Chương 485: Nguy hiểm
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1600 chữ
- 2022-02-06 09:23:51
Tin tức từ cung Vĩnh Xuân truyền đến tại Khương quý phi,
Chết rồi à?
Khương quý phi đặt chén trà trong tay xuống. Thẩm Lam đó 8là người được Đức Phi tin tưởng nhất, một lòng trung thành với Đức phi, giống như Hoàng hậu và nữ quan thân cận của bà vậy.
Ng3he bảo là tự sát, bởi vì không làm tròn bổn phận hại Đức phi nương nương bị cấm túc, mãi không vượt qua được cảm giác tội lỗi ấy nên bè9n để lại một bức thư rồi nhảy xuống giết. Sau khi nghe được tin tức này, Đức phi nương nương đã ngất xỉu, Hoàng thượng còn ra lệnh bảo 6Thái Y Viện bắt mạch cho Đức phi nương nương. Sau đó Nội quan giám đưa rất nhiều đồ tới, bây giờ bên cạnh Đức phi nương nương chẳng còn5 ai để dùng nữa.
Khương quý phi cười khẩy:
Ngươi cảm thấy Đức phi thất bại rồi sao? Sao bản cung lại cảm thấy ả ta đang diệt khẩu nhỉ?
Ninh nữ quan mím môi:
Cho dù trở thành trữ quân, tương lai cũng chưa chắc có thể bước được chân lên ngai vàng.
Nói đến đây, chợt nhớ đến Thái tử gia, sắc mặt Ninh nữ quan trở nên u ám.
Khương quý phi nhìn Ninh nữ quan:
Nói chuyện với bản cung người không cần phải che giấu. Con trai ta làm trữ quân nhiều năm, chẳng phải vẫn bị phế truất đầy sao? Khi trước ta cảm thấy Đại hoàng tử không đủ tư chất, chẳng thể trách được ai. Bây giờ ta cũng đã nhìn thấu rồi, thứ mà Hoàng thượng lập ra không phải là trữ quân mà là một tấm bia, đợi khi nào tấm bia ấy bị bắn kín mũi tên rồi là có thể vứt bỏ nó đi chẳng cần đến nữa.
Nương nương nghi ngờ hiện tại Hoàng thượng...
Hiện tại Hoàng thượng đang tỉnh táo, vẫn chưa đến mức ấy. Có điều tình trạng sức khỏe không được tốt lắm. Hoàng thượng thích ăn những món dầu mỡ, mỗi năm long bào đều rộng thêm mấy phần, thái y bắt mạch thường xuyên bảo Hoàng thượng có chứng can hỏa vượng
. Khi Đức phi trúng độc, sắc mặt Hoàng thượng đã không được ổn, lúc rời khỏi cung Vĩnh Xuân còn ngồi bộ liên đi ra từ cửa nhỏ. Mấy ngày nay nghe bảo Hoàng thượng bận rộn chính vụ, không hề bước chân rời khỏi điện Dưỡng Tâm, Hoàng thượng làm thế là đang có ý ngăn không cho tin tức truyền ra bên ngoài.
() Can hỏa vượng: Chứng thường thấy của tạng gan khi có bệnh.
Ninh nữ quan cảm thấy bội phục Quý phi vô cùng, Quý phi nương nương luôn có thể nhìn ra được nhiều manh mối từ những chi tiết nhỏ:
Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Tranh thủ lúc này vẫn có người bảo vệ Quý phi nương nương, hay là nên...
Thẩm Lam đáp:
Nô tỳ không làm tròn bổn phận, hại Đức phi nương nương như thế... Ảy này trong lòng nên muốn lấy cái chết để kết thúc mọi chuyện.
Ngươi đúng là một lòng bảo vệ chủ.
Ngụy hoàng hậu lên tiếng:
Nhưng Đức phi lại chẳng tin tưởng ngươi.
Tại sao người lại nhảy xuống giếng?
Giọng nói của Ngụy hoàng hậu vang lên trên đỉnh đầu.
Nhỡ đầu bà ta có thể giúp đỡ tìm được manh mối về vụ án của Đức phi thì sao? Vậy thì có gì lại không làm? Nói đến đây, giọng nói của Khương quý phi thay đổi:
Cô ta nấp trong bóng tối tính kế ta lâu như vậy, bây giờ đến lượt ta ra tay rồi.
Cho dù không có được kết quả bà ta mong muốn nhất thì cũng phải bảo được thù.
Mưu phản à?
Khương quý phi nhìn Ninh nữ quan:
Đúng là hiện tại chúng ta vẫn có người ở tiên triều nhưng phần lớn chỉ là bọn nhãi nhép, tìm đến là vì nhắm vào sự yêu chiều mà Hoàng thượng dành cho ta. Sau khi phát hiện ta thất sủng rồi làm gì còn chuyện một lòng theo chúng ta nữa? Hai đứa con trai của ta, một đứa bị hủy mất gương mặt, trở nên điên điên khùng khùng, một đứa vẫn còn bé bỏng. Mẫu tử bọn ta muốn nắm được triệu chính thì cần phải loại bỏ Hoàng thượng, Đức phi, Túc vương, Hoàng hậu, nhà họ Ngụy cùng với Thái hậu, nhà họ Quách, bây giờ có Lương vương đang rình rập nữa... Kẻ địch quá nhiều, không có phần thắng.
Ninh nữ quan đứng bên cạnh Khương quý phi giật mình.
Khương quý phi nói:
Trước đây bản cung coi thường cô ta, bây giờ đã hiểu rõ hơn bất cứ ai khác. Mỗi ngày Hoàng thượng đều truyền Túc vương đến điện Dưỡng Tâm. Nếu không có gì bất ngờ, đợi dẹp yên được chiến tranh ở Bắc Cường, Hoàng thượng sẽ lập Túc vương làm trữ quân.
Khương quý phi lấy kim chỉ từ trong chiếc khay ra, bắt đầu may quần áo cho Cửu hoàng tử.
Ninh nữ quan nhìn thấy dáng vẻ hờ hững của phương quý phi thì hỏi:
Vậy nương nương định thế này là xong ư?
Khương quý phi đáp lời:
Thiên thời địa lợi nhân hòa không thể thiếu yếu tố nào được, hiện tại không phải lúc chúng ta nên bày mưu, nhưng mà... chúng ta có thể giúp đỡ.
Xem ra bà phải cố gắng nhiều hơn mới được. Ngụy hoàng hậu nói:
Mọi chuyện xuất phát từ nhà họ Châu, điều tra xem từ trước đến sau khi Đại phu nhân nhà họ Châu qua đời, bên chỗ Đức phi có chuyện gì đặc biệt xảy ra không? Đặc biệt là những chuyện do Thẩm Lam làm.
Bà điều tra ở trong cung, Cổ đại tiểu thư điều tra ở bên ngoài, chắc chắn sẽ tìm ra được manh mối gì đó thôi.
Nơi nào đó trong núi cách phủ Thuận Thiên không xa.
Người trung niên mặc áo ngoài màu xanh đứng trên đỉnh núi, cặp mắt nhìn xuống dưới. Đôi mắt ông ta lấp lánh sáng ngời, trên người tỏa ra khí thể khiến người khác phải khuất phục.
Cứ thẩm vấn đã.
Ngụy hoàng hậu đáp:
Cho dù cuối cùng không khai thì vẫn còn có tác dụng khác.
Nếu như Đức phi biết Thẩm Lam vẫn còn sống, chắc chắn bà ta sẽ vô cùng hoảng loạn.
Túc vương thì khác, y là người Hoàng thượng thật lòng muốn nâng đỡ lên ngôi vị trữ quân.
Nói đến đây, ánh mắt Khương quý phi khẽ biến đổi:
Cho dù là vậy thì suy cho cùng trữ quân vẫn chẳng phải là Hoàng đế, trước khi đăng cơ vẫn còn nhiều thay đổi. Đáng tiếc chúng ta đã không còn thời gian để bày mưu tính kế nữa. Mỗi ngày Thái Y Viện đều đi bắt mạch cho Hoàng thượng, có thể thấy long thể Hoàng thượng bất an.
Cả người Thẩm Lam run lên nhưng nàng ta vẫn ngang bướng cúi thấp đầu:
Nương nương, những lời nô tỳ nói đều là thật cả.
Ngụy hoàng hậu phẩy tay, ra lệnh:
Đưa cô ta xuống, trông chừng cho kỹ càng vào.
Nội thị áp giải Thẩm Lam rời đi, nữ quan khẽ giọng hỏi:
Nương nương, nhỡ đâu Thẩm Lam không chịu nói gì hết thì phải điều tra như thế nào đây?
Bước ra khỏi phòng, Ngụy hoàng hậu lại thở dài:
Kham ca nhi ở phủ Vĩnh Bình đánh trận, chuyện bên ngoài đều trông chờ hết vào một cô gái sắp xếp, đúng là vất vả cho con bé.
Kham ca nhi thì thôi vậy nhưng chỉ cần nhớ đến đôi mắt sáng lấp lánh của Cố đại tiểu thư, nụ cười với hai lúm đồng tiền, Ngụy hoàng hậu lại cảm thấy đau lòng.
Bên trong một căn phòng nhỏ không bắt mắt lắm của cung Khôn Ninh.
Thẩm Lam quỳ trên mặt đất, ngày hôm nay nàng ta đã trải qua quá nhiều chuyện. Đức phi nương nương ra lệnh cho nàng tự sát. Sau khi nhảy xuống giếng, nước giếng lạnh lẽo xộc thẳng vào mũi và miệng, cảm giác đau đớn của việc hít thở không thông ấy làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Song ngay vào lúc quan trọng, chẳng biết quần áo của nàng ta bị thứ gì móc lấy, tiếp theo đó nàng ta được đưa ra khỏi giếng. Khi vẫn chưa nhìn rõ được tình hình trước mắt, nàng ta đã bị chặn họng, bịt mắt rồi bị đưa ra khỏi cung Vĩnh Xuân.
Ninh nữ quan không hiểu.
Khương quý phi tiếp lời:
Đức phi có bí mật, nếu không sẽ chẳng nóng lòng ra tay như thế. Cho người đi điều tra cung Vĩnh Xuân và nhà họ Tào bên ngoài cung. Điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là có chuyện gì?
Triệu Kỳ đứng đó hồi lâu. Biết bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy kinh thành gần ngay kế bên.
Ông ta lớn lên trong cung, lập phủ ở kinh thành nhưng ông ta biết tất cả những thứ đó đều không thuộc về ông ta. Trừ khi có một ngày ông ta ngồi vào được chiếc long ở đó, nắm chặt sông núi Đại Chu trong tay, lúc ấy ông ta mới có thể thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.