• 10,719

Chương 493: Bình an


Mưa đã tạnh, Tô Phủ và Tiết lão thông phán áp giải Châu Trạch Kính đến nha môn huyện Đại Hưng.

Tri huyện huyện Đại Hưng là thân tín của 8Tô Phủ, tạm thời nhốt phạm nhân ở sở huyện sẽ không kinh động đến nhà họ Tào.


Đã phải văn lại đáng tin cậy đến.
Tô Phủ nói với Tiết l3ão thông phán:
Tiếp theo vẫn phải thẩm vấn Châu Trạch Kính.


Đại tiểu thư, là thư của Tam gia.

Cổ Minh Châu mở lá thư, rút tờ giấy hoa tiên bên trong ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là dòng chữ vỏn vẹn ba từ
Bình an chứ?

Dường như Cổ Minh Châu có thể trông thấy ánh mắt ôn hòa, ân cần của Ngụy đại nhân. Cô vô thức gật đầu, có điều hốc mắt lại nóng lên.
Nếu ẩn xuống trang giấy, có lẽ đó là chữ...
Châu
.
Đại ca... Cả người Châu Trạch Kính run lên bần bật. Đúng là đại ca rồi. Ông ta đã làm quá nhiều việc sai trái, bây giờ đại ca bắt đầu trừng phạt ông ta rồi. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, đại ca sẽ dẫn ông ta đi theo.

Người đầu!
Châu Trạch Kính cất giọng run rẩy:
Có ma... Có ma...

Châu Trạch Kính càng lúc càng kêu to.

Người đầu, mau tới đây!

Xe ngựa của Cố Minh Châu vừa về đến kinh thành, Sơ Cửu đã nhận được thư phủ Vĩnh Bình gửi tới.
Thật ra lời này ít nhiều đã bị phe phái Quý phi xuyên tạc. Trưởng công chúa Vĩnh Khang nói Hoàng đế dung túng Quý phi chứ tuyệt nhiên sẽ không nói phò tá minh quân gì hết. Trưởng công chúa Vĩnh Khang và Nhị hoàng tử chỉ muốn có được vị trí Trữ quân, chỉ cần nhắm vào phe phái Quý phi chứ với tình hình lúc đó, hai người họ không thể nào mưu phản. Không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, sao Nhị hoàng tử có thể trực tiếp bức vua thoái vị?
Có không ít quan viên triều đình, bao gồm cả Tô Phủ đều ngầm hiểu, Hoàng thượng đã ghét bỏ Trưởng công chúa Vĩnh Khang từ lâu. Trưởng công chúa Vĩnh Khang cậy có sự yêu chiều của tiên để nên thường xuyên nhúng tay vào việc triệu chính, lại năm lần bảy lượt thách thức quyền uy của Hoàng đế. Nhị hoàng tử và Trưởng công chúa qua lại thân thiết, mọi chuyện đều nghe ý của Trưởng công chúa, mưu cầu vị trí Trữ quân, trong mắt không có vua cũng chẳng có cha, lại thêm đúng lúc có thời cơ chèn ép nhà họ Ngụy, giết gà dọa khỉ uy hiếp cả nhà họ Quách cũng là ngoại thích nên Hoàng đế mới để mặc cho phe phải Quý phi gây ra án oan mưu phản.
Hoàng thượng tự cho rằng lợi dụng Quý phi để trấn áp ngoại thích và quyền quý, thật ra đã trúng kế của Lương vương từ lâu.
Châu Trạch Kính là đồng bọn với nhà họ Tào đã nhiều năm, biết được rất nh9iều nội tình. Nhà họ Tào qua lại với những quan viên nào, những cô gái nào bị đưa đến những phủ đệ nào, nếu nắm được những việc này thì chẳng k6hác nào nắm thóp được nhà họ Tào.
Sắp xếp xong mọi việc, Tô Phủ rời khỏi đại lao nha huyện, người trong phường vẫn đang chờ trong viện,5 tầm mắt Tô Phủ dừng lại trên người Tưởng cô nương.
Cổ Minh Châu tiến lên hành lễ với Tô Phủ:
Tô đại nhân, đã canh chừng kỹ điền trang ở Định Hưng rồi ạ.

Tô Phủ thở dài, quả nhiên là nhân quả tuần hoàn.
Tô Phủ nhìn Tưởng cô nương:
Ta nghe nói Kiều Tung vẫn đang điều tra Đường thị, nếu thực sự có thể tìm được Đường thị, bắt Đường thị nói ra sự thật, có lẽ cũng sẽ biết được chân tướng.

Cố Minh Châu khom người hành lễ với Tô Phủ. Tô đại nhân là người đại nghĩa, lòng có muôn dân, đáng để mọi người tôn kính.

Chuyện này cũng giống như cung vương mua bán ngựa chiến, Hoài vương lên vận chuyển hàng ngoại nhập trên biển vậy, thủ đoạn của Lương vương chính là mượn thuộc hạ và quyền bình của Cung vương, Hoài vương để âm thầm giành lợi ích về mình. Trong vụ án này của nhà họ Tào, có lẽ Lương vương cũng lợi dụng việc nhà họ Tào muốn cài cắm tai mắt, giúp nhà họ Tào đào tạo những cô gái này, ngoài mặt là bọn họ làm việc cho nhà họ Tào, nhưng thực ra là cống hiến hết mình cho Lương vương.

Nếu nói Đức phi chính là người của Lương vương thì có rất nhiều điểm khiến người ta cảm thấy vô lý. Mẹ con Đức phi rất được lòng Hoàng thượng, sau này con trai Túc vương của Đức phi sẽ kế thừa nghiệp lớn, Đức phi và nhà họ Tào sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, hoàn toàn không cần phải phụ thuộc vào lượng vương. Thế nên Cổ Minh Châu đang nghiêng về giả thiết Đức phi bị Lương vương lợi dụng.
Tô Phủ cũng đồng ý với suy đoán của vị Tưởng cô nương này, như vậy khá phù hợp với tác phong làm việc nhất quán của Lương Vương, nhưng bọn họ vẫn cần nghĩ cách chứng thực suy đoán đó.
Tô Phủ vẫn nhớ, ông đáp:
Vụ án này do một tay Thượng thư Quách Tập của Bộ Hình giải quyết.

Nói đến đây, trong đầu Tô Phủ chợt lóe lên suy nghĩ:
Ý ngươi là... Trưởng công chúa Vĩnh Khang chịu tội thay người khác? Những ca kỹ vũ nữ kia có thể là tai mắt của nhà họ Tào ư?

Cố Minh Châu lắc đầu:
Cũng chưa chắc, nói không chừng nhà họ Tào cũng đã bị người khác khống chế từ lâu. Nữ tiên sinh mà Châu Trạch Kính nói đã dạy các nữ quyến tập đàn, học nhạc lý, sau đó nhà họ Tào cũng bắt đầu bồi dưỡng nhưng cô gái như vậy để đưa đến các chủ đề lớn.

Bây giờ Cung vương phát điện, Nhị hoàng tử tự vẫn, Hoài vương sợ mất mật, mẹ con Đức phi mà Hoàng để yêu quý cũng có quan hệ bất minh với Lương vương.
Những võ tưởng vốn có thể lãnh binh như Triệu lão tướng quân, nhà họ Ngụy, nhà họ Quách, người thì bị hại chết, người thì bị chèn ép. Tuy Hoàng đế cũng có thân tín nhưng hiện tại lửa bùng lên khắp nơi, không đủ người tài, không thể nào trấn áp nổi.
Có thể nói, kế sách của Lương vương chính là muốn Hoàng đế gieo nhân nào gặt quả nấy.
Tô Phủ căn dặn:
Người trong phường các ngươi cũng vất vả rồi, thời gian này ra ngoài làm việc nhớ phải thận trọng.

Nói xong, Tô Phủ rời đi trước, ông còn rất nhiều việc phải sắp xếp. Cổ Minh Châu nhìn về phía đại lao nha huyện rồi quay sang nói với Liễu Tô:
Chúng ta cũng về thành thôi.

Châu Trạch Kính trong đại lao muốn sửa sang lại áo bào của mình để bản thân không quá chật vật. Có lẽ ông ta vẫn còn cơ hội ra ngoài chăng? Khai ra những bí mật của nhà họ Tào, ông ta có được tính là đã lập công không? Trưởng bối trong gia tộc họ Châu có thể hối lộ quan viên cứu ông ta ra ngoài không?
Còn về vụ án Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử mưu phản... Tô Phủ cau mày chìm vào mạch suy nghĩ. Những ca kỹ của Giáo phường ti còn dính dáng đến con gái tôi thần Đường thị. Đường Thanh của Đại Lý Tự vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật bị tra ra, để bảo vệ con gái, phu nhân của Đường Thanh đã dựng lên một vụ hỏa hoạn để con gái nhân cơ hội chạy trốn. Mấy năm sau, Đường thị trở lại kinh thành, âm thẩm qua lại với các ca kỹ của Giáo phường ti, đào tạo ra Dung nương tử.
Dung nương tử xúi giục ca kỹ của Giáo phường ti làm việc cho Trưởng công chúa Vĩnh Khang chỉ vì Trưởng công chúa đã hứa sau khi Nhị hoàng tử đăng cơ sẽ hủy bỏ luật lệ bắt nữ quyển của tội quan sung vào Giáo phường ti.
Những ca kỹ đó âm thầm chửi mắng Hoàng đế, bao nhiêu quan viên đã bị trách phạt vì không chịu nương tựa vào Quý phi. Hoàng để dung túng cho Quý phi, cứ mê muội mãi không tỉnh nên bọn họ cần phải phò tá minh quân.
Cổ Minh Châu nói tiếp:
Còn một việc nữa...

Tô Phủ lắng tai nghe.

Đại nhân có nhớ lúc xảy ra vụ án Nhị hoàng tử và Trưởng công chúa Vĩnh Khang mưu phản, một trong số những tội danh của Trưởng công chúa là lợi dụng ca kỹ của Giáo phường ti để nghe ngóng tin tức không?

Mới nghĩ tới đây, bàn tay Châu Trạch Kính chạm phải một nơi nhô ra ở thắt lưng. Ông ta lục lọi lấy vật kia ra, khi nhìn rõ thử nằm trong lòng bàn tay mình, ánh mắt ông ta lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Là một hộp ẩn ngọc.
Châu Trạch Kính nơm nớp lo sợ mở ẩn ngọc ra, không ngoài dự liệu, ông ta nhìn thấy một con chữ.
Tô Phủ khẽ gật đầu, tiếp theo ông sẽ để Tiết lão thông phán đi một chuyển,

Đại nhân.
Cổ Minh Châu nói tiếp:
Nhiếp Thầm sai người tới báo tin, hắn nói hắn không quen hầu hết người trong điện trang đó, nhưng có một cô gái từng gặp lúc ở Sơn Tây.

Tô Phủ ngước mắt lên. Cố Minh Châu nói:
Là Nguyễn Cầm cô nương ở phủ Cung vương.
Trước khi Thái tử bị phế, trong phủ có không ít cầm nương, người Thái tử thích nhất chính là Nguyễn Cầm, không ngờ Nguyễn Cầm lại là người của Đức phi. Cô ta nằm vùng bên cạnh Thái tử lâu như vậy, chắc chắn đã lấy được rất nhiều tin tức cho Đức phi.
Bình an.

Đưa hai thúc thúc vào đại lao, cô còn điều tra ra nội tình chuyện cha mẹ qua đời, nếu cha mẹ dưới suối vàng có biết, chắc chắn họ sẽ rất mừng.

Cô bình an, không bình an phải là những người đó.


Sơ Cửu.
Cố Minh Châu nói:
Lấy giấy bút ra đây, ta cũng phải viết thư cho đại nhân.
Cô muốn nói cho Ngụy đại nhân biết tình tiết vụ án đã điều tra được, có lẽ trong kinh sẽ xảy ra một cơn loạn lạc.

Sơ Cửu bất ngờ hỏi:
Đại tiểu thư, người đọc xong thư của Tam gia rồi ạ?


Lúc này Cố Minh Châu mới lấy lại tinh thần, cô vội vàng muốn nói cho Ngụy đại nhân biết về vụ án, hình như đã quên đọc nốt lá thư.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.