• 12,222

Chương 472: Báo quan


Nghe được lời này của Tam nương, sắc mặt của Châu Trạch Thụy hòa hoãn hơn đôi phần. Năm xưa Tứ Quý phát hiện ra Tam nương trê8n thuyền hoa, sau đó mới dẫn ông ta đi gặp mặt.

Tam nương còn trẻ tuổi đã mất chồng, thường ngày gia đình nhà chồng 3đay nghiến nàng ta mọi mặt, nàng ta không chịu nổi nữa nên lén chạy trốn, dựa vào tay nghề được lên thuyền hoa làm. May mà T9am nương đến chưa lâu nên vẫn chưa bị tú bà và những vị khách khác để ý. Châu Trạch Thụy dùng lời ngon tiếng ngọt mới giữ đư6ợc Tam nương ở lại bên mình, lại tìm kiếm thêm vài đứa hầu gái nhan sắc xinh đẹp để hầu hạ bên cạnh Tam nương.
Nhìn người lũ lượt tiến vào, những tiếng
ầm ầm
nổ vang trong đầu Châu Trạch Thụy, ông ta nhìn Châu Trạch Sênh:
Ngươi đừng có làm xằng làm bậy, nơi này không phải của ta, ta cũng chỉ tới đây làm khách thôi.

Châu Trạch Sênh mỉm cười hỏi lại:
Thể chủ nhân của chốn này là ai? Cô ta sao?

Châu Trạch Sênh hỏi:
Tam lão gia, lần này người định bảo quản nữa không?

Châu Trạch Thụy không dám đi báo quan, nếu không ông ta chẳng thể giải thích rõ ràng được chuyện ở đây. Ông ta đè nén ngọn lửa giận trong lòng xuống, nhìn về phía Châu Trạch Sênh:
Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện có được không?

Châu Trạch Sênh nhìn về phía Tam nương đang ngây ra như phỗng.
Tam nương nhìn thấy nhiều quan binh quá nên định tránh vào trong phòng.
Sắc mặt Châu Trạch Sênh bình thản:
Đi biết bao nhiêu năm rồi nên muốn ôn lại chuyện cũ với Tam lão gia thôi. Nói lại câu chuyện chúng ta vẫn chưa nói dứt ở lần gặp mặt trước ấy.

Đôi đồng tử của Châu Trạch Thụy co lại. Châu Trạch Sênh có chuẩn bị rồi mới tới nên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta. Ông ta vẫn chưa nghĩ ra cách thoát thân.

Là ả ta có đúng không? Chính là ả ta!
Châu tam phu nhân nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia thì nhớ đến sự lạnh nhạt và đối phó của Châu Trạch Sênh với bà ta trong mấy năm qua.
Bà ta nhào đến trước mặt Tam nương, bắt đầu cấu xé quần áo trên người nàng ta. Lúc hai người đấu đá lẫn nhau, chiếc hộp trong lòng Tam nương rơi xuống đất.

Đừng đi chứ.
Châu Trạch Sênh lên tiếng:
Đi rồi ta còn phải cho người vào phòng bắt người nữa, thể không hay ho đầu.

Ánh mắt Châu Trạch Thụy trở nên sắc bén:
Rốt cuộc là người muốn làm gì?

Ý nghĩ ấy xoay vần trong đầu Châu Trạch Thụy, trong chốc lát chẳng thể nào nhớ ra được.
Quân gia, ngài không thể vào trong...
Chưởng quầy ở bên ngoài vẫn đang ngăn cản.

Ải ui...

Bây giờ tên khốn nạn này lại quay về kinh thành, hơn nữa nhìn mũ trụ và áo giáp trên người thì có vẻ chức quan cũng không thấp.

Sao thế? Tam lão gia không biết nữa rồi à?
Châu Trạch Sênh quan sát đánh giá hậu viện:
Chỗ này trông được quá nhỉ? Tam lão gia lợi hại thật, xây dựng một nơi thế này ở phía sau tửu lâu, ta và các huynh đệ vừa tuần tra xong nên mượn chỗ này của Tam lão gia nghỉ chân một lát.

Tửu lâu này, viện tử này giống như từng lưỡi đao khoét thẳng vào lòng bà ta, uống cho bà ta một lòng một dạ ngược xuôi lo lắng cho gia đình.
Châu tam phu nhân chẳng thèm để ý đến Tam nương, nhào sang phía Châu Trạch Thụy:
Ta liều mạng với ông!

Binh mã tuần tra kinh thành thì còn may, có lẽ là đi mệt rồi muốn vào tửu lâu kiếm thức ăn thôi, bỏ ít bạc ra hối lộ là ổn thỏa.
Cứ gọi tùy ý, ăn uống thỏa thuê đi, nhà mình cả ấy mà. Mọi người vất vả suốt mấy ngày nay rồi, đêm nay ta mời khách, không được khách sáo đâu đấy nhé.

Quả nhiên là chạy tới kiểm miếng ăn, Châu Trạch Thụy vừa nghĩ đến đó thì đột nhiên cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.
Trong giọng nói của Châu Trạch Thụy có phần tha thiết, Châu Trạch Sênh nhớ lại lúc Như Quân bị hại, y tìm đến nhà họ Châu, Châu Trạch Thụy vênh váo lên mặt nạt nộ:
Lẽ nào một mình nó làm sai mà muốn cả nhà họ Châu chết chung với nó mới được à? Ngươi nghĩ tại sao nhà họ Thổi cho phép nó được chôn trong phần mộ tổ tiên nhà họ hả? Không phải là vì nể mặt nhà họ Châu sao? Nếu như không có tổ mẫu và hai vị thúc thúc chống đỡ cho nó, nó đã trở thành cô hồn dã quỳ từ lâu rồi!

Bây giờ cuối cùng cũng đến lượt bọn họ hoảng hốt rồi.
Từ đó5 về sau, Từ Quý cũng trở thành tâm phúc của ông ta, vẫn luôn thay ông ta làm việc.
Không ngờ Từ Quý lại xảy ra chuyện, hiện tại ông ta cũng chẳng quan tâm được nhiều như thế, chỉ cần Tam nương không liên quan gì đến bọn mưu phản là được. Ông ta sẽ nghĩ cách giấu bọn họ đi, đợi tại tiếng qua đi rồi lại mua một tửu lâu mới, đến lúc ấy tiếp tục công việc làm ăn của ông ta.
Chưởng quầy kêu lên một tiếng, có lẽ là bị kéo ra rồi. Tiếp theo đó cánh cửa dẫn từ tửu lâu đến hậu viện bị mở ra, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mắt Châu Trạch Thụy.
Nhìn thấy Châu Trạch Thụy, người đó mỉm cười, vẻ mặt hớn hở, trong ánh mắt có mấy phần trêu tức:
Tam ca, lâu rồi không gặp, chưởng quầy nhà huynh không ra thể thống gì cả, sao đến cả người nhà mình mà cũng cần thế?


Đi đi.
Châu Trạch Thụy nói:
Thay sang bộ quần áo ít bắt mắt, ta cho người kéo xe ngựa tới.

Tam nương không dám chậm trễ bèn căn dặn người hầu:
Mau đi thu dọn.

Trong nháy mắt, mặt Châu Trạch Thụy cắt không còn giọt máu, ông ta nhìn chằm chằm Châu Trạch Sênh, trong phút chốc chẳng nói nổi nên lời. Lần trước gặp mặt Châu Trạch Sênh là khi Như Quân vừa được hạ táng không lâu, Châu Trạch Sênh nhận được tin tức chạy về nhà, chẳng nói lời nào đã giảng một củ thằng mặt ông ta. Đến bây giờ Châu Trạch Thụy vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn đến tê liệt ấy nơi vành mắt mình.
Mẹ cho người báo quan rồi mới bắt được tên hung ác này đi, cũng chẳng biết là ai nói đỡ cho Châu Trạch Sênh mà y lại có thể thoát khỏi đại lao, đến Vệ sở nhậm chức.
Giờ phút này cuối cùng Châu Trạch Thụy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác bất an trong lòng cũng vơi bớt hơn nửa. Ông ta đang chuẩn bị ngồi xuống ghế gấm uống chén trà thì nghe thấy có tiếng kêu la từ bên ngoài vọng vào:
Quân gia, hậu viện của chúng tôi là nơi đặt các vật dụng lung tung, thường ngày chỉ có người làm trong quản ra vào. Nếu ngài muốn ăn cơm thì lên lầu, hôm nay có cả sao tươi ngon đấy, tiểu nhân sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị cho các ngài nếm thử xem sao.

Biểu cảm trên mặt Châu Trạch Thụy cứng đờ, sao lại có người của triều đình đến đây? Châu Trạch Thụy phải đi xem xét tình hình xem sao. Một người làm nhanh chân đi vào, chạy vụt đến bên cạnh ông ta:
Tam lão gia, không ổn rồi. Đột nhiên có một đội lính tới, chẳng thèm nói hai lời đã tiến thẳng vào trong, chưởng quầy sắp không cản được nữa rồi.

Châu Trạch Thụy cố kìm cơn hoảng loạn trong lòng xuống:
Là người của nha phủ à?


Không... Không phải.
Người làm đáp:
Chắc là binh mã tuần tra kinh thành.

Châu Trạch Sênh chẳng đợi Châu Trạch Thụy trả lời đã cất cao giọng thông báo:
Mọi người vào hết cả đi!

sĩ binh tuần tra thành bước vào trong viện.
Châu Trạch Sênh nhếch khóe miệng:
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.

Ngươi nói cái gì?
Châu Trạch Thụy hỏi lại.
Châu Trạch Sênh chẳng nói gì, bên ngoài có tiếng của phụ nữ vọng vào:
Ông ấy đang ở đâu?

Nắp hộp mở tung, bên trong là đủ loại vàng bạc, đồ trang sức rực rỡ. Châu tam phu nhân bị viên đá quý to lớn làm cho ganh tị đến đỏ cả mắt, cảm xúc lại càng thêm kích động.
Châu tam phu nhân nhìn về phía Châu Trạch Thụy với ánh mắt căm hận:
Lão gia, lão gia đối xử với thiếp như thế này ư?

Đó là Châu tam phu nhân.
Châu Trạch Thụy theo bản năng muốn tìm chỗ trốn nhưng đã không kịp nữa. Chầu tam phu nhân xông vào như một cơn gió, ánh mắt quét một lượt qua đám người Châu Trạch Sênh rồi nhìn thẳng về phía Tam nương.
Nhận được tin tức nói lão gia có giấu ngoại thất trong tửu lầu ở phía Đông thành, mới đầu bà ta còn không chịu tin. Đến lúc bước vào cửa nhìn thấy cảnh tượng thế này, trong nháy mắt cơn lửa giận bốc lên trong lòng bà ta.

Lão gia mua tửu lầu thế này, lại còn nuôi mấy con ả này... Cõi lòng Châu tam phu nhân như có cả ngàn vạn nỗi uất ức, giờ phút này chỉ hận không thể trút hết lên người Châu Trạch Thụy.

Châu Trạch Sênh nhìn thấy tình cảnh trước mắt, rồi lại nhìn sang Tam nương đang rúc người vào trong góc. Y bước tới chỗ Tam nương:
Tửu lâu này là do cô mở à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.