• 10,719

Chương 484: Có đất dụng võ


Đức phi nghe thấy câu này hồi lâu mới sực tỉnh, bà ta giống như một đứa trẻ, để lộ ra sự vui mừng mà không hề giấu giếm.


Hoàng thượng,8 người cho Khác nhi dẫn binh...
Đức phi cười nói:
Khác nhi của chúng ta chắc chắn sẽ không làm Hoàng thượng thất vọng, Khác nhi sẽ ngoan ngo3ãn nghe lời người.

Rốt cuộc thì nhà họ Ngụy vẫn có tài điều binh khiển tưởng, chỉ đáng tiếc bọn chúng là đảm soi hoang nuôi mãi không thành chủ nhà, nói không chừng ngày nào đó sẽ quay ngược lại cắn chủ. Hoàng đế nghĩ đến đây thì thở ra một tiếng thật dài.

Xin Hoàng thượng đừng lo lắng.
Đức phi nhẹ giọng nói:
Mỗi ngày thiếp đều sẽ hầu hạ Hoàng thượng uống thuốc, chẳng mấy chốc Hoàng thượng sẽ khỏe mạnh lại ngay thôi. Đợi Hoàng thượng khỏe lại rồi thì mọi chuyện cũng sẽ tốt lên. Năm đó Hoàng thượng ngự giá thân chinh Lương Vương, Lương vương chằng chịu nổi một đòn. Giờ đây cũng thế thôi, sớm muộn gì Lương vương cũng sẽ bị Hoàng thượng chém chết.

Hoàng Xương cúi đầu lui ra khỏi nội điện. Ông ta ở bên cạnh Hoàng thượng đã lâu, rất biết cách đón bắt thánh ý, giống như năm đó, ông ta đã nhìn thấy rất rõ ràng tâm tư Hoàng thượng dành cho Đức phi.
Hoàng thượng trước nay vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi đăng cơ hoàng vị, củng cố cục diện triều chính, lúc này mới nạp Đức phi vào trong cung, tâm tư như vậy chưa từng đặt trên người một phi tần nào khác.
Cho nên lúc ở hành cùng, ông ta nhìn thấy Đức phi xuống tay với Châu Trạch Thừa, ông ta liền giúp một tay, không vì thứ gì khác, nắm được cái thóp này thì tương lai Đức phi nương nương chắc chắn sẽ tùy ý để ông ta sử dụng. Quả nhiên ông ta đã đoán đúng rồi.
Đêm tối ở trong cung.
Từ khi Đức phi nương nương vào cung đến nay, Thẩm nữ quan luôn ở bên cạnh hầu hạ, nhận được sự tín nhiệm của bà ta, rất nhiều chuyện đều do Thẩm nữ quan đi trước sắp xếp. Thẩm nữ quan đột ngột biến mất lập tức làm dấy lên làn sóng không nhỏ trong cung Vĩnh Xuân,
Đến cả Đức phi cũng không có bụng dạ nào ăn cơm, đích thân ra vườn đợi tin.
Sắc mặt nội thị rất khó coi, mãi lâu sau mới lắp ba lắp bắp nói được thành câu:
Có thể... có thể đang ở trong cái giếng ở vườn nhỏ.


Cái gì?
Đức phi nghe thấy thế mày mặt chợt tái xanh, trong lúc gấp gáp thân hình loạng choạng, suýt nữa ngã xuống đất.
Hoàng đế gật đầu:
Đáng tiếc là thời cơ không thích hợp.

Sau chuyện của cung Vĩnh Xuân, Khương quý phi nh9ìn có vẻ rất an phận nhưng không biết đang mưu toan những gì. Đúng là ông ta đã lợi dụng phương thị, nhưng cũng đã cho mẹ con bà ta đủ vinh ho6a phú quý. Nếu bà ta thông minh thì nên biết thân biết phận, dựa theo ý tử của ông ta mà hành sự, tương lai cũng có thể cho mẹ con bà ta một c5hốn dung thân.
Cung nhân vội vàng chạy lên đỡ lấy Đức phi.
Đức phi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được:
Đã chắc chắn chưa? Có thật là Thẩm nữ quan không?

Vốn dĩ theo sự sắp đặt của Hoàng đế, để Ngụy Nguyên Kham khống chế phản quân, Đổng tướng quân mà ông ta cứ đi sẽ dẫn binh đi đường vòng đột kích Đại Ninh, đánh cho Lương vương trở tay không kịp, đánh thắng trận này bằng tốc độ nhanh nhất để cổ vũ sĩ khí tướng sĩ Đại Chu. Vậy mà Đổng tướng quân còn chưa đến được Đại Ninh đã bị Lương vương mai phục trước, năm ngàn quân tinh nhuệ người chết kẻ bị thương, đám người còn lại cùng Đổng tướng quân chống đỡ, vừa mới thu được chiến báo nói Ngụy Nguyên Kham dân binh cứu được đám người Đổng tướng quân trở về.
Người thì cứu về rồi, nhưng kế hoạch mà ông ta định ra từ trước đã không còn tác dụng. Đổng tướng quân thân là tướng bại trận, việc duy nhất có thể làm trước mắt chính là đi theo bên cạnh Ngụy Nguyên Kham lập công bù tội.

Nương nương nương nương... hình như... tìm thấy người rồi.

Nghe thấy giọng nói cuống quýt của nội thị, Đức phi ngẩng đầu lên:
Thế nào là hình như? Người đang ở đâu?

Ánh mắt Hoàng đế âm trầm, ông ta đã dặn Đổng tướng quân và phó tướng tùy cơ hành sự, đợi đến khi dẹp yên phản loạn, Đại Chu nắm giữ được chiến cục sẽ tìm cơ hội trừ khử Ngụy Nguyên Kham, không biết liệu còn có thể thành công hay không.
Giờ đây cục diện ở Bắc Cương phức tạp hơn ông ta nghĩ nhiều, xem ra muốn giành lấy Đại Ninh bằng một trận đánh là chuyện không thể nào. Có ví dụ điển hình của Đổng tướng quân mạo hiểm xông vào, rất nhiều quan viên trên triều cũng tán thưởng kiến giải của Ngụy Nguyên Kham. Lương vương ở Đại Ninh mưu tính đã lâu, cộng thêm sự ủng hộ của bộ lạc Ngột Lương Cáp, triều đình không dễ gì đường đột dụng binh tấn công Đại Ninh. Trước tiên phải gia cố lại phòng tuyến Bắc Cương trước, rồi mới tính toán đến chuyện khác.
Nghe thấy lời này của Đức phi, trong lòng Hoàng đế bỗng dưng nảy sinh khí thế:
Nếu trẫm không mắc bệnh thì đã chém thủ cấp của Lương vương xuống từ lâu rồi.


Cho nên Hoàng thượng phải dưỡng bệnh thật cẩn thận mới được.
Đức phi nói:
Chỉ cần bệnh của Hoàng thượng khỏi thì mọi vấn đề khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng.
Hoàng để nghe thấy lời Đức phi, trong lòng thoải mái đi nhiều, bình thản dựa vào đệm êm nghỉ ngơi. Đức phi ngồi bên cạnh nhẹ nhàng xoa bóp trán cho Hoàng đế. Trong nội điện dân vang lên nhịp thở đều đặn của Hoàng đế.
Cung nhân vội nói:
Đã hỏi rồi ạ, không nhìn thấy Thẩm nữ quan bước ra ngoài cổng cung.


Vậy thì lạ thật.
Đức phi ngạc nhiên:
Cho người đi tìm khắp nơi đi, chắc chắn người còn ở trong cung.

Khoảnh sân nhỏ cách đại điện cung Vĩnh Xuân hơi xa, bình thường mọi người lấy nước đều dùng cái giếng ở bên cạnh điện phụ, rất ít khi tới nơi này, cho nên... ai lại đánh rơi đèn lồng bên cạnh giếng thế nhỉ?
Tuy chỉ là một chuyện nhỏ nhưng cũng nhân vẫn chuẩn bị bẩm báo lại cho Thẩm nữ quan bên cạnh Đức phi nương nương, thế nhưng cô ta lại phát hiện Thẩm nữ quan không có trong phòng trực.
Đức phi nương nương vừa mới quay về cung Vĩnh Xuân chưa được bao lâu thì trong khoảnh sân nhỏ đằng sau cung Vĩnh Xuân, có một tiếng
tóm
vang lên từ trong giếng nước, giống như có thứ gì đó rơi vào bên trong. Cũng may khoảnh sân nhỏ này cách chính điện của cung Vĩnh Xuân một khoảng, bằng không tiếng động này hắn sẽ đánh thức cả cung Vinh Xuân thức dậy.
Trời sáng, cung nhân đến khoảnh sân nhỏ phơi chăn, phát hiện bên cạnh giếng nước có một cái đèn lồng đã tắt.
Bắc Cương hiện giờ rất loạn, không phải Đại Chu không có đủ binh mã đối phó với Lương vương, nếu như Lương vương thật sự có thực lực hùng mạnh như thế thì cũng chẳng cần phải dùng đến bao nhiêu mưu mô quỷ kể sau lưng.
Cho dù Hoàng để không muốn thừa nhận Ngụy Nguyên Kham, nhưng tình thể trước mắt đúng như Ngụy Nguyên Kham nói, làm thế này là có lợi nhất cho Đại Chu.

Thẩm Lam đi đâu rồi?
Đức phi nương nương thức dậy không thấy Thẩm nữ quan đầu, mới lên tiếng hỏi cung nhân.
Cung nhân đáp:
Thẩm nữ quan không có trong cung Vĩnh Xuân ạ.
Đức phi cau mày:
Đi hỏi nội thị canh cửa xem, có nhìn thấy Thẩm nữ quan ra ngoài không?

Vấn đề chỉ còn lại nhà họ Ngụy.
Chiến sự phủ Vĩnh Bình rất ác liệt, trước khi quân tiếp viện của triều đình tới, Vệ sở phía Bắc của phủ Vĩnh Binh gặp phải đợt tấn công dữ dội của phản quân Lương vương. Phò mã Trình Dực dẫn binh một mặt tử thủ quan ải, mặt khác còn phải ứng phó với phản tưởng trong Vệ sở muốn nhân cơ hội trong ứng ngoài hợp. Cũng may có Ngụy Nguyên Kham kịp thời đuổi tới, bằng không Trình Dực đã tử chiến nơi sa trường.
Giọng nội thị phát run:
Vẫn... vẫn chưa... nội thị đứng canh cổng cung nhìn thấy tình hình như vậy không cho đám nô tài bước lên xem, sau đó vội vàng đi bẩm bảo với Hoàng hậu nương nương.


Đức phi muốn đi xem nhưng bị cung nhân và nội thị ngăn lại:
Nương nương, người không thể đi được!


Họ đang nói chuyện thì nghe thấy từ ngoài cửa cung truyền tới tiếng động, Đức phi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mấy tên nội thị xách theo sào và dây thừng đi về phía hậu viện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.