• 10,719

Chương 491: Lời nói thật


Châu Trạch Kính sợ hết hồn, không nhịn được mà lùi về sau một bước.

Bào Nhị đặt đòn gánh trên vai xuống, lấy từ trong đó ra một th8anh kiếm.

Ông đi theo ta làm gì?
Ánh mắt gã nhìn thẳng về phía Châu Trạch Kính:
Lén lén lút lát thế này là muốn ra tay với ta?3 Từ xưa, khi nhìn thấy ông ở điền trang nhà họ Tào, ta đã thấy ngứa mắt với ông rồi. Bề ngoài trong đạo mạo như kẻ đọc sách nhưng thực ch9ất còn cặn bã hơn những kẻ tay dính đầy máu như bọn ta.

Châu Trạch Kính không cãi nhau tay đôi với Bào Nhị, lúc này, hai thân tí6n của ông ta đã nhào về phía gã rồi.
Võ công của hai thân tín dưới trướng ông ta cực mạnh, trong chớp mắt họ đã đến bên cạnh Bào 5Nhị, hai người phối hợp với nhau, một người tấn công chân Bào Nhị, người còn lại đối phó với thanh kiểm trong tay gã.
Bất kể là ai, chỉ cần đỡ được đòn tấn công của Bào Nhị, người còn lại sẽ thừa cơ tìm ra sơ hở của gã, chẳng mấy chốc đã khống chế được gã. Châu Trạch Kính nhìn thân tín của mình ra tay quyết đoán, nhanh gọn thì cũng có phần bình tĩnh lại. Song chuyện không thuận lợi như những gì ông ta nghĩ.
Mắt Châu Trạch Sênh nóng rực, máu trong lòng như sôi lên.

Châu thất gia, ngày tháng vẫn còn rất dài.

Nghe giọng nói của Bào Nhị, cả người Châu Trạch Kính bị bao trùm bởi nỗi sợ. Ông ta cố hết sức nhưng vẫn không thể thoát được, sợi dây càng lúc càng siết chặt cổ ông ta, sau đó, ông ta từ từ được nhấc lên, hai chân rời khỏi mặt đất, cả người bị treo trên cây.
Chân Châu Trạch Kính đá lung tung, nhìn Bào Nhị đang đứng dưới tán cây cười âm hiểm.

Chậc chậc.

Bào Nhị tỏ vẻ tiếc nuối, dường như sự vô dụng bây giờ của Châu Trạch Kính khiến gã mất đi không ít thú vui.
Châu Trạch Sênh tiến đến, nhìn chằm chằm Châu Trạch Kính.
Mới đầu, Châu Trạch Kính không chịu nói, song khi cảm giác ngạt thở từng đợt, từng đợt đánh úp về phía mình, ông ta mới hoảng loạn:
Cứu, cứu... cứu... ta.
Châu Trạch Sênh mỉm cười:
Nhị ca... Không... trong lòng ta, ngươi chỉ là Châu nhị lão gia mà thôi. Ta cứ thế mà tiễn ngươi lên đường vậy.


Ở đây không có xà nhà nhưng có cây. Ta treo ông lên cây là được. Ông nói xem liệu nha môn có cảm thấy ông sợ tội nên tự tử không?
Bào Nhị hỏi:
Huynh đệ các ông thèm muốn đại tẩu, sau khi chuyện ông sát hại đại tẩu lộ ra ngoài, ông không còn mặt mũi để sống tiếp trên đời nữa.

Bào Nhị nói rồi thở dài:
Tiếc thật. Nếu ta không cẩn thận mà để lại vết thương trên người ông, ông nói xem triều đình có điều tra không? Điều tra hay không cũng không quan trọng, ông không cần lo lắng, vì ông đã chết rồi.

Lại thêm vài đòn nữa, chân Bào Nhị loạng choạng, suýt nữa là ngã xuống đất. Tim Châu Trạch Kính đập như trống. Xem ra mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi. Nhưng vào lúc này, một thân tín

một tiếng sau đó bị Bào Nhị đá văng. Tên thân tín kia ôm bụng, máu tươi ứa ra.
Châu Trạch Kính mở to mắt, nhìn thấy trên chân Bào Nhị lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Thì ra hẳn giấu vũ khí trong giày.
Trước đây là đại tẩu, giờ là ông ta.
Bào Nhị sửa soạn lại y phục, chuẩn bị rời đi. Chỉ có điều lần này khác với đêm đó, Châu Trạch Kính đang bị treo trên cây thì nhìn thấy một người đi tới, đó là Châu Trạch Sênh. Xung quanh vang lên tiếng bước chân, sắc mặt Bào Nhị thay đổi. Nha môn có mai phục, Bào Nhị muốn rời đi nhưng giống như những gì gã đã nói với Châu Trạch Kính: Muộn rồi.
Châu Trạch Kính ở trên cây được nha sai thả xuống, chỉ có điều sợi dây thừng trên cổ ông ta vẫn chưa được cởi ra mà còn vắt vẻo trên cây, ông ta phải kiễng chân lên mới có thể để dây thừng cách xa cổ họng mình. Khi chân ông ta chạm đất, ông ta lại bị sợi dây siết đến nỗi không thở nổi.
Hay tay Châu Trạch Kính quờ quạng nhưng không thể cởi được dây thừng trên cổ mình.
Mặt Bào Nhị vặn vẹo:
Giờ muốn chạy sao? Muộn rồi.

Châu Trạch Kính quay người muốn bỏ chạy thì nghe thấy đằng sau vang lên tiếng hát thảm của thân tín. Chân ông ta loạng choạng, suýt nữa là vấp ngã, tiếng bước chân đằng sau càng lúc càng gần, dường như chỉ trong chớp mắt là có thể đến trước mặt ông ta. Châu Trạch Kính nghe thấy tiếng Bào Nhị:
Chúng ta đã lường trước được ông muốn làm gì rồi. Ta dẫn các người đến đây chính là để tiễn ông đi một đoạn đấy.

Châu Trạch Kính muốn hô hoán nhưng cổ họng đột nhiên bị siết chặt. Chân tay ông ta không ngừng giãy giụa nhưng lại bị Bào Nhị kéo về sâu trong bãi đất hoang vắng bên đường. Hai thân tín ông ta dẫn theo đã ngã gục dưới đất, không còn sức lực để chạy đến cứu ông ta.

Hôm đó ông nhìn thấy à?
Giọng Bào Nhị vang lên bên tai Châu Trạch Kính:
Lúc nhìn thấy ta ở điền trang nhà họ Tào, ông đã biết ta là ai rồi đúng không? Lúc đó ta đã nghi ngờ, chỉ có điều không thể chắc chắn. Ông cũng lợi hại thật, biết ta là hung thủ sát hại đại tẩu mình mà không nói năng gì, vẫn cứ tiếp tục qua lại với nhà họ Tào.

Châu Trạch Sênh nghe thấy giọng nói thì quay đầu nhìn Cổ đại tiểu thư đang đội nón che mặt. Lúc này y mới thở phào, bứt khỏi suy nghĩ miên man của bản thân. Châu Trạch Kính lúc này run lẩy bẩy, sức lực để vùng vẫy càng ngày càng yếu, trông như sắp về Tây thiên đến nơi rồi.

Thả ông ta xuống đi!
Châu Trạch Sênh dặn dò một câu, binh tốt bên cạnh mới cởi dây thừng.
Hai thân tín của ông ta giằng co với Bào Nhị một hồi lâu mà vẫn chưa thể hạ gục được gã.
Châu Trạch Kính nhíu mày, lòng bàn tay mướt mồ hôi. Dường như hai thân tín cũng cảm nhận được lo lắng của ông ta nên cắn chặt răng, tăng nhanh động tác, lúc này rõ ràng Bào Nhị đã bắt đầu cảm thấy đuối sức.
Vài sợi dây thừng được phóng ra quấn chặt chân Bào Nhị, sau đó nha sai kéo một tấm lưới to, trùm chặt lên người gã.
Châu Trạch Sênh tiến lên, nhanh nhẹn tháo khớp hàm Bào Nhị, lấy thuốc độc trong miệng gã ra để tránh cho gã tự sát.
Trên mặt Bào Nhị hiện lên nét cười lạnh khiến Châu Trạch Kính cảm nhận được hàn ý. Sát thủ như Bào Nhị trên tay đã nhiệm đầy máu tươi, võ công gã có thể không bằng hai thân tín của ông ta nhưng chắc chắn thủ đoạn giết người của gã mạnh hơi họ rất nhiều. Đây là điều mà trước đây Châu Trạch Kính chưa từng nghĩ đến.
Bào Nhị đả thương một người, người còn lại hiển nhiên không phải là đối thủ của gã. Thân tín nhìn Châu Trạch Kính:
Nhị lão gia, ngài mau chạy đi.

Bào Nhị cười nói:
Ông không chứng kiến tất cả sự việc đúng không? Giờ ta sẽ nói cho ông biết ta giết đại tẩu ông thể nào.

Bốp
một tiếng. Châu Trạch Kính cảm thấy gáy mình bị đánh mạnh một cái, trước mắt ông ta đột nhiên choáng váng, sức lực giằng co cũng yếu đi không ít.

Sức ông không nhiều hơn đại tẩu ông là bao.
Bào Nhị nói:
Ông là đàn ông, đến phản kháng mà cũng không biết.

Châu Trạch Kính không muốn cầu xin Châu Trạch Sênh nhưng khí phách vừa mới dâng lên trong phút chốc liền bị đau đớn xóa sạch:
Ta... ta biết... ta biết.

Châu Trạch Sênh biết Châu Trạch Kính muốn nói cái gì. Nếu không phải vì Châu Trạch Kính biết nội tình sự việc, y sẽ đứng ở đây nhìn ông ta từ từ tắt thở. Chỉ cần nghĩ đến những gì đại tẩu phải trải qua đêm đó, dù Châu Trạch Thụy, Châu Trạch Kính có tan xương nát thịt, y cũng khó giải được nỗi hận trong lòng. Huống chi lại còn cả Như Quân, không biết chừng Châu Trạch Kính biết nguyên nhân cái chết của đại ca, cộng tất cả mọi chuyện lại, Châu Trạch Kính chịu chút khổ sở này còn lâu mới đủ.
Châu Trạch Kính như con cá mắc cạn, thở hổn hển.


Nói đi, người biết cái gì?
Châu Trạch Sênh nói:
Nếu không nói thật, ta treo ngươi lên cây tiếp.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.