không thể quá nhập tâm vào vở kịch được. Nhưng mà hình như làm con nuôi của đại tiểu thư cũng chẳng vấn đề gì, dù sao đại tiểu thư cũng từng cứu mạng cậu, ân tình to bằng trời.
Cố Minh Châu nhìn nhóm người Nhiếp Thầm đang tụ tập lại với nhau thì thầm điều gì đó, hiếm hoi mới có chuyện đến tận giờ Nhiếp Thầm vẫn chưa phát hiện ra chân tướng. Cô có nên nói cho Nhiếp Thầm biết không nhỉ? Hay là tìm một ngày ăn mừng rồi nhận mấy đứa con nuôi này, đến lúc đó khả năng cao Nhiếp Thầm sẽ bị mọi người đuổi đánh.

Đại tiểu thư.
Sơ Cứu bước vào trong viện tử, ghé sát vào bên tại Cố Minh Châu bẩm bảo:
Nhà họ Châu có động tĩnh rồi.


Lấy ra.


Không!
Lữ Quang bụm chặt miệng.

Cộm chảy cả máu luôn rồi kìa.
Chu Ngũ và Lữ Quang lại cãi nhau ầm ĩ.
Nếu như Lữ Quang dám bảo phải thì từ bây giờ trở đi đừng hòng được ăn một món ăn nóng hổi nào nữa.
Lữ Quang chỉ vào miệng:
Đau răng.

Đeo răng vàng không thoải mái lắm nhưng y tiếc không nỡ tháo ra, khó khăn lắm mới đeo vào được, phải đeo cho sướng đã chứ.
Một cô gái bước từng bước rón rén đi ra, bên cạnh cô ta còn có hai người con gái ai nấy đều mười phân vẹn mười, tư thế xinh đẹp khác xa với người hầu của nhà thông thường.

Thường ngày Châu Trạch Trụy sẽ bước đến vẻo vài cải, đùa giỡn với những cô gái này nhưng bây giờ ông ta không có tâm trạng.
Nơi này không ở tiếp được nữa.
Châu Trạch Thụy nói:
Ta tìm một viện tử khác cho các nàng, nếu như tin tức căng thẳng quá thì các nàng rời khỏi kinh thành đi.


Cô gái được gọi là Tam nương ngây người:
Tại sao Tam lão gia lại làm thế? Ngày mai còn có thương nhân từ Hoài An đến cơ mà, toàn là khách hàng quen, chẳng phải Tam lão gia vẫn cần bàn bạc chuyện làm ăn với bọn họ à...


Châu Trạch Thụy cũng đau lòng, thương nhân Hoài An đến nơi này không chỉ mang theo mối làm ăn mà bọn họ còn ra giá vô cùng hào phóng. Thông thường còn ở đây đánh cược vài ván, lần trước bọn họ thua ông ta một trăm lượng, ông ta cũng chỉ bảo người hầu bên cạnh Tam nương theo hầu bọn họ vài đêm mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.