• 10,719

Chương 494: Nổi gió


Cố Minh Châu quay về tiểu viện của người trong phường, Thật thúc trở lại nha môn, sau khi hết việc ở nha môn còn phải đến nha huyện Đại Hư8ng tiếp tục thẩm vấn Châu Trạch Kính.

Thật thúc cho rằng chuyện cô bị hung đồ ám sát trong đại lao năm xưa, nói không chừng tên h3ung đồ đó có liên quan đến Châu Trạch Kính. Cô cố ý để lại cho Châu Trạch Kính mấy thứ nhỏ xinh, sau khi nhìn thấy, chắc chắn ông ta sẽ c9hột dạ, lần sau thẩm vấn sẽ dễ dàng hơn.

Bây giờ trong lòng Cổ Minh Châu đã có vài kết luận. Người giết cô chắc không phải do Châ6u Trạch Kính phải tới mà giống như là người của bọn Thôi Vị hơn. Vụ án của ông Trương, Nghiêm thám hoa, Dương tiên sinh, Dung nương tử đề5u chỉ về phía Lương Vương, bọn họ sẽ không trùng hợp đến mức đều bị nhốt vào đại lao Bộ Hình.
Có lẽ người đó là Quách Tập, ân sư của ông ta, hiện nay đang bệnh nằm liệt giường. Trước kia cứ hễ gặp phải vấn đề khó giải quyết, Kiều Tung sẽ đến bàn bạc với ân sự. Kiều Tung không nhịn được bật cười, có lẽ ân sư đang chờ ông ta, xem ông ta sẽ đứng về phía nào.
Kiều Trưng hỏi:
Thúc phụ, chúng ta làm thế nào đây ạ?

Kiều Trưng vừa dứt lời thì thấy thân tín bước vào bẩm báo:
Hai vị đại nhân, Tri phủ Tô Phủ của phủ Thuận Thiên tới rồi ạ.

Mới đó đã tìm đến rồi.
Kiều Tung nói:
Xem ra bọn họ đã đoán được tình hình của Bộ Hình, bây giờ tới để thăm dò suy nghĩ của ta.

Kiều Tung nói:
Trong đại lao lan truyền bệnh dịch, Chầu thị từng cùng bà bà tạp dịch giúp thầy thuốc Tôn phân phát thuốc cho các phòng giam. Cho nên Chầu thị có thể ra vào cả phòng giam nam lẫn phòng giam nữ. Có lẽ lúc đó, Châu thị đã truyền một vài tin tức cho Ngụy Nguyên Kham, sau khi Ngụy Nguyên Kham sống sót mới bắt đầu bắt tay điều tra manh mối.
Đây là cách giải thích hợp lý nhất mà ông ta có thể nghĩ ra.
Kiều Trang khẽ liếm môi:
Bảo sao chúng ta luôn thua Ngụy Nguyên Kham. Bởi vì ngay từ đầu, chúng ta đã chậm hơn hẳn một bước. Ngụy Nguyên Kham cũng là hạng bụng bồ dao găm, từ đầu hắn đã giấu giếm những manh mối này. Thúc phụ tố cáo hắn trước mặt Hoàng thượng đi, để xem hắn giải thích như thế nào.

Kiều Tung khẽ mỉm cười, ôn hòa nhìn Kiều Trưng:
Cho dù Ngụy Nguyên Kham nói cho cháu biết những chuyện đó, cháu cũng không giành được với hắn đâu.

Cổ Minh Châu ngồi xuống, viết thư trả lời cho Ngụy đại nhân.
Trong thư, Ngụy đại nhân nói hắn không bị thương, phò mã Hoài Nhu và Bành Lương cũng mạnh khỏe. Có điều Ngụy đại nhân không gặp được Lương Vương, nghe được không ít tin tức Lương vương muốn đích thân cầm binh xuất chinh, mật thảm bọn họ phải đi báo về rằng có nhìn thấy binh mã tụ tập nhưng không ai tận mắt trông thấy Lương vương.
Ngụy đại nhân cũng đã sinh lòng nghi hoặc về tung tích của Lương Vương, nếu Lương vương không ở Bắc Cương mà xuất hiện ở xung quanh kinh thành thì sẽ là cho tất cả mọi người một số không kịp trở tay. Cổ Minh Châu bỏ giấy hoa tiên đã viết xong vào bì thư, nhìn Sơ Cửu mang thư ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm, hy vọng có thể ổn định cục diện trong kinh, ít nhất cũng phải tranh thủ đủ thời gian cho Hoàng hậu nương nương sắp xếp được vài việc.
Bị nói vậy, Kiều Trang không khỏi sững sờ.
Kiều Tung nói tiếp:
Nếu như chúng ta sớm tra rõ những chuyện đó, có lẽ còn có thể làm như vậy, nhưng bây giờ không kịp nữa rồi, chẳng những không kịp mà nếu làm không cẩn thận, chúng ta còn bị trách phạt ấy chứ.

Vẻ mặt Kiều Trưng vẫn mờ mịt chẳng hiểu gì, y hỏi:
Sao thúc phụ lại nói như vậy?

Kiều Trưng sững sờ tại trận.
Kiều Tung nói tiếp:
Lần nào chúng ta tra án cũng chậm hơn Ngụy Nguyên Kham một bước, dường như Ngụy Nguyên Kham đã biết trước vụ án của những người này có nội tình khác.
Kiều Trưng đưa ra nghi vấn:
Thời điểm đó Ngụy Nguyên Kham cũng bị bắt vào đại lao Bộ Hình, liệu có phải những người đó truyền đạt tin tức gì cho hắn không?

Kiều Tung gật đầu.

Thúc phụ.
Kiều Trung nói:
Mấy ngày này thắc phục toàn xem mấy án tông này, rốt cuộc trong đây có vấn đề gì ạ?
Vụ của Nghiêm Sâm thì không cần phải nói, là một vụ án oan, trước khi tướng sĩ Vệ sở Bắc Cương có ý đổ oan, Bộ Hình phải chịu trách nhiệm vì sơ suất trong kiểm tra. Trương Nguyên kia quả thực đã giết viên ngoại lang Bộ Hộ, còn Châu Như Quân và ca kỳ kia dính líu đến vụ án của Trưởng công chúa Vĩnh Khang nên mới bị nhốt vào đại lao, sao thúc phụ lại phải lật lại mấy vụ án này chứ?
Bây giờ tiếp tục thẩm vấn Trịnh Như Tông, ngoài vụ án của cha con Trương thị, thúc phụ đã đặt toàn bộ tinh thần vào đây.
Kiều Tung giải thích:
Mấy vụ án này có liên quan đến vụ của Lương Vương, hơn nữa về sau tất cả những phạm nhân này đều bị nhốt vào đại lao Bộ Hình, bị Bộ Hình thẩm vấn. Sao có thể trùng hợp như vậy được?

Tô Phủ hỏi thắng:
Ta nhớ Kiều đại nhân vẫn luôn điều tra vụ án của Đường thị, không biết đã có manh mối hay chưa?

Kiều Tung lắc đầu:
Người của ta từng phát hiện ra tung tích của Đường thị, tiếc là không bắt được nàng ta.
Tô Phủ nói:
Chắc hẳn Kiều đại nhân rất quen thân với Đường thị, ta đã phát hiện ra vài cô gái, liệu Kiều đại nhân có thể phân biệt xem mấy người này có liên quan đến Đường thị hay không?

Quả nhiên Kiều Tung đã đoán đúng, Tô Phủ lại tìm được manh mối rồi. Kiều Tung đáp không hề do dự:
Nếu trong số đó có người từng làm việc cho Đường thị, chắc ta có thể nhận ra.
Tô Phủ không nói thẳng những người đó ở đâu mà chỉ nhìn Kiều Tung:
Kiều đại nhân có từng nghĩ tại sao mấy năm nay không bắt được Đường thị không?
Kiều Tung không còn vẻ ung dung như trước nữa, ông ta nở nụ cười có phần tự giễu:
Ta ngu dốt, đến tận bây giờ mới hiểu ra, có lẽ nhất cử nhất động của ta đã bị người khác nắm được từ lâu.


Không đúng.
Kiều Trưng lại bác bỏ:
Lúc Ngụy Nguyên Kham vào đại lao, những người đó đã lần lượt bị xử trảm, hơn nữa Ngụy Nguyên Kham bị thương nặng, còn không nói được thành lời, sao hắn có thể nói chuyện với những người đó được?

Kiều Tung nói:
Đây cũng là điểm ta không nghĩ ra, nhưng còn một người nữa, vừa gặp cả mấy người kia, lại có thể gặp được Ngụy Nguyên Kham.

Kiều Trang không nghĩ ra người đó là ai.
Trong tình huống này, cách giải thích tốt nhất chính là có người đang giải quyết hậu quả cho Lương Vương, lợi dụng quyền bính trong tay để bỏ tù những người có tính uy hiếp với Lương Vương, sau đó xử tử theo pháp luật Đại Chu, như thế thì sẽ rất khó bị người khác phát hiện.
Rốt cuộc người của Bộ Hình đó là ai? Là Quách Tập chủ sự năm đó hay là thúc cháu nhà họ Kiều? Lần này, kẻ đó sẽ lộ rõ bộ mặt cùng với Lương vương, triều đình cũng vừa khéo xử lý sạch sẽ bọn chúng trong một lần.
Đây chính là lý do cô nhắc đến vụ án của Dung nương tử trước mặt Tô Phủ đại nhân.
Đúng rồi, Cổ Minh Châu chợt nhớ ra, ngoài kể lại vụ án cho Ngụy đại nhân, hình như cô đã quên nói việc khác.
Có cần viết thêm một lá thư khác không nhỉ?
Cố Minh Châu chống cằm suy nghĩ, hỏi xem Ngụy đại nhân có muốn... ăn mứt hoa quả không?
Kiều Trưng nói không nên lời:
Có lẽ... chỉ là trùng hợp.
Nói dứt lời, bản thân y cũng cảm thấy hơi chột dạ. Kiều Trung thắc mắc:
Vụ án của Nghiêm Sâm và Châu thị, Dung thị thì không nói làm gì. Nhưng Trương Nguyên... ông ta có dính líu gì đến vụ án của Lương vương ạ?

Kiều Tung chỉ lá thư trên mặt bàn, ông ta đã cho người điều tra Trương Nguyên kia rất kỹ. Nguyên quán của Trương Nguyên ở Sơn Tây, từng làm thương nhân, còn là một du hiệp. Những việc người này từng trải qua và vết thương trên người lại tương tự như Đạo tặc trân châu ở phủ Thái Nguyên. Lời khai năm đó của Trương Nguyên cũng nói ông ta bị người khác hãm hại, chất độc đã vào phủ tạng, không còn nhiều thời gian nên mới ám sát tham quan trừ hại cho dân.


Có thể Trương Nguyên chính là Đạo tặc trân châu.
Kinh nghiệm phá án nhiều năm cho Kiều Tung biết kết luận này không thể sai được.
Bộ Hình.
Trên mặt bàn trước mặt Kiều Tung chất đầy công văn giấy tờ, có hồ sơ lúc Bộ Hình xử lý vụ án của Nghiêm Sâm, cả vụ án của Châu Như Quân, Trương Nguyên, ca kỹ Dung thì cũng bị lật ra.
Kiều Trưng bừng trà bước vào, Kiều Tung mới ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ lộn xộn.
Kiều Trưng thở dài, thằng cháu này của ông ta đúng là ngu dốt:
Nhiều người có liên quan đến vụ án của Lương vương xuất hiện ở đại lao Bộ Hình như thế, năm đó còn có hung đồ muốn nhân lúc hỗn loạn mà giết chết trưởng nữ Châu thị của Châu Trạch Thừa, từ đó có thể nhìn ra điều gì?

Kiều Trang suy nghĩ cẩn thận một lát, ánh mắt lập tức sáng lên:
Ý thúc phụ là ở Bộ Hình có người của Lương vương, vậy kẻ đó...


Chức vị của kẻ đó không thấp, có thể hắn vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta.
Kiều Tung nói:
Hoàng thượng ủy thác cho ta trách nhiệm nặng nề, ta cũng luôn cảm thấy tất cả mọi vụ án đừng hòng lọt qua được mắt ta, nhưng thực ra những manh mối đó đã sờ sờ ở Bộ Hình từ lâu, là ta không làm tròn bổn phận.


Thúc phụ!
Kiều Trang có phần lo lắng.
Kiều Tung khẽ phất tay, tình hình trước mắt rất gấp gáp, ông ta phải lập tức quyết định:
Có là một con chó thì cũng chỉ có thể có một chủ nhân duy nhất.
Ngay cả một con chó cũng không làm được thì chỉ có nước bị giết.
Hơn nữa nếu ông ta có lòng đầu quân cho Lương vương thì bây giờ đã lộ ra manh mối, không đợi Lương vương có hành động gì, ông ta sẽ tự đứng ra trước. Đàm Định Phương chính là tấm gương tày liếp. Kiều Tung tận trung với Hoàng thượng thì phải tận trung đến cùng, đây mới là con đường sống của ông ta. Kiều Tung đón Tô Phủ vào trực phòng.
Tô Phủ nói:
Hy vọng lần này Kiều đại nhân có thể bắt được Đường thị.


Nói xong, Tô Phủ rời khỏi phòng trực.

Kiều Trưng nhìn Tô Phủ đi khuất mới quay sang hỏi:
Thúc phụ, ông ta có ý gì thế?

Tô đại nhân không tin tưởng ta.
Kiều Tung nói:
Chuyện ta phải làm bây giờ chính là bắt được người của Lương vương đang nằm vùng ở Bộ Hình. Còn kẻ đó ở đây, chúng ta sẽ chẳng bao giờ điều tra rõ mấy vụ án này.


Kiều Trưng hỏi:
Những người khả nghi mà Tô Phủ nói...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.