• 12,222

Chương 509: Bận t m


Lý thái phu nhân vừa dứt lời, Lâm phu nhân không khỏi ngạc nhiên,

Ở rể cũng có thể thương lượng ư?

Vị nà8y là lão tổ tông nhà họ Ngụy à? Nếu là người khác nói như vậy, chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngụy nhỉ?
Cuộc nghị sự lần này khác với mọi ngày, bởi vì người nắm quyền bây giờ là Hoàng hậu nương nương.
Có nên đi hay không, đi rồi thì phải nói những gì, tuy cuộc bạo loạn trong cung đã lắng xuống nhưng vẫn chưa thể ổn định được lòng người.
Quan viên trong kinh đều đang âm thầm nghe ngóng tin tức, xem xem rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người đối đầu với Hoàng hậu, bao nhiêu người chịu thần phục Hoàng hậu.
Lý thái phu nhân vừa nói vừa chăm chú nhìn Lâm phu nhân:
Phu nhân yên tâm, nếu Châu Châu gả vào nhà họ Ngụy, ta không dám nói con bé sẽ không phải chịu uất ức, bởi huynh đệ ruột thịt vẫn có lúc xảy ra xô xát, con đường của chúng nó còn dài làm, không biết sẽ còn gặp phải những khó khăn gì. Ta già rồi, có lẽ cũng có ngày không nhìn thấy nữa. Nhưng bất kể là ai thì cũng sẽ cho con bé sự công bằng, nếu ngay cả điều này cũng không làm được, tương lai con cháu nhà họ Ngụy sẽ không thể nào lập thân, gia đình cũng càng lụi bại. Câu này không chỉ đúng với Ngụy thị mà nhà ai cũng thế cả thôi.

Nghe đến đây, Lâm phu nhân vội nói:
Thái phu nhân quả lời rồi ạ.

Lý thải phu nhân cười nói:
Trước mặt phu nhân, ta chỉ nói thật. Muốn cầu hôn làm gì có chuyện không thành thật?
Lý thái phu nhân khẽ cau mày, những chuyện khác đều dễ giải quyết, chỉ có chuyện thân thể của Kham ca nhi là bà phải chờ Hầu gia và Kham ca nhi trở về, mọi người cùng gặp mặt rồi mới nói được. Tuy vậy nhưng bà cũng muốn thông báo cho Lâm phu nhận biết trước.
Thấy tình hình phát triển theo chiều hướng tốt thì phải biết dừng lại, Lý thái phu nhân không nói gì nữa. Định giành khúc ruột liên tim của người ta, sao có thể hùng hổ dọa người được?
Lý thải phu nhân đứng lên cao từ
Mấy hôm nữa ta sẽ lại đến thăm.

Lâm phu nhân vội vàng bước ra tiễn bà.
Lâm phu nhân vô thức đáp:
Thái phu nhân nói thế này, cháu thực cũng không biết nên nói gì cho phải.


Phu nhân cứ từ từ suy nghĩ.
Lý thải phu nhân nói:
Ngày tháng còn dài, hôm nay ta đề cập đến chuyện này cũng là muốn phu nhân có thêm thời gian cân nhắc.

Lâm phu nhân áy náy nhìn Lý thái phu nhân:
Để thái phu nhân phải nhọc lòng rồi ạ.


Châu Châu đầu?
Lâm phu nhân nhìn về phía Dương ma ma.

Đại tiểu thư đang ở trong phòng tỉnh sổ sách ạ
Dương ma ma đáp.
Lâm phu nhân ngạc nhiên:
Sổ sách gì?

Lý thải phu nhân nói:
Trong kinh còn loạn vài ngày nữa, trên dưới phủ phải hết sức cẩn thận đấy. Nếu có việc gì cần đến nhà họ Ngụy, phu nhân cứ việc sai người đến báo cho nhà ta một tiếng.

Lâm phu nhân lại rối rít cảm ơn.

Đừng cảm ơn tới cảm ơn lui nữa.
Lý thải phu nhân nói:
Ân tình Châu Châu vào cung giúp đỡ Hoàng hậu nương nương, nhà ta còn chưa biết phải trả thế nào đây.

Bây giờ thì hay rồi, Hầu gia ra ngoài đánh giặc, bên cạnh còn có Ngụy nhị lão gia giúp đỡ, ân tình nợ nhà họ Ngụy biết trả thế nào đây? Bà mặc kệ, đợi Hầu gia về thì ném cho ông vấn đề khó nhằn này, xem Hầu gia xử lý như thế nào.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Lâm phu nhân lại cảm thấy vô cùng lo lắng, hy vọng triều đình có thể sớm ngày dẹp tan quân phản loạn. Ngụy tam gia... Không... Tướng sĩ Đại Chu đều có thể bình an trở về.
Sau khi phe Túc vương bị bắt, Hoàng thượng hạ lệnh truyền gọi bá quan văn võ chủ sự lục bộ, các học sĩ nội các đến điện Dưỡng Tâm.
Mười mấy quan viên nhao nhao chào hỏi.

Đi thôi!
Bùi Thượng Thanh đáp lễ từng người, từ đầu đến cuối, gương mặt ông vẫn luôn nở một nụ cười. Sắc mặt ông trông có vẻ không khác ngày trước nhưng vượt qua những ngày bệnh tật, hai mắt ông đã trong veo lấp lánh, sảng rỡ có thân.
Đây mới là người nhà họ Bùi đã từng dạy dỗ Thái tử mấy triều.
Lại còn giả vờ không xảy ra chuyện gì hết...
Bây giờ xem ra là bị dáng vẻ chính trực đó của Ngụy tam gia lừa rồi!
Đều tại Hầu gia, ông suốt ngày nói phải đề phòng cái này đề phòng cái kia thế mà bao nhiêu lần mời Ngụy tam gia đến nhà. Bà đã nói phải đề phòng hắn rồi.
Nói xong, Lý thái phu nhân dẫn người đi, Lâm phu nhân đứng ở cửa nhìn theo bóng đoàn người nhà họ Ngụy càng lúc càng đi xa.
Dương ma ma tiến lên, khẽ giọng nhắc nhở:
Phu nhân, người cũng vào nhà nghỉ ngơi đi ạ.
Lâm phu nhân ngơ ngẩn quay về phòng, ngồi xuống ghế mềm. Một lúc lâu sau, bà mới ngẩng đầu nhìn Dương ma ma:
Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy những lời Lý thải phu nhân nói chứ?
Dương ma ma không che giấu được vẻ vui mừng trong đáy mắt, bà liên tục gật đầu:
Nô tỳ nghe thấy ạ.
Nhìn kiểu gì cũng thấy là chuyện tốt, đại tiểu thư mới khỏi bệnh đã có người đến nhà hỏi cưới, hơn nữa còn là nhà họ Ngụy. Còn chuyện đồng ý hay không phải xem ý của Hầu gia và phu nhân, tóm lại, lần này Hầu phủ được nở mày nở mặt rồi.
Người ta nói con gái ngoan trăm nhà hỏi, nhưng không hiểu sao Lâm phu nhân lại chỉ thấy đáy lòng chua xót và phiền muộn. Năm đó cha gả bà đi, chắc cũng cảm thấy như thế này nhỉ?
Lý thái phu nhân nghĩ kỹ rồi mới nói tiếp:
Có một số chuyện phải để thư thư rồi mới nói, phu nhân đừng trách ta, trước khi đến nhà cầu thân, nhà họ Ngụy sẽ không có nửa điểm giấu giếm.

Lâm phu nhân vội vàng lắc đầu:
Đương nhiên cháu sẽ không trách cứ gì...
Vả lại bà đã đồng ý gả con gái đầu cơ chứ?

Vậy thì tốt.
Lý thải phu nhân nói:
Châu Châu có cái tâm sáng, minh châu phải kết hợp với ngọc thô, Kham ca nhi nhà ta cũng là đứa đàng hoàng, có khi khái cốt cách. Về mặt này, nó tuyệt đối sẽ không để Hầu phủ phải hổ thẹn.

Cuối cùng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cửa nhà họ Bùi. Bùi Thượng Thanh luôn đóng cửa dưỡng bệnh ở nhà đã mặc quân phục chỉnh tề, bước ra khỏi cửa,
Ngoài cửa đã có rất nhiều người chờ sẵn.
Bùi đại nhân.
Thị lang Bộ Lại tiến lên hành lễ. Bùi Thượng Thanh gật đầu.

Bùi đại nhân.

Bùi đại nhân.


T3hải phu nhân!
Lâm phu nhân hoảng hốt giải thích:
Cháu không có ý đó!


Ta có ý đó.
Lý thái phu nhân cười nói9:
Kết hôn vốn là chuyện của hai nhà, không thể cứ khăng khăng theo ý một nhà được. Phu nhân có gì lo lắng cứ việc nói,6 ta tin không gì là không giải quyết được vì suy nghĩ của chúng ta đều như nhau, đều muốn tốt cho hai đứa trẻ. Hai đứa 5nó mà sống tốt thì hai nhà chúng ta mới có thể tốt được.


Ta từng gả con gái nên biết chuyện này chua xót nhường nào. Nếu con gái chịu khổ, người làm mẹ lòng đau như cắt, đây vẫn chỉ là chuyện nhỏ. Đêm đến không chợp mắt được, cảm giác nhớ thương con đến rồi ruột rồi gan mới là đau khổ thực sự. Nhưng dù là vậy cũng không thể thay đổi được hoàn cảnh của con gái, nghĩ như vậy, đương nhiên lúc chọn con rể càng phải thận trọng.

Dương ma ma nói:
Có lẽ là sổ sách của Thượng Thanh quán, nghe nói là Mạc chân nhân muốn giao toàn bộ số lương thực tích trữ được cho triều đình ạ.

Kinh thành sắp xảy ra chiến sự, binh mã Vệ sở đều vội vàng ứng chiến, đến khi cổng thành đóng lại, thứ cần thiết nhất chính là lương thực,
Lâm phu nhân nói:
Chuyện gì Mạc chân nhân cũng suy nghĩ rất chu toàn, Châu Châu quả thực đã học hỏi được rất nhiều từ chân nhân.
Ngụy tam gia dẫn binh đánh trận, Châu Chấu giúp Mạc chân nhân tính toán lương thảo, nghĩ cũng có phần xứng đôi. Nhưng Ngụy tam gia có suy nghĩ đó với Châu Châu từ lúc nào? Chẳng lẽ là ở phủ Thái Nguyên?
Dưới sự dẫn dắt của Bùi Thượng Thanh, mọi người lần lượt ngồi lên kiệu, đoàn người rồng rắn đi về hướng cửa cung.

Bùi Thượng Thanh ngồi trong kiệu sửa sang lại ống tay áo mình, ông muốn mình trông không có bất cứ tì vết nào. Trước kia ông nội ông từng kể lần nào ông nội vào cung đều rất căng thẳng, xử lý công việc chỉ cần có một chút gì đó không chu toàn là sẽ hối hận không thôi, cảm thấy thẹn với hoàng ân. Trước giờ Bùi Thượng Thanh chưa bao giờ có cảm giác đó, cho đến ngày hôm nay... ông đã cảm nhận được sự căng thẳng vô hình.

Ông không thể thẹn với sự tín nhiệm của bà, làm bà thất vọng.

Bùi Thượng Thanh hít sâu một hơi, chỉ cần có ông và những quan viên phía sau là có thể đảm bảo quyết sách của Ngụy hoàng hậu được tiến hành thuận lợi.

Lương vương dẫn quân tinh nhuệ chạy như bay về phía kinh thành. Dọc đường gặp binh mã Vệ sở ngăn cản, bọn họ đều thuận lợi đánh tan.

Thấy càng ngày càng gần kinh thành, sĩ khí binh mã của Lương vương cũng lên cao chưa từng có, nhưng chẳng hiểu sao tốc độ của quân tiên phong lại đột nhiên chậm lại.

Phía trước là thành Củng Cực, Lương vương hiểu rõ thủ tướng thành Củng cực như lòng bàn tay. Hồi còn trẻ, Mã tướng quân là một viên mãnh tướng, bây giờ tuổi tác đã cao, không còn sự sắc sảo như ngày xưa nữa. Binh mẽ của Lương vương không đến nỗi rề rà không chiếm được thành trì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.