Chương 515: Lưu luyến
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1574 chữ
- 2022-02-06 09:24:29
Lữ Quang muốn nói chuyện với Tưởng cô nương, nhưng không biết vì sao, trước mắt y tối sầm, sau đó cả người đổ về phía sau.
Lữ Quang!
8Liễu Tô cầm đuốc bước lên.
Xem ra nhà họ Ngụy thật sự muốn dồn ông ta vào chỗ chết, lẽ nào hắn không hiểu đạo lý thỏ chết thì chó săn vào nồi ư? Giữ ông ta lại thì triều đình Đại Chu còn muốn dựa vào nhà họ Ngụy để trấn áp ông ta, giờ ông ta chết rồi, chỉ e ngay bước tiếp theo sẽ có phân tranh trong nội bộ triều đình.
Tuy ông ta không biết tình hình hiện giờ của Hoàng đế ra sao, nhưng Ngụy thị không có con cái, ai sẽ thay nhà họ Ngụy ổn định cục diện chính trị hiện giờ? Ngụy thì lại không thể phản lại Hoàng đế để đăng cơ, tự cổ chí kim còn chưa từng có nữ Hoàng đế.
Cô biết gánh nặng của Ngụy đại nhân sẽ nhiều hơn, hoàn cảnh đương nhiên cũng nguy hiểm hơn những người khác, nhưng ngoài những điều ấy ra thì còn có một tình cảm chập chờn trong lòng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Ngụy đại nhân đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng cô.
Cát gia tìm thấy căn nhà nhà họ Tào dùng để nuôi dưỡng nữ quyến, sau khi phủ Thuận Thiên bắt hết người trong nhà đã gọi Kiều Tung tới xác nhận, trên người đám nữ quyền này ít nhiều đều có dáng vẻ của Đường thị. Dưới sự tham vấn nghiêm khắc của Tiết lão thông phán và Kiều Tung, nữ quyền khai nhận có một vị nữ tiên sinh dạy bọn họ nhạc lý, miêu tả của bọn họ về nữ tiên sinh cũng phù hợp với Đường thị.
Muốn diệt trừ Lương vương thì không thể tha cho người dưới trướng ông ta, bằng không cho dù Lương vương có chết, thì lỡ như Lương vương có con cháu, khó có thể bảo đảm bọn họ không làm mưa làm gió lần nữa.
Ngụy Nguyên Kham từ đầu đến cuối chưa từng nghỉ ngơi, ông ta chạy đã nhanh, Ngụy Nguyên Kham đuổi theo còn nhanh hơn, liên tục áp sát.
Lương vương nhìn quanh bốn phía, thân tín của ông ta lác đác chỉ còn lại mấy người, giờ đây trinh sát của Ngụy Nguyên Kham chắc hẳn đã bắt đầu lục soát trong núi, không cần đợi đến lúc trời sáng, ông ta đã phải quyết một trận sinh tử với Ngụy Nguyên Kham rồi.
Lương vương công đánh kinh thành, Bình Nhưỡng Lý thị không thể không có động tĩnh gì, Đường thị ở lại làng chài ven biển, cũng thuận tiện thông qua biển qua lại với Lý thị.
Cố Minh Châu đang nghĩ, không biết lúc này cha và Ngụy nhị lão gia đang ở nơi nào, tín hàm đã gửi đến tay cha hay chưa.
Cố Minh Châu không khỏi nghi ngờ bản thân, rõ ràng nhìn Ngụy đại nhân đầu có ngọt như mứt quả chứ!
Liễu Tô.
Cố Minh Châu nói:
Ngươi cho người đi nghe ngóng tin tức của Cát gia. Lữ Quang và Chu Ngũ bị thương đến mức này, ta không muốn nhìn thấy người khác gặp phải bất trắc gì nữa.
Cố Minh Châu thầm thở phào, tỉ mỉ kiểm tra thương thế cho hai người.9
Chu Ngũ bị thương không nhẹ, trên đầu rách một mảng lớn, mặt mũi xây xát khắp nơi, xương ngực gãy gập chèn vào trong, một cánh tay đã đ6ứt, Cố Minh Châu không khỏi hít sâu một hơi, nếu như không có khôi giáp trên người thì hắn là Chu Ngũ đã mất mạng rồi.
Giờ đây bọn họ lại vì Đại Chu, vì niềm tin của mình mà liều mạng.
Phần lớn bách tính đều giống họ, tâm tư đơn thuần, yêu cầu không cao mà chỉ muốn sống cuộc đời yên ổn, ăn no mặc ấm, nhưng lại bị những người có dã tâm như Lương vương lợi dụng, hãm hại. Cố Minh Châu thấy may sao bản thân đã quyết định đến thành Củng cực, đến đây rồi cô mới biết, tận mắt chứng kiến còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của mình. Quân trường trong thành chật kín thương binh, không dễ dàng gì mới tìm được một góc tương đối yên tĩnh để trị thương cho Lữ Quang và Chu Ngũ. Cố Minh Châu rửa tay xong vội vàng đi xử lý vết thương, cầm máu, đắp thuốc cho Lữ Quang và Chu Ngũ, xử lý ổn thỏa đầu ra đây thì đợi tình hình bọn họ tốt hơn rồi đưa vào trong thành. Vết thương của Lữ Quang nhẹ hơn, lúc cô khâu vết thương thì y có tỉnh lại một lần, không kìm được rên lên mấy tiếng, cũng giống như Mạc tiên sinh đã nói, có lúc nghe thấy bệnh nhân kêu đau thì có thể yên tâm được rồi.
Mỗi lần vụ án có tiến triển, cô đều sẽ lập tức đi nói với Ngụy đại nhân, gặp phải nguy hiểm cũng sẽ lo lắng không yên, lúc trước tâm trạng bất ổn chỉ cần ăn mấy viên kẹo mứt là sẽ dễ chịu ngay, nhưng cả ngày hôm nay cô lại không có bụng dạ nào ăn uống.
Lẽ nào trong lòng cô, địa vị của Ngụy đại nhân đã vượt qua mứt quả rồi ư?
Lấy hai ván gỗ qua đây, đưa bọn họ vào quân trường.
Cố Minh Châu mau chóng dặn dò, sau đó đặt tay lên cổ L3ữ Quang và Chu Ngũ dò xét.
Có thể cảm nhận được mạch đập.
Nghe thấy tin về Ngụy đại nhân, Cố Minh Châu cảm thấy trái tim vẫn luôn lơ lửng của mình đã yên ổn hơn.
Tình hình lần này nguy hiểm bội phần, bọn họ phát hiện ra mưu kế của Lương vương quá muộn, chỉ có thể ứng phó một cách gấp gáp, trong lúc vội vàng có thể sẽ xảy ra sai sót.
Ngụy Nguyên Kham chia binh làm ba đường vây đánh Lương vương, đám người Lương vương chẳng mấy chốc đã bị chặn hết đường, bị vây khốn trong núi.
Lương vương uống mấy ngụm nước thần vệ tìm về, cơn đau như dao cắt trong cổ họng thuyên giảm đối phần:
Ranh con ra tay ác thật!
Trên người Lữ Q5uang nhìn có vẻ như không có vết thương, nhưng mạch đập ngoài mạnh trong yếu, có dấu hiệu của chứng mạch rỗng, nhất định là có mất máu nghiêm trọng, cần phải lập tức xử lý vết thương.
Lữ Quang và Chu Ngũ đều là người bị hại trong vụ khai thác lậu của Hàn Ngọc, bọn họ bị ép phải đi đào khoáng sản trong những cái động nhỏ hẹp, khó khăn lắm mới chạy thoát được ra ngoài nhưng chỉ có thể trốn ở trong núi. Bọn họ cũng từng mất niềm tin vào triều đình, thậm chí còn muốn dựa vào sức mình để báo thù. Nhưng sau khi được Ngụy đại nhân cứu ra thì bọn họ đã khôi phục hi vọng vào cuộc đời và thể đạo.
Chu Ngũ vẫn còn chưa tỉnh, nhưng hơi thở ổn định, mạch tượng cũng tốt hơn ban nãy, bây giờ xem ra hẳn là đã giữ được tính mạng. Nhìn hai người đang nằm trên ván gỗ, Cố Minh Châu thở ra một hơi thật dài, nghỉ ngơi một lát rồi cô lại chuẩn bị đi giúp y công chữa trị cho những thương binh khác.
Liễu Tô nghe ngóng được tin tức ở bên ngoài, đi đến bên cạnh Cố Minh Châu thì thầm:
Đại tiểu thư, nghe nói Ngụy đại nhân đã bị thương, cũng may có áo giáp bảo vệ chỗ yếu hại, chắc không có gì đáng ngại lắm, giờ đang hướng về phía Đại Cổ truy bắt Lương vương rồi.
Sau khi trở thành Cố Minh Châu, vì điều tra án cô cũng từng trải qua không ít chuyện nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ hoảng hốt như lần này, cô thật sự rất lo cho Ngụy đại nhân, tiểu thức và những người trong phường.
Hơn nữa, trên đường tới đây cô phát hiện, cô lo lắng về Ngụy đại nhân hình như nhiều hơn những người khác.
Trong số các nữ quyền nhà họ Tào nuôi dưỡng, có người từng nhìn thấy cát mịn trên giày của Đường thị, nữ quyến đó là người Bắc Đường. Cố Minh Châu nghe thấy nha hoàn hầu hạ Đường thị nói chuyện vô tình để lộ âm điệu địa phương, nghe rất giống với làng chài của Bắc Đường. Thế là cô bảo Cát gia giúp phủ Thuận Thiên đến Bắc Đường bao vây làng chài, tìm kiếm tung tích của Đường thị. Cố Minh Châu nghĩ chắc hẳn Đường thị đang ở đó. Bắc Đường, Đại Cô đều ở mạn phía Bắc, từ đó về Đại Ninh rất nhanh.
Cha từng gặp vị nữ tiên sinh kia ở Bình Nhưỡng, có lẽ là bà ta nhận lệnh của Lương vương, đến cài cắm phụ nữ bên cạnh Bình Nhưỡng Lý thị làm tại mắt, mưu tính kéo dài mười mấy năm, chắc chắn Lương vương và Bình Nhưỡng Lý thị phải có giao hẹn bí mật nào đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.