Chương 492: Không thể tha thứ
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 3668 chữ
- 2022-02-06 09:24:08
Châu Trạch Kính ngậm miệng, đang muốn động chút tâm tư thì dây thừng trên cổ bị siết lại, ông ta lập tức không thở nổi. <8br>
Châu Trạch Kính đầu thể chịu nổi giày vò nữa. Ông ta cố hết sức lắc đầu, nhưng chuyện ông ta có thể làm chỉ là kh3iến cho thịt trên mặt rung rung mà thôi. Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi. Châu Trạch Sênh thả lỏng sợi dây, Châu Trạch Kính9 họ dữ dội, khó khăn lắm mới bình thường trở lại. Ông ta nói:
Có lẽ Đức phi có liên quan đến Lý thị của Bình Nhưỡng.
<6br>
Trên mặt Châu Trạch Sênh lộ vẻ kinh ngạc, dường như trong phút chốc, xung quanh lặng yên như tờ. Phản ứng của đám5 người Châu Trạch Sênh nằm trong dự liệu của Châu Trạch Kính. Đây không phải bí mật Châu Trạch Sênh muốn biết? Ông ta phải trấn an y trước rồi tính kế sau.
Châu Trạch Kính đang suy nghĩ thì thấy cô gái người trong phương kia bước lên vài bước, gọi một người ở bên cạnh ra. Đó là Phùng thông phản. Phùng thông phán mặc quân phục, theo sau y là hai văn lại trong nha môn.
Nữ tiên sinh kia nói:
Cả biên giới phía Bắc đều là tại mắt của hắn, nếu hắn phát hiện ra cô ta muốn trốn, chắc chắn đám người đó sẽ giết cô ta.
Theo những gì Cổ Minh Châu biết, lúc ấy người có thể sắp đặt tại mắt khắp biên giới phía Bắc hình như chỉ có mình Lương vương.
Nếu nữ tiên sinh kia là người của Lương Vương, vậy thì Đức phi có hai khả năng, một là quân cờ trong tay Lương vương. Đức phi giống với Thái tử, Tam hoàng tử, đều bị Lương vương lợi dụng. Hai là bà ta phụng lệnh Lương vương tiếp cận Hoàng đế.
Biểu ca.
Cổ Minh Châu nói:
Có một số việc luôn nằm ngoài dự liệu, có đúng không?
Phùng An Bình không thể phản bác, cảnh tượng trước mắt đã chứng minh rõ cái gì là
nằm ngoài dự liệu
. Y thân thiết với biểu muội, quen biết Tưởng cô nương, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ bọn họ là một người.
Nghĩ tới đây, Tô Phủ khẽ thở dài:
Hoàng thượng không giỏi nhìn người, người mà Hoàng thượng coi trọng nhất là mẹ con Đức phi. Nếu bây giờ trên dưới triều đình hỗn loạn, lại chịu đả kích một lần nữa, không biết người có chịu đựng được không. Ta lo lắng cho sức khỏe của Hoàng thượng, chỉ sợ lúc quan trọng...
Tiết lão thông phản nói:
Cho nên phải chuẩn bị theo chiều hướng xấu nhất, nếu thật sự xảy ra tình huống như vậy, ai có thể ổn định cục diện.
Tô Phủ hỏi ngược lại:
Ý ngươi là Hoàng hậu nương nương? Nghe sự sắp xếp của Hoàng hậu nương nương để giải quyết chuyện này?
Trước khi phơi bày mọi chuyện, để Hoàng hậu nương nương kiểm soát đại cục, đề phòng xảy ra loạn lạc. Nếu như người mà Lương vương nhắm vào là Hoàng thượng, lại để Hoàng hậu nương nương âm thầm sắp xếp tất cả, phải chăng sẽ có cơ hội chiến thắng trước?
Cố Minh Châu nhìn ánh lửa trước mắt qua một lớp màn che.
Trong phòng chỉ có Châu Trạch Sênh, Phùng An Bình, Cổ Minh Châu và Sơ Cửu, Liễu Tô nên Cổ Minh Châu cũng không cần giấu giếm nữa:
Bây giờ không phải lúc thích hợp để kinh động đến nhà họ Tào. Trước tiên phải đề vụ án xuống, đợi lát nữa Tổ đại nhân đến, phải cố gắng thuyết phục Tô đại nhân, chờ chúng ta có chứng cứ rồi bắt gọn nhà họ Tào sau.
Không, không!
Châu Trạch Kính vội vàng phủ nhận:
Không phải ta, ta không nói cho nhà họ Tào biết, ta chỉ cho người trông chừng đại tẩu, phát hiện đại tẩu một mình đến con hẻm thành Đông. Con hẻm ấy có một căn viện của nhà họ Tào, trong việc nuôi không ít nữ quyền, nhà họ Tào mời tiên sinh dạy dỗ những nữ quyến ấy rồi tặng họ cho các phủ đệ, trở thành tay chân và tai mắt.
Nhà họ Tào phát hiện ra hành tung của đại tẩu, nghi ngờ đại ca đã nói gì đó với đại tẩu nên mới cho người sát hại đại tẩu để diệt khẩu.
Đại ca vô tình phát hiện trong số người hiểu nhạc luật có một nữ tiên sinh từng dạy dỗ Đức phi nương nương.
Đại ca có duyên được gặp nữ tiên sinh đó là vì Tào đại tiểu thư, tức là Đức phi nương nương hiện giờ cũng thích thu thập cẩm phổ của cổ cầm.
Châu Trạch Kính há hốc miệng ngạc nhiên, không biết bước tiếp theo cô muốn làm gì.
Cổ Minh Châu nhìn Phùng An Bình, nói:
Phùng đại nhân, ngài đã nghe thấy những gì Châu nhị lão gia vừa nói chưa?
Phùng An Bình còn chưa kịp hỏi đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng truyền báo của nha sai:
Tri phủ đại nhân tới.
Mau đội lên.
Phùng An Bình phản ứng đầu tiên, y cầm mũ mành dưới đất, đội lên đầu Cổ Minh Châu, Châu Châu bại lộ thân phận ở đây thực sự rất không an toàn.
Cố Minh Châu chỉnh lại mũ mành cho ngay ngắn, lúc này Phùng An Bình mới yên tâm. Cổ Minh Châu nhìn sắc mặt Phùng An Bình, lẽ ra cô nên nói chân tướng cho Phùng biểu ca sớm mới phải, như vậy không phải thêm một phần nguy hiểm mà là thêm một phần an toàn.
Phùng An Bình gật đầu:
Ta sẽ cho văn lại ghi chép rồi trình lên phủ doãn đại nhân.
Mắt Châu Trạch Kính đột nhiên tối sầm lại như màn đêm. Ngay từ đầu Châu Trạch Sênh đã lừa ông ta. Nếu người của nha môn phủ Thuận Thiên cũng đi cùng, Châu Trạch Sênh sẽ không thể giết ông ta thật. Chỉ cần ban nãy ông ta chịu đau đớn, không cần nói gì, ông ta cũng có thể thuận lợi thoát thân.
Phùng An Bình nghe mà thấy căng thẳng:
Hai ngày sau Chậu đại nhân có đi không?
Châu Trạch Kính gật đầu:
Đại ca có đi, chỉ có điều không thể gặp được nữ tiên sinh đó. Khách trạm mà nữ tiên sinh đó nhắc đến xảy ra hỏa hoạn, thiêu chết mấy người, trong đó có một cô gái, trong phòng cô gái còn có một cây thất huyền cầm bị cháy rụi.
Tô Phủ xem đi xem lại tài liệu đến mấy lần, sau đó ông nhìn Tiết lão thông phán. Nếu như bình thường, ông sẽ lập tức vào cung bẩm báo với Hoàng thượng, nhưng bây giờ...
Tiết lão thông phán nói:
Đại nhân hiểu con người Hoàng thượng. Đại nhân cho rằng sau khi Hoàng thượng biết chuyện này sẽ lập tức sai người bắt mẹ con Đức phi sao?
Rốt cuộc chân tướng là gì? Bất luận là gì, e rằng Hoàng đế cũng không thể tha thứ cho Đức phi.
Tội danh của Dung nương tử là tập hợp các ca kỹ khác mua chuộc lấy lòng quan lại giúp Trưởng công chúa. Sáu năm trước ở trong đại lao, cô không bị triều đình định tội cũng phải cảm ơn Dung nương tử. Lúc bị thẩm vấn, Dung nương tử một mực không thừa nhận từng gặp cô mới giúp cô không hoàn toàn bị cuốn vào vụ án mưu phản năm ấy.
Tô Phủ bỗng nhiên mắng một câu:
Rõ ràng lòng ta hướng về Hoàng thượng, sao lại cảm thấy Hoàng hậu sẽ xử lý tình hình trước mắt tốt hơn thế này!
Tiết lão thông phán lắc đầu giải thích:
Bởi vì lòng đại nhân không phải hướng về Hoàng thượng, mà là hướng về Đại Chu.
Có phải Ngụy Nguyên Kham minh oan cho đồ đệ của người nên người mới...
Tô Phủ nhìn Tiết lão thông phán, nhưng chưa nói hết câu, ông lại lắc đầu:
Ngươi không phải người như vậy, ta cũng không phải... Là thời cuộc hiện nay khiến người ta quá thất vọng.
Châu Trạch Sênh:
Nếu người biết nhà họ Tào như vậy, sao vẫn còn dựa dẫm vào bọn họ?
Châu Trạch Kính cúi đầu, một hồi lâu sau mới nói:
Đại ca phẩm hạnh đoan chính thì thế nào? Đến cuối cùng vẫn chỉ có nước chết. Ban đầu ta chỉ muốn dựa vào nhà họ Tào để vào được Hàn Lâm Viện. Sau đó... Đức phi nương nương sinh được Ngũ hoàng tử, trong lúc vui mừng, Tào học sĩ tiết lộ cho ta biết Hoàng thượng thích Đức phi nương nương.
Cố Minh Châu khẽ ừ một tiếng.
Sao muội...
Phùng An Bình chỉ về phía Liễu Tô, sau đó lại chỉ sang Châu Trạch Sênh, cuối cùng lại nhìn về phía Sơ Cửu.
Nữ tiên sinh kia phụng lệnh của Tào đại tiểu thư đi khắp nơi tìm cầm phổ, trùng hợp gặp được đại ca, sau đó được sự đồng ý của Tào đại tiểu thư, nữ tiên sinh kia đưa cầm phổ cho đại ca. Đại ca vô cùng biết ơn nên nhớ mặt cô ta.
Giải thích xong quan hệ của Châu Trạch Thừa và nữ tiên sinh kia, Châu Trạch Kính nói tiếp:
Đại ca vốn tưởng chuyện gặp nữ tiên sinh kia là chuyện hết sức bình thường nhưng không ngờ nữ tiên sinh kia lại cầu cứu đại ca, cầu xin đại ca đưa cô ta về Đại Chu, cô ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo đại ca.
Cổ Minh Châu nói:
Có lẽ Lương vương có mưu tính khác, một người có thể dùng kế giả chết để bày mưu tính kế thì có thể tưởng tượng được ông ta quỷ quyệt đến mức nào.
Cô cảm thấy có lẽ Lương vương sẽ không đội chiến quang minh chính đại với Ngụy đại nhân,
Phùng An Bình nhíu mày, không hiểu sao bắt đầu từ lúc nãy, y cảm thấy giọng nói của Tưởng cô nương vô cùng quen thuộc. Ý ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tưởng cô nương đối diện mình đưa tay tháo mũ mành trên đầu xuống.
Cổ Minh Châu lộ ra một tia cười khinh bỉ, có điều đúng thật như những gì Châu Trạch Kính nghi, điều nữ tiên sinh kia muốn nói với cha đúng là Đức phi, nhà họ Tào và Lý thị ở Bình Nhưỡng có liên quan với nhau? Kẻ mà nữ tiên sinh kia bán mạng làm việc cho là nhà họ Tào?
E rằng không phải như vậy!
Cố Minh Châu nghe đến đây thì đại khái đã biết được kết quả. Nếu cha nhắc đến thất huyện cầm thì có thể xác định cô gái bị thiêu chết kia chính là nữ tiên sinh.
Châu Trạch Kính nói:
Sau khi trở về kinh thành, đại ca vẫn canh cảnh về vụ án này. Đại tẩu nói đại ca muốn hỏi nhà họ Tào nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Ngay lúc này, Hoàng thượng đến Bội đô, Hàn Lâm Viện sắp xếp đại ca đi theo. Đại ca nói với đại tẩu nếu có cơ hội sẽ hỏi nhà họ Tào thực hư thế nào, không ngờ, chuyến này đại ca một đi không trở lại.
Sự dạy dỗ nhiều năm của trưởng bối khiến Phùng An Bình vô thức che mắt lại. Một người che giấu mặt mũi và thân thể của mình chắc chắn trên người có bí mật không muốn để người khác biệt. Người vô tình biết được bí mật đó... rất có thể sẽ bị diệt khẩu.
Phùng An Bình hé mắt nhìn qua khe hở giữa các ngón tay, trông rõ ràng gương mặt của Tưởng cô nương.
Tô Phủ và Tiết lão thông phân vào nhà, Tô Phủ cởi áo tơi trên người xuống, nhận lấy tài liệu từ tay văn lại, kiểm tra một hồi lâu vẫn không nói gì.
Phùng An Bình nói:
Đại nhân, e rằng vụ án này không đơn giản.
Ông vốn không hề có bản lĩnh, không thể dựa vào học vấn của mình để tìm một chỗ đứng trong triều đường, nhưng ông lại không cam tâm, vì thế... ông chỉ có thể âm thầm tính toán sử dụng những mưu hèn kế bẩn này.
Châu Trạch Kính mở to mắt, giống như bộ mặt giấu sâu trong lòng không ai biết đến bị vạch trần trước mắt người ngoài.
Bát nước một khi đã hắt ra thì không thể thu hồi lại được.
Phùng An Bình nói:
Vậy khai đi, sao ông biết những chuyện này?
Không phải Tưởng cô nương, cô ấy là... biểu muội.
Phùng An Bình há hốc miệng, mãi không nói được thành lời.
Châu Trạch Kính thở dài một hơi để bản thân khôi phục lại một ít sức lực:
Trước khi đại ca qua đời là Học sĩ thị giảng của Hàn Lâm Viện. Năm ấy Đại Chu cho phép Lý thị ở Bình Nhưỡng tham gia khóa cử, triều định phái sứ thần đi ban chiếu, Hàn Lâm Viện lệnh cho đại ca đến Lý thị để dạy học.
Sau khi trở về, chiểu theo thông lệ, đại ca sẽ được thăng chức làm Học sĩ Hàn Lâm Viên, sau đó đến Thái Thường Tự đảm nhiệm chức vụ Thiếu khanh, chưởng quản Lễ nhạc. Đại ca thông hiểu lễ nhạc, nghi thái, hình chế, lần đến Bình Nhưỡng kia cũng rất chú ý đến chuyện liên quan đến lễ nhạc. Nghe nói Bình Nhưỡng có vài người hiểu về nhạc luật, vì thế nên huynh ấy đã đến bái phỏng họ.
Cố Minh Châu gật đầu:
Có phải huynh nói chuyện trạch viện có mật đạo với Ngụy đại nhân không?
Ảnh mắt Phùng An Bình khẽ sáng lên nhưng y vẫn chưa hiểu gì, chỉ hoang mang gật đầu một cái.
Giờ thì khác rồi. Ông ta đã đề cập đến Đức phi nương nương, hơn nữa còn bị văn lại ghi chép lại, lời này sẽ được trình thẳng lên Hoàng đế, nếu không nói rõ ràng, ông ta sẽ gánh tội vu khống Đức phi nương nương.
Châu Trạch Kính vô cùng hối hận, ông ta quả thật nên nhẫn nhịn.
Nữ tiên sinh kia lại khuyên đại ca... chuyện này liên quan đến triều đình, xã tắc. Cô ta cũng bị lừa gạt nên mới bị người ta lợi dụng. Sở dĩ đến kinh thành rồi mới nói thật cho đại ca biết cũng là vì sự an toàn của huynh ấy. Bởi vì người đứng đằng sau cô ta quá lợi hại, cả biên giới phía Bắc đều là tai mắt của hắn, nếu hắn phát hiện ra cô ta muốn trốn, chắc chắn đám người đó sẽ giết cô ta.
Cô ta nói hai ngày sau sẽ nghĩ cách thoát thân, đến một khách trạm ở đường Tây, đến lúc ấy, nếu đại ca có thể tìm gặp cô ta, cô ta sẽ tiết lộ một vài chuyện cho huynh ấy biết.
Tô Phủ lắc đầu:
Ta cũng không dám kết luận, có thể Hoàng thượng sẽ làm vậy, nhưng cũng có thể không.
Đây vốn không phải vấn đề, sớm muộn gì cũng điều tra rõ vụ án, như Phùng An Bình nói đấy thôi, chuyện đáng sợ nhất là không biết liệu Lương vương có thừa cơ hành sự hay không.
Nữ tiên sinh kia nói nếu đại ca có thể thuận lợi dẫn cô ta vào kinh thành, chắc chắn đại ca sẽ lập được công lớn cho Đại Chu, tương lai sẽ trở thành đại học sĩ. Nhưng bây giờ cô ta bị người âm thầm theo dõi, muốn thoát thân không hề dễ, vì thế, cô ta xin đại ca giấu cô ta vào thùng chứa cồng phẩm của Lý thị ở Bình Nhưỡng, như vậy cô ta có thể bình an đến kinh thành. Nữ tiên sinh kia thỉnh cầu trước khi xong việc xin đừng tiết lộ cho bất cứ người nào.
Châu Trạch Kính nuốt nước bọt nhuận hầu:
Ấn tượng của đại ca về nữ tiên sinh kia chỉ là họ từng cùng mua một quyển cầm phổ. Lúc ấy đại ca còn chưa vào triều làm quan, chưa chính thức trở thành học trò của Tào đại nhân, không hề thân thiết với nhà họ Tào. Sau này đại ca bài Tào đại nhân làm thầy, đề cập đến nữ tiên sinh kia thì nghe nói cô ta đã rời khỏi Tào phủ, đến nhà người thân ở Vĩnh Châu rồi. Vì thế đại ca không hiểu gì nhiều về nữ tiên sinh kia nên không dám tin cô ta hoàn toàn.
Nếu nghi theo chiều hướng này, vạch trần vụ án này sẽ chỉ có lợi mà không có hại với Lương vương, có phải Lương vương muốn mượn chuyện này?
Phùng An Bình nói:
Chẳng phải Lương vương đang lãnh binh ở Bắc Cương sao? Chiến sự ở đó đang rất cam go, có vẻ như Lương vương chuẩn bị tấn công phủ Vĩnh Bình, trực tiếp vào kinh.
Châu Trạch Sênh lạnh mặt:
Thế nào? Giờ không chịu nói thật nữa à?
Châu Trạch Kính lắc đầu. Dù bây giờ ông ta có ngậm miệng, nha môn cũng sẽ thẩm vấn nghiêm khắc. Ông ta biết rõ bản thân không thể chịu được những mảnh khóe tra tấn tàn khốc đó.
Phùng An Bình đã biết đại khái được nguyên nhân nhưng giọng điệu Tưởng cô nương còn nghiêm túc hơn ý nghĩ.
Cổ Minh Châu nói:
Hiện giờ Bắc Cương và duyên hải đều chìm trong chiến hóa, trong kinh mà loạn nữa thì e rằng triều đình không còn thời gian đầu mà quản hết. Chúng ta biết bí mật của Đức phi và nhà họ Tào là vì đã điều tra được vụ án của Châu đại lão gia và Đại phu nhân, mà người dẫn dắt chúng ta đến vụ án này chính là Đàm Định Phương. Đàm Định Phương là người của Lương vương, tại sao người của Lương vương lại muốn chúng ta truy xét vụ này?
Huống chi nhà họ Tào đã sớm có chuẩn bị, những cô gái được âm thầm nuôi dưỡng kia mở đường cho nhà họ Tào, đến cả Lý thị ở Bình Nhưỡng cũng có quan hệ với nhà họ, sau này rất có khả năng Ngũ hoàng tử sẽ kế thừa ngôi vị.
Không đúng.
Cổ Minh Châu đột nhiên nói:
Chính vì lúc đó ông chỉ có thể trông chờ vào nhà họ Tào, ngộ nhỡ sau này nhà họ Tào bị điều tra, ông còn có thể bẩm báo bí mật này lên triều đình. Đến lúc đó, ông nói huynh trưởng và tẩu tẩu mình chết vì bí mật này, ông âm thầm dốc sức điều tra manh mối, chắc chắn triều đình sẽ cho ông một phần công lao.
Cố Minh Châu nói:
Huynh phải nhờ Tiết lão thông phản khuyên giúp Tô tri phủ, chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu kinh thành loạn thật, hậu quả thực không tưởng tượng nổi. Muốn tra rõ vụ án của Đức phi và nhà họ Tào thì việc tìm hiểu rõ ý đồ của Lương vương càng quan trọng hơn.
Phùng An Bình vẫn chưa hồi phục tinh thần, nhưng y đã gật đầu theo bản năng.
Châu Châu.
Phùng An Bình dụi dụi mắt, cuối cùng mới thốt được thành câu:
Thật sự là muội à?
Cuối cùng Tô Phủ cũng hạ quyết tâm:
Vậy cứ làm thế đi, chúng ta tạm thời cứ giấu đã, đợi nhà họ Ngụy báo tin cho Ngụy hoàng hậu, nhờ Ngụy hoàng hậu sắp xếp mọi chuyện trước.
Phùng An Bình thở phào nhẹ nhõm, đến khi Tô Phủ và Tiết lão thông phán dẫn người quay lại nha môn, y mới đi đến bên cạnh Cổ Minh Châu:
Biểu muội, muội nói... muội làm Tưởng cô nương có liên quan đến ta à?
Cố Minh Châu nói:
Chuyện này có liên quan đến biểu ca.
Miệng Phùng An Bình lại há to một lần nữa như thể muốn nuốt trọn chính bản thân y. Sao chuyện này lại liên quan đến y được?
Đại tẩu nghi ngờ cái chết của đại ca có thể có liên quan đến vụ án kia. Nếu đám người kia có thể giết được nữ tiên sinh thì cũng có thể ra tay với đại ca. Đại tẩu nhờ ta giúp đỡ điều tra vụ án này, nếu quả thật có nội tình, chắc chắn tẩu ấy sẽ kêu oan cho đại ca.
Châu Trạch Sênh nghe đến đây thì nhìn Châu Trạch Kính chằm chằm:
Đại tẩu tin tưởng người như vậy mà người lại âm thầm đưa tin cho nhà họ Tào, vì thế nhà họ Tào mới cho người đến sát hại đại tẩu.
Cố Minh Châu âm thầm gật đầu, để biểu ca đi khuyên Tô đại nhân là đúng rồi. Lòng Tô đại nhân luôn hướng về triều đình, sau khi cân nhắc, chắc tám phần mười là ông ấy sẽ đồng ý phối hợp làm việc với bọn cô.
Cổ Minh Châu đội nón đi mưa, cùng Châu Trạch Sênh ra khỏi phòng, cũng để cho Phùng An Bình và Tô Phủ tiện nói chuyện.
Muội lên điều tra án, muốn cứu cha muội nhưng sợ mẹ lo lắng nên ngày nào muội cũng trốn ra ngoài tìm manh mối qua một đạo đó. Kết quả biểu ca lại nói cho Ngụy đại nhân biết.
Giọng điệu Cố Minh Châu trở nên thê lương:
Ngụy đại nhân tóm được muội, muội bị ép lên thuyền nhà họ Ngụy. Biểu ca nói xem có phải chuyện này liên quan đến huynh không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.