• 12,222

Chương 510: Tử chiến


Lá cờ bằng gấm đỏ dài sáu thước, được viền quanh bằng vải đen, cột cờ cao một trượng hai thước, đó là cờ của chủ tướng lãnh binh.

Lương 8vương nghĩ ngay tới Ngụy Nguyên Kham.

Lá cờ này từng xuất hiện ở phủ Vĩnh Bình, bây giờ đã đến thành củng Cực.
Giây phút này, Lương vương mới ý thức được, với tướng sĩ Đại Chu mà nói, lấy được đầu ông ta cũng là lập được một đại công.

Bảo vệ vương gia!
Phó tướng bên cạnh Lương vương hét lớn.
Thêm nhiều người ngựa vây xung quanh Lương vương.
Ngoại trừ hơn trăm người ở lại giữ thành, những binh mã khác đều được Ngụy tướng quân dẫn đi. Trước khi đi, Ngụy tướng quân đã để lại một câu:
Viện quân triều đình không tới thì không được mở cổng thành.

Một loạt tiếng vó ngựa truyền tới, tuy lẫn lộn với tiếng đao kiếm leng keng nhưng lại cực kỳ rõ ràng.
Mã lão tướng quân dõi mắt nhìn về phía xa, thấy một đội kỵ binh đang từ xa tiến lại.
Súng pháo trên tường thành ầm ầm khai hỏa, tên nó cũng lao vun vút vào đoàn quân phản loạn. Nhưng ngay sau đó, cung thủ của phản quân cũng lần lượt ra trận.
Hai bên đều có tướng sĩ trúng tên.
Chiến sự sẽ không dừng lại vì có người chảy máu bị thương, Lương Vương đã quy tập được không ít binh lính, lại thêm hai Vệ sở vừa giành được nên quân bị trong tay rất đầy đủ.
Ngụy Nguyên Kham nhiều lần làm hỏng việc của ông ta, lần này vội vàng khởi binh cũng là vì thân phận của cha con Trịnh Như Tông bị bại lộ.
ở Bắc Cương, Ngụy Nguyên Kham đã giết không ít binh mã của ông ta, tướng sĩ bên cạnh đều đang nén giận tìm cơ hội lấy đầu Ngụy Nguyên Kham. Bây giờ nhìn thấy cờ chữ
Ngụy
, ai nấy đều nhao nhao đòi giết. Phó tướng nhận lệnh toàn rời đi lại bị Lương vương gọi giật lại:
Không được chủ quan khinh địch, Ngụy thị luôn lắm mưu ma chước quỷ.

Phó tướng đáp lời, không lâu sau, cờ xí đi đầu đại quân của Lương vương được phất lên, phát động tấn công thành Củng Cực một lần nữa.
Tốp lính tiên phong của đoàn quân phản loạn vừa bị đánh lui đã nhanh chóng có binh mã bổ sung, làn sóng mũi tên bắn vào hàng quân đối phương gần như không giây nào ngơi nghỉ. Cả hai không bên nào chịu nhân nhượng.
Tướng sĩ thủ thành chỉ cần nhượng bộ sẽ khiến binh mã của phản quan đến gần cổng thành. Để ghìm chân quân phản loạn, không cho chúng tiến lên, mặt đất trước cổng thành đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Bổ sung chỗ trống!
Phó tướng thủ thành hét lớn, tiếng súng pháo trên cổng thành lại vang lên một lần nữa, cơn mưa tên trên đỉnh đầu cũng rào rào lao xuống...
Bổ sung chỗ trống!

Bổ sung chỗ trống!

Dường như Ngụy Nguyên Kham không có ý ở lại giữa đám loạn quân quá lâu, hẳn bất ngờ nhằm thẳng về phía Lương vương.
Muốn bắn người trước tiên bắn ngựa, muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua. Lương vương nóng lòng đánh vào kinh thành chính là muốn vào cung bắt vua. Mà Ngụy Nguyên Kham cũng có suy nghĩ giống vậy, có điều Ngụy Nguyên Kham chỉ cần chờ ở đây là đã có cơ hội đối mặt với Lương vương.
Tất cả binh mã Ngụy Nguyên Kham dẫn tới đều là tử sĩ, bọn họ chỉ là tướng sĩ của Đại Chu, nhưng nếu Lương vương gặp chuyện bất trắc, toàn bộ đại quân của ông ta sẽ lập tức tan rã.
Hư hư thực thực, không phân biệt rõ được thật giả thì ông ta cũng không thể nào phán đoán tình thể.
Nhưng đã đến lúc này, bất kể tình hình trong kinh có như thế nào, ông ta cũng không thể tháo chạy được nữa.
Đánh thẳng từ Bắc Cương tới đây, tinh thần tướng sĩ đang sôi sùng sục, nếu bỏ đi thế này, người hiểu chuyện thì nói là ông ta đang đợi thời cơ, người không hiểu lại cho rằng ông ta sợ Ngụy Nguyên Kham kia,
Đội binh mã ấy không phát động tấn công trong tiếng chiêng trống kèn lệnh, bọn họ cầm cờ ngũ phương giống như một lưỡi kiếm cổ, nhìn không nổi bật nhưng lóe lên sự sắc nhọn đến kinh người, nhắm thẳng về phía đoàn quân phản loạn.
Thấy quân thủ thành trên tường thành bắt đầu có vẻ rệu rã, đám phán quân định tiến thêm một bước, triển khai thể tấn công nhưng một đội ngựa chiến chẳng biết từ đầu tới đột ngột lao thẳng về phía bọn chúng.
Trong chốc lát, quân tiên phong không tránh kịp, cả cung thủ lẫn binh lính cầm kiểm khoặc khiên đều bị cuốn vào dưới vó ngựa. Lúc quân phản loạn lấy lại tinh thần, phẫn nộ bừng bừng nhắm thẳng vào đội binh mã thì càng nhiều người chỉ kịp vung kiểm đã bị kỵ binh dùng trường thương đầm qua thân thể.
Một lúc sau, hàng cung thủ trên tường thành đã xuất hiện chỗ trống.
Chiến sự cam go hơn rất nhiều, phó tưởng thủ thành lo lắng nhìn về phía Mã lão tướng quân bên cạnh. Mã lão tướng quân nói:
Quân địch cũng tổn thất không nhỏ, cử làm tốt bổn phận của chúng ta.
Nói xong, Mã lão tướng quân dõi mắt về một nơi cách cổng thành không xa, không biết khi nào Ngụy tướng quân mới ra tay. Binh mã của thành Củng Cực không đủ để đối phó với Lương vương, tuy Ngụy tướng quân chạy từ phủ Vĩnh Bình tới nhưng cũng chỉ mang theo vẻn vẹn không đến hai trăm kỵ binh. Cho dù tất cả bọn họ đều ở trên cổng thành, sợ rằng cũng không thể địch lại những đợt tấn công không ngừng nghỉ của Lương vương.
Vì vậy Ngụy tướng quân cằm đại kỳ chủ tướng ở đây, dẫn theo mấy trăm người mai phục bên ngoài thành Củng Cực, định đợi lúc bình mã của Lương vương công thành, tướng quân sẽ dẫn binh mã tập kích bất ngờ, như vậy có thể kéo dài thời gian, chờ đợi viện quân của triều đình.
Mã lão tướng quân bội phục Ngụy Nguyên Kham, nếu là ông, sợ rằng ông không thể hành động quyết đoán như vậy được. Nhưng hiện giờ, có lẽ yếu tố phân định thắng bại của hai bên chính là thời gian.
Bây giờ binh mã của Lương vương đang chiếm ưu thế là vì ông ta bất ngờ khởi binh mưu phản, lại thêm Vệ sở quanh đây đã sắp đặt sẵn người nằm vùng từ lâu nên mới có thể thuận lợi đánh thắng tới đây như thể này.
Nhưng một khi triều đình phản ứng kịp, điều động quản lực từ quân doanh kinh thành và Vệ sở các nơi đến, Lương vương sẽ lập tức rơi vào thể hạ phong. Thế nên Ngụy tướng quân mới thẳng tay đánh cược, muốn làm trận huyết chiến với Lương vương dưới thành Củng Cực.
Đoàn quân của Lương vương vô cùng hỗn loạn, Ngụy Nguyên Kham tay cầm trường thương, dẫn theo binh mã xông thẳng vào phản quan. Trường thương của hắn đi đến đâu, máu tươi bắn ra tung tóe đến đấy.

Vương gia, là Ngụy Nguyên Kham!

Có người nhận ra Ngụy Nguyên Kham trước, vội vàng bẩm báo với Lương vương.
Một mũi tên xé gió lao vút tới, Lương vương vung trường đao chém rơi mũi tên.
Ngụy Nguyên Kham cách đó không xa cũng hạ trường cung, vung cây trường thương lên một lần nữa, mũi thương đâm thẳng vào tim tên phản tướng trước mặt, máu tươi nhuộm đỏ áo giáp cả hai bên.
Gần như cùng lúc đó, có một tướng lĩnh khác trong đám phán quân lao về phía Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham không quay đầu, để mặc cho hai thân vệ bên cạnh chém tên phản tướng kia ngã khỏi lưng ngựa. Trông thấy cảnh tượng ấy, Lương vương bỗng nhiên bật cười. Lão Hoàng để ngu xuẩn kia nhằm vào nhà họ Ngụy mọi lúc mọi nơi nhưng vẫn không thể ngăn cản nhà họ Ngụy tiếp tục bồi dưỡng gia tướng.
Quả nhiên kế ho3ạch của ông ta đã bị phát giác, nếu không Ngụy Nguyên Kham đã chẳng bỏ lại Bắc Cương quay về kinh thành. Nếu Ngụy Nguyên Kham thực sự xuất hi9ện ở đây thì tám phần là Túc vương trong kinh cũng chẳng kiên trì được bao lâu nữa.

Vương gia.
Phó tướng hỏi ý:
Chủ tướng đã đổi, ch6úng ta...

Tuy nóc thành Củng Cực có treo lá cờ của Ngụy Nguyên Kham nhưng Ngụy Nguyên Kham lại không xuất hiện trên cổng thành, chẳn5g ai biết thực hư thế nào. Ánh mắt Lương vương trở nên sâu thẳm, Ngụy Nguyên Kham đang bắt chước ông ta sao?
Số kỵ binh Ngụy Nguyên Kham dẫn tới khó lòng trấn áp được quân phản loạn nhưng cực kỳ linh hoạt, cờ ngũ phương vẫy một cái là đoàn quân lập tức đổi hướng, Ngụy Nguyên Kham dẫn người quay đầu nhằm về hướng thành Củng cực.

Bọn chúng định về thành!
Phó tưởng phản quân hét to một tiếng:
Đuổi theo!
Bọn chúng có thể chớp thời cơ lúc mở cổng thành để lọt vào bên trong.
Ngụy Nguyên Kham dẫn kỵ binh đến dưới chân thành, nhưng lúc áp sát cổng thành, bọn họ bỗng nhiên tản sang hai bên. Đám phản quân đuổi sát phía sau lưng họ nghe thấy những tiếng động chói tai vang lên ngay trên đỉnh đầu, thế rồi những khúc gỗ lớn, những tảng đá học được ném rầm rầm từ trên tường thành xuống.
Dường như chỉ trong chớp mắt, cát bụi cuộn lên tứ phía, không biết lại có bao nhiêu người phải chết thảm trên chiến trường.

Lương vương nhìn bóng dáng Ngụy Nguyên Kham cách đó không xa, đáy mắt ông ta bùng lên hai ngọn lửa, ông ta rút trường kiểm bên hông ra.


Vương gia, không thể... Lúc này ngài không thể có bất cứ sơ suất nào!


Lương vương vung tay đẩy phó tướng ra, cũng vì bọn họ kiêng dè nên mới để Ngụy Nguyên Kham lợi dụng sơ hở, chỉ dùng mấy trăm người đã giữ chân được cả một đại quân. Lương vương nói:
Đánh nhanh thắng nhanh, nếu không cho dù ta bình yên vô sự cũng không thể đánh được vào kinh thành!
Thấy binh mã bên cạnh Lương vương ầm ầm lao về phía mình, Trương Đồng quay sang nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Tam gia, có vẻ như Lương Vương đã lấy lại tinh thần.


Ngụy Nguyên Kham nhìn vầng mặt trời đỏ thẫm đang từ từ hạ xuống nơi chân trời phía Tây, hai mắt hẳn lóe lên ánh sáng bức người. Hắn nhấc cây trường thương dính đầy máu tươi lên, chùm ngù thương đỏ thẫm trên đó đẹp một cách lạ kỳ.

() Ngù thương: Chùm tua rua bên dưới mũi thương, là điểm nối giữa cán thương và mũi thương. Ngù thương có tác dụng làm hoa mắt đối phương, đồng thời ngăn máu chảy từ lưới thương vào trục gỗ của phần cán.


Vậy thì ta lại đi gặp Lương vương một chút.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.