Chương 500: Ra tay
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1589 chữ
- 2022-02-06 09:23:56
Dưới ánh nhìn của Hoàng hậu nương nương, đầu gối Thẩm Lam nhũn ra, nàng quỳ sụp xuống dưới đất.
Nương nương!
Giọng nói củ8a Thẩm Lam khàn đặc:
Nô tỳ đã hiểu rồi.
Hoàng hậu ra lệnh:
Nói đi, người đó là ai?
Thẩm Lam mím môi, ăn nói lắp bắp:
3Người giúp nương nương diệt trừ Châu học sĩ là... là... Hoàng Xương, nội thị ám sát Châu học sĩ là do Hoàng Xương sắp xếp. Hoàng n9ội quan cho nội thị giả vờ hành thích Thái tử nhưng thực ra là muốn giết Châu học sĩ. Xong việc rồi, cho dù có người muốn điều tra6 thì cũng...
Nói rồi, Hoàng để xua xua tay.
Hoàng Xương vâng dạ, cất tấu chương vào lại trong hộp, sau đó nhìn Đức Phi một cái đầy sâu xa.
Ánh mắt này khiến cõi lòng Đức Phi không kìm được mà run lên.
Hoàng đế nhìn về phía Hoàng Xương:
Mở tấu chương mật ra nhìn xem xảy ra chuyện gì.
Hoàng Xương vâng dạ một tiếng, lấy chìa khóa mở hộp ra, cầm lấy một bản tấu chương từ bên trong hộp ra. Sau đó ông ta tỉ mẩn đọc xem tẩu chương viết gì.
Hoàng Xương thay đổi sắc mặt ngay tức khắc.
Đối với Túc vương, có thể tạo mối quan hệ với các tướng sĩ ở Vệ sở kinh thành là một việc vô cùng có lợi. Hoàng Xương đúng là chu đáo, những chuyện thể này cũng suy nghĩ rất chu toàn, ở bên giúp mẹ con bọn họ không ít. Đợi con trai bà ta bước chân lên ngai vàng rồi, bà ta sẽ bảo con trai ban thưởng hậu hĩnh cho Hoàng Xương.
Hoàng thượng tiếp lời:
Bảo Túc vương bỏ thêm công sức cũng tốt.
Sau khi Ngụy Nguyên Kham thắng trận ở Bắc Cương, không biết sẽ lung lạc lòng biết bao nhiêu người. Ông ta không thể để Ngụy thị có cơ hội giành lấy lợi ích cho nhà mẹ của bà được. Nếu không công sức trấn áp bao nhiêu năm nay của ông ta sẽ đổ xuống sông xuống biển hết.
Ngụy hoàng hậu rời đi
Thẩm Lam nhìn theo bóng lưng Ngụy hoàng hậu và Cổ đại tiểu thư, cả người mềm nhũn như đống bùn nhão. Cuối cùng nàng ta đã hiểu tại sao Đức phi nương nương và quý phi nương nương đều sợ hãi Ngụy hoàng hậu đến vậy.
Ngụy hoàng hậu giống như một ngọn núi cao chỉ cho người khác ngẩng đầu ngắm nhìn chứ không thể nào vượt qua được. Có lẽ trong lòng Hoàng thượng... thứ mà ông ta thật sự thích hoàn toàn không phải Đức phi nương nương, mà là sự tự tin và cảm giác oai phong ông ta tìm lại được từ Đức phi nương nương.
Thẩm Lam nhìn Ngụy hoàng hậu.
Sắc mặt Ngụy hoàng hậu không hề đổi khác:
Cũng có thể đổ tội lên đầu 5bổn cung, chuyện bổn cung sẩy thai sau đó có liên quan đến chuyện này.
Cố Minh Châu vô cùng kinh phục Hoàng hậu nương nương. Nhắc đến chuyện bản thân sẩy thai mà có thể bình tĩnh như thế, tính cách của Ngụy đại nhân đúng là được di truyền từ nương nương rồi.
Hoàng Đế nhắm mắt nghỉ ngơi nên không nhìn thấy, Đức phi ở bên cạnh lại trông thấy rõ mồn một, trái tim bà ta cũng theo đó mà trở nên hoảng hốt.
Trời đất!
Hoàng Xương khẽ giọng đáp:
Phủ Thuận Thiện điều tra đến một vụ án, có liên quan đến Châu học sĩ từng cứu Cung vương năm xưa.
Châu học sĩ?
Hoàng để suy ngẫm một hồi, không có ấn tượng sâu đậm lắm:
Nói những gì?
Hoàng Xương trả lời:
Tô đại nhân muốn nương theo manh mối của vụ án này để tìm ra xem tên nội thị hành thích Thái tử năm xưa là do ai sai khiến.
Bàn tay Đức phi khẽ run rẩy.
Túc vương vẫn chưa quay lại à?
Hoàng để nhìn Hoàng Xương trước.
Hoàng Xương nhỏ giọng bẩm báo:
Vẫn chưa ạ
Một nụ cười chớm nở trên gương mặt Đức phi. Hôm qua Hoàng Xương góp lời giúp, hiện tại Đại Chu không được thái bình nên để cho Túc vương đi tuần tra các Vệ sở xung quanh kinh thành.
Đức phi vâng dạ một tiếng.
Hoàng thượng huơ huơ tay:
Không có chuyện gì khác thì trẫm muốn nghỉ ngơi.
Vẫn còn một chuyện ạ.
Hoàng Xương khom người đáp:
Phủ doãn Thuận Thiên - Tô Phủ đại nhân dâng tấu chương mật ạ.
Hoàng đế cau mày:
Lại có chuyện gì nữa?
Hoàng Xương lắc đầu:
Tô đại nhân không nói.
Những tấu chương mật thể này ngoại trừ Hoàng đế ra, những người khác không được phép xem xét. Nhưng dạo gần đây Hoàng đế hoa mắt chóng mặt, không có hứng thú xem tấu chương.
Nếu như có Túc vương ở đây đương nhiên sẽ do Túc vương chịu trách nhiệm.
Quay về đại điện cung Khôn Ninh, Ngụy hoàng hậu nhìn Cổ Minh Châu:
Bắt người phải điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện trong mấy ngày nay đúng là làm khó cho ngươi rồi.
Xưa nay thứ khiến lòng người khiếp sợ không phải là uy nghiêm mà là chân tướng bày ra trước mắt.
Mưa bão sắp tới rồi.
Ngụy hoàng hậu nói:
Chúng ta nhìn xem rốt cuộc trận mưa bão này to đến mức nào.
Điện Dưỡng Tâm.
Thẩm Lam đáp:
Kể từ đó về sau, Hoàng Xương thường xuyên giúp đỡ Đức phi nương nương, Đức phi nương nương cũng vô cùng tín nhiệm Hoàng Xương
Ngụy hoàng hậu đã có được đáp án mà bà muốn. Thẩm Lam vẫn không thể nào tin nổi:
Hoàng Xương vẫn luôn trung thành cống hiến sức lực cho Hoàng thượng... Lẽ nào lại là... lại là người của Lương vương thật ư?
Nếu quả đúng là như vậy, chẳng phải những âm mưu mà nương nương và Túc vương ấp ủ bao nhiêu năm này sẽ trở thành trò cười cả ư? Ngụy hoàng hậu lạnh nhạt đáp lời:
Bổn cung cũng hy vọng ông ta một lòng trung thành với Hoàng thượng, nếu không e là sẽ khiến Hoàng thượng tổn thương.
Hoàng đế vẫn luôn đề phòng bà, tin tưởng hai người bên cạnh là Đức phi và Hoàng Xương, không biết rốt cuộc hai kẻ này có mưu toan gì?
Ngụy hoàng hậu cười thầm trong lòng. Bà sẽ không nói những chuyện này cho Hoàng để biết, cũng sẽ không phí công phí sức tìm chứng cứ giúp Hoàng để nhìn rõ ai trung ai gian. Cứ để bọn chúng tự chứng minh với Hoàng để xem rốt cuộc bọn chúng thật lòng hay là giả dối.
Hoàng đế đang nhắm mắt để Đức phi xoa bóp trán cho. Mấy ngày nay có Đức phi hầu hạ, bệnh tình của ông ta cũng dần dần có chuyển biến tốt. Túc vương thông minh có thể tự mình đảm đương một phần công việc, Đức phi ân cần chu đáo, cũng dốc sức dốc lòng ở bên hầu hạ những nhu cầu sinh hoạt hằng ngày của ông ta.
Hoàng để có thể tạm thời buông bỏ gánh nặng đè nén trên vai.
Lực ẩn của Đức phi vừa đủ, nếu nội thị không tiến lên dâng thuốc thì Hoàng đế đã chìm vào giấc ngủ lần nữa rồi.
Hoàng để ngước mắt lên:
Đã có kết quả chưa?
Người đó chính là Hoàng hậu, nếu như có thể tìm được chứng cứ xác thực, ông ta có thể mượn nó làm cở xử trí nhà họ Ngụy.
Hoàng Xương bẩm:
Vẫn chưa ạ.
Hoàng đế cau mày:
Kể từ lúc điều tra vụ án với Ngụy Nguyên Kham, tên Tô Phủ này bắt đầu trở nên không được đắc lực như xưa rồi, không có chứng cứ xác thực thi nhắc đến những chuyện này có tác dụng gì?
Hoàng đế đang định suy nghĩ tiếp điều gì đó thì đầu lại chợt đau nhức khiến ông ta không vực nổi tinh thần dậy.
Được rồi, đặt tấu chương ở đó đi, lát nữa trẫm sẽ trả lời.
Hoàng để ngủ say rồi, Đức phi và Hoàng Xương cẩn thận lui ra ngoài.
Đi đến một chỗ không người, Hoàng Xương dừng bước chân nhìn Đức phi:
Nương nương, xảy ra chuyện rồi, phủ Thuận Thiên đã điều tra ra vụ án của Châu Trạch Thừa, còn tìm được điền trang mà nhà họ Tào sắp xếp cho những người phụ nữ kia. Khi nãy trước mặt Hoàng thượng nô tài đã lấp liếm cho qua nhưng chung quy thì chuyện này không thể che giấu nổi nữa rồi.
Cả người Đức phi mềm nhũn:
Cho dù là điều tra đến nhà họ Châu và những người phụ nữ kia thì đã làm sao? Chưa chắc bọn chúng đã biết rõ chuyện năm xưa.
Trong cung cũng có động tĩnh.
Hoàng Xương đáp:
Hoàng hậu nương nương cho người đưa vài cung nhân đi, toàn là những người từng đi theo đến hành cung vào thời điểm mà Châu Trạch Thừa xảy ra
chuyện.
Đức phi thấy cảnh vật trước mắt hoa lên, cả người trở nên lờ đờ.
Hoàng Xương khẽ giọng nói:
Nếu như Hoàng thượng biết người có qua lại với Lương vương thì chắc chắn sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ. E là sẽ không truyền hoàng vị cho Túc vương gia nữa đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.