• 10,719

Chương 490: Con mồi


Sau khi Châu Trạch Kính ra khỏi thành thì tìm một hiệu may, đổi sang một bộ áo dài màu xanh không bắt mắt rồi sau đó nhanh chóng hòa vào dòng ng8ười.

Ông ta rất thông thuộc con đường ở vùng lân cận này, một trong những điểm dừng chân của đám người làm việc cho Tào học sĩ là ở con3 hẻm phía Tây của quán trà phía trước. Châu Trạch Kính đến quán trà trước. Ông ta định ngồi ở đây để trông chừng động tính của bên đó. Châu Trạ9ch Kính rất sốt ruột. Dù có uy hiếp nhà họ Tào thì cũng phải có chừng mực, không thể chọc giận Túc vương, nếu không tương lai, sau khi Túc vươn6g lên ngôi, ông ta cũng sẽ không có ngày tháng tốt lành gì.

Châu Trạch Kính xoay cái chén trong tay, tâm sự trùng trùng mà uống trà cho5 đến khi một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt ông ta.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo ngắn vải thô màu xám. Nhìn qua trong thân hình gã phù thũng, trên mặt nở nụ cười hiền lành, bước chân đi đường rất nặng, giống như là có thể phát ra tiếng vang chấn động đất trời. Có điều đây chỉ là vẻ bề ngoài, Châu Trạch Kính biết thân thủ kẻ này cực kỳ linh hoạt, động tác lúc giết người nhanh gọn, không để lại bất kỳ dấu vết gì.
Gã tên là Bào Nhị, quanh năm ẩn thân trong chốn phố chợ, đã làm không ít việc cho nhà họ Tào.
Tối hôm đại tẩu qua đời, khung cảnh mà Châu Trạch Kính nhìn thấy chính là kẻ có thân hình đồ sộ này đi ra khỏi sân viên của đại tẩu nhanh như chớp. Mới đầu Châu Trạch Kính không thể chắc chắn kẻ này là hung thủ sát hại đại tẩu. Cho đến khi nhìn thấy trên cổ đại tẩu có hai vết siết, ông ta mới đoán cái chết của đại tẩu có ẩn tình gì khác. Song, ai sẽ nảy sinh ý định sát hại một nữ quyền trong nội trạch?
Thấy đại tẩu ngừng thở, Bào Nhị mới vội vàng rời khỏi nhà họ Châu.
Trong lúc vội vàng sẽ gây ra sai sót. Bào Nhị chỉ lo canh chừng Châu Trạch Thụy, Từ Quý nên không nhận ra mình đi lầm đường. Hắn đi đến gần căn viện của nhị phòng, vì thế đã bị ông ta phát hiện ra. Tất cả giống như ý trời vậy, sơ hở của nhà họ Tào xuất hiện trước mắt ông ta, chỉ cần khéo léo lợi dụng, ông ta có thể lấy được những gì ông ta muốn.
Giờ ông ta cũng có thể lợi dụng Bào Nhị để lật ngược tình thế.
Châu Trạch Kính rời quán trà. Hai người ông ta dẫn theo đi sau Bào Nhị. Ông ta muốn thần không biết, quỷ không hay mà bắt Bào Nhị lại. Như vậy ông ta mới có thể đối phó với nhà họ Tào. Tuy rằng ông ta còn chưa biết nên nói thế nào với Tào học sĩ nhưng trong tay có vũ khí sắc bén còn tốt hơn là tay không tấc sắt.

Cẩn thận đấy.
Châu Trạch Kính dặn dò thân tín. Hai thân tín này ông ta phải tốn nhiều năm mới bồi dưỡng ra được, thân thủ của họ không tồi, cùng ra tay chắc chắn là có thể bắt được Bào Nhị.
Bào Nhị đi qua hai con đường, phố xá phồn hoa, người qua kẻ lại tấp nập đương nhiên không thể ra tay ở đây được.
Đại tẩu gặp nạn chắc hẳn là có liên quan đến đại ca. Đúng lúc ấy, nhà họ Tào lại tìm đến ông ta. Tào học sĩ giả vờ vô cùng quan tâm đến đại ca, đại tẩu để thăm dò tin tức, nhất là sau khi đại tẩu qua đời, Tào học sĩ còn cố ý hỏi việc hậu sự của đại tẩu.
Điểm khiến ông ta nghi ngờ nhất là ông ta cho người đến nha phủ đút lót, người trong nha môn vô cùng ân cần, đám sai dịch kia ăn thịt người không nhà xương, sao có thể dễ nói chuyện như vậy? Rõ ràng là có người đã thông báo cho chúng biết trước,
Những chi tiết nhỏ này khiến ông dấy lên nghi ngờ với nhà họ Tào. Nhưng biết được thì có ích gì? Chẳng lẽ kêu oan cho đại ca, đại tẩu ư?
Châu Trạch Kính kiên nhẫn chờ đợi.

Cẩn thận, chú ý vào.

Vài chiếc xe ngựa lướt qua, Bào Nhị đột nhiên biến mất trước mặt Châu Trạch Kính.
Tuy ông ta có công danh nhưng còn chưa chính thức bước lên con đường làm quan, suy cho cùng thì cũng thấp cổ bé họng, hơn nữa người cũng đã chết rồi, dù ông ta có điều tra ra chân tướng thì có ích gì? Đại ca, đại tẩu cũng không thể sống lại được, làm không khéo có khi còn kéo cả nhà họ Châu vào trong phong ba này ấy chứ.
Điều ông ta nên làm là khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ. Nếu nhà họ Tào lấy cái cớ là vì tình nghĩa với đại ca mà quan tâm đến nhà họ Châu như vậy, tự nhiên ông ta cũng có thể mượn chuyện này để giá
vờ đưa đẩy với bọn họ.
Vì thế ông ta xin nhà họ Tào ra mặt giúp đỡ ông ta ở lại Hàn Lâm Viện. Đại ca cứu Thái tử gia có công, triều đình sẽ phong thưởng cho nhà họ Châu. Đại ca chỉ có một cô con gái, con gái thì phải gả đi, có ban thưởng cho con bé cũng vô dụng, chi bằng cho ông ta một ân điển, phá lệ cho ông ta ở lại kinh thành nhậm chức.
Tất cả đều phát triển theo kế hoạch của ông ta. Ông ta ở lại kinh thành nhậm chức, lại càng ngày càng qua lại thân thiết với Tào học sĩ, cuối cùng có một lần ở điền trang nhà họ Tào, ông ta nhìn thấy Bào Nhị.
Ông ta chưa bao giờ quên bóng người kia, vừa nhìn một cái ông ta đã nhận ra ngay, vả lại sau khi biết ông ta là người nhà họ Châu, trong mắt Bào Nhị lóe lên một tia dị thường, tuy rằng rất nhanh sau đó đã bị che giấu nhưng ông ta đã nhìn thấy được chân tướng.
Tối hôm đó, chắc hẳn Bào Nhị đã đến nhà họ Châu, âm thầm canh chừng sân viên của đại tẩu, chuẩn bị tìm cơ hội để ra tay. Không ngờ Châu Trạch Thụy lại xông vào phòng đại tẩu trước, sau khi Châu Trạch Thụy và Từ Quý đi, nhân lúc đại tẩu còn chưa hết hoảng hồn, Bào Nhị đột ngột ra tay, treo đại tẩu lên xà nhà.
Sau khi bị làm nhục, nữ quyền tự vẫn là chuyện vô cùng hợp lý. Bào Nhị cũng đoán chắc sau khi đại tẩu chết, nhà họ Châu từ trên xuống dưới sẽ giúp đỡ che giấu, dù nha môn có phát hiện ra điểm dị thường thì cũng sẽ chỉ nghi ngờ Châu Trạch Thụy mà thôi.
Nhưng không ngờ nửa đường Từ Quý lại trở về sân viên của đại tẩu. Nghe thấy động tĩnh, Bảo Nhị giật mình rồi trốn đi. Nếu lúc ấy Từ Quý xông vào phòng cứu người, chắc chắn sẽ bị Bào Nhị giết chết, có điều Từ Quý lại không vào kiểm tra mà lại đi tìm Châu Trạch Thụy. Hành động này của Từ Quý đã cứu bản thân ông ta và cũng cắt đứt cơ hội sống sót của đại tẩu.
Châu Trạch Kính mở to mắt, tìm kiếm xung quanh với thân tín bên cạnh mình. Ngay lúc đang thấy sốt ruột, Châu Trạch Kính đột nhiên cảm thấy hông mình bị một người đâm vào, ông ta vô thức quay đầu qua nhìn nhưng lại không thấy ai, nhưng ông ta lại nhìn thấy Bào Nhị trong đám người.


Ở bên kia.
Châu Trạch Kính dặn dò thân tín:
Mau đuổi theo.


Nói xong, Châu Trạch Kính lại nhìn xung quanh. Cú va chạm ban nãy như có người đang âm thầm nhắc nhở ông ta, giúp ông ta theo sát Bào Nhị.

Tay Châu Trạch Kính sờ hông, trong thắt lưng có một vật lạnh lẽo, ông ta cầm ra, không ngờ lại là một miếng ngọc dùng để làm ấn.

Đầu óc Châu Trạch Kính ong lên một tiếng, thứ này khiến ông ta nhớ đến đại ca. Đại ca thích kim thạch, thường xuyên ở nhà khắc ấn.

Châu Trạch Kính run rẩy cần ấn ngọc lên, bên trên chỉ khắc một nét, giống như muốn khắc chữ
Châu
, hơn nữa thể chữ đó rất giống với ẩn chương đại ca để lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.