Chương 516: Chạy trốn
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1658 chữ
- 2022-02-06 09:24:27
Tia nắng mai đầu tiên vừa ảnh lên nơi chân trời, bên trong ngọn núi nơi Lương vương ẩn náu đã bập bùng ánh lửa.
Chẳ8ng mấy chốc ngọn lửa dữ và làn khói cuồn cuộn dày đặc đã lan dần ra. Ngụy Nguyên Kham nhìn tình cảnh phía trên núi với sắ3c mặt bình tĩnh. Lương Vương địch lại binh mã triều đình, nếu như có thể chiến đấu đến sức cùng lực kiệt mà chết thì còn g9iữ được chút mặt mũi cho phe phái của ông ta.
Phó tướng bên cạnh Ngụy Nguyên Kham nói:
Trông có vẻ Lương vương k6hông muốn bị chúng ta bắt sống.
So với bị bắt sống thì thà chết cho xong chuyện còn hơn. Ngọn núi bị lửa bao vây, nếu bin5h mã triều đình tránh né không kịp cũng sẽ bỏ mạng cùng.
Các tướng sĩ vất vả, nếm trải trăm đắng nghìn cay cuối cùng cũng dẹp yên được bọn phản loạn.
Không được lơ là.
Phó tướng căn dặn:
Ngụy tướng quân ra lệnh cho chúng ta lục soát trong núi lại lần nữa, đề phòng vẫn còn con cá lọt lưới.
Các tướng sĩ vâng lệnh, bắt đầu tìm kiếm tỉ mẩn khắp núi.
Đến tận lúc hoàng hôn vẫn chẳng có thu hoạch gì, quan binh mới chậm rãi rút khỏi núi.
Cho dù như thế, Ngụy Nguyên Kham vẫn để lại ít tướng sĩ canh chừng dưới chân núi. Nếu như trên núi có động tĩnh gì thì có thể truyền tin cho Nha thự ở vùng lân cận bất cứ lúc nào.
Ngụy Nguyên Kham dẫn binh mã quay về kinh thành phục mệnh.
Cố gắng khống chế không cho thể lửa lan tràn, những người còn lại canh chừng dưới chân núi để đề phòng bọn người Lương vương tranh thủ cơ hội này chạy trốn mất.
Phó tướng vội vã đi truyền lệnh.
Gió nhẹ thổi qua cuốn chiếc áo bào trên người Ngụy Nguyên Kham lên. Hắn khẽ suy ngẫm. Từng điều tra biết bao nhiêu vụ án rồi nên hắn cũng hiểu được Lương vương vài phần.
trước, chỉ cần có thể sống sót về lại được Đại Ninh qua một thời gian nữa là có thể ngóc đầu trở lại, Lương vương sẽ không buông bỏ dễ dàng như thế.
Phóng hỏa đốt núi còn có một lợi ích nữa là thi thể bị đốt cháy chẳng còn mặt mũi nữa, chỉ có thể phán đoán thân phận từ quần áo mặc trên người, quả thật là cơ hội tốt để im lặng chuồn mất.
Tam gia.
Trương Đồng tiến lên nói:
Cố đại tiểu thư cho người trong phường chuyển tin tức tới rồi.
Vì trận chiến này, gương mặt của Ngụy Nguyên Kham đã tích tụ thêm nhiều sát khí, thế nhưng trong nháy mắt tất cả đều biến mất hết, để lộ ra vài phần dịu dàng.
Cho dù là hăng hái chiến đấu hay là phóng hỏa đốt núi, dường như Lương vương thà làm ngọc vỡ chứ chẳng muốn làm ngôi lành. Nhưng năm xưa lúc Hoàng đế thảo phạt Đại Ninh, Lương vương lại cho người chết thay. Ngoài mặt Lương vương có vẻ thẳng thắn vô tư, anh minh hơn Hoàng để sống thật ra sở trường của ông ta chỉ là lén lút tính kể mà thôi.
Hà hiếp bách tính ở phủ Thái Nguyên, ám toán người trung lương chỉ để cài cắm tai mắt, đại nghĩa trong miệng của Lương vương xưa nay chỉ là vì lợi ích cá nhân.
Tiến đánh kinh thành là mưu kể mà Lương vương đã tính toán ổn thỏa từ sớm chứ không phải là hành động xốc nổi nhất thời. Sau khi thất bại, Lương vương chạy trốn về hướng Đông cũng là đã có chuẩn bị từ
Trương Đồng tiếp tục nói:
Đại tiểu thư dẫn Sơ Cửu và Liễu Tô đến thành Cùng Cực rồi.
Ngụy Nguyên Kham nhở ra cục diện trong kinh thành đã khá ổn định, có lẽ Châu Châu sẽ đến thành Củng Cực.
Đại tiểu thư bảo Sơ Cửu đi nghe ngóng tình hình của Tam gia.
Trương Đồng nói đệm thêm một cầu. Trong thư Sơ Cửu căn dặn hắn ta nhất định phải bẩm báo lời này lại cho Tam gia. Hắn ta nào phải kẻ ngốc, làm sao không biết rõ Tam gia muốn nghe những lời này được? Vả lại hắn ta còn thấy hơi cảm động, cuối cùng bao nhiêu công sức vất vả mà Tam gia bỏ ra nhiều năm nay đã có kết quả.
Lúc kỵ binh rút lui, dường như cả mặt đất đều rung động.
Trời tối hẳn, một gò đất bình thường trên núi khe khẽ động đậy, sau đó có một người bò từ trong ra.
Lương vương nhổ chiếc ống trúc bên trong miệng ra, há miệng thở phì phò, chẳng có ai tin được rằng có một ngày ông ta lại phải sống sót một cách nhục nhã như thế này. Chết một cách oanh liệt đương nhiên có thể giữ gìn thể diện nhưng chết đi thì mọi thứ đều mất hết, không còn cơ hội để trở mình nữa. Nằm gai nếm mật mười mấy năm, nếu như thất bại như thế thì ông ta mới trở thành trò cười thật sự.
Chiến tranh ở vùng Bắc Cương không thể ngừng lại ngay được.
Có lẽ hắn có thể mượn Lương vương để thuận đường giải quyết luôn Bình Nhưỡng Lý thị. Nếu Lý thị thần phục triều đình thì binh mã ở Liêu Đông của Lương vương cũng sẽ bị giam hãm.
Ngụy Nguyên Kham căn dặn Trương Đồng:
Sau khi dập được lửa, kiểm tra lại thi thể các thuộc hạ của Lương vương, đưa tất cả bọn chúng về kinh thành bẩm báo.
Quả nhiên ngay khoảnh khắc ấy, dường như sự mệt mỏi trong đôi mắt Tam gia đã vơi đi vài phần, ánh mắt càng thêm sáng ngời. Trương Đồng buột miệng:
Tam gia, bây giờ xem ra Cổ đại tiểu thư đã rất quan tâm đến ngài rồi.
Lúc Tam gia xuất chính, đại tiểu thư chẳng gửi tặng đồ gì, lần này chiến thắng trở về chỉ ít Tam gia cũng được một miếng mứt quả... Dù gì cũng có thể gửi một miếng bánh đậu đỏ tới làm phần thưởng. Nhìn thấy khỏe môi Tam gia khẽ nhếch lên, tủm tỉm cười, Trương Đồng nói:
Đại tiểu thư bảo phủ Thuận Thiên tra hỏi ra được manh mối quan trọng, có lẽ đám người Đường thị đang trốn trong một thôn xóm ven biển ở vùng Bắc Đường.
Ảnh mắt Ngụy Nguyên Kham hơi khựng lại, xóm ven biển ở vùng Bắc Đường... Đây chính là đường lui mà Lương vương đã sắp xếp sẵn cho bản thân, nếu vậy thì ai sẽ đến tiếp ứng cho Lương vương đây?
Phó tướng buột miệng:
Lương vương khó tránh được cái chết, đúng là đáng tiếc.
Hoàng hậu nương nương vừa nắm được đại quyền, nếu như Ngụy tam gia có thể bắt sống được Lương vương thì càng có thể đe dọa được người bên bè phái Quý phi hơn.
Nói dứt lời, phó tưởng nhìn Ngụy Nguyên Kham, chỉ thấy ánh mắt Ngụy Nguyên Kham sâu thăm thẳm, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, phó tưởng chẳng dám nhiều lời thêm nữa.
Ngụy Nguyên Kham lạnh nhạt đáp:
Bảo các tướng sĩ rút lui, hỏa hoạn trên núi rất khó dập tắt, phòng ngừa những thương vong không cần thiết. Dưới chân núi còn có mấy hộ nông dân, di tản những gia đình nông dân ấy đi trước đi.
Ngọn lửa dữ trong núi cháy rực suốt nửa ngày mới dừng lại.
Binh mã triều đình vào núi lục soát, cuối cùng tìm được Lương vương và bọn phản loạn đi theo ông ta ở một mảnh đất đã cháy đen. May mà giáp mũ và bội kiểm Lương vương mang khác với những kẻ còn lại, nếu không rất khó nhận ra thi thể của Lương vương từ trong đống ấy.
Ngọn núi nhộn nhịp tiếng reo mừng hoan hô.
Binh mã triều đình phòng thủ ở phủ Vĩnh Bình, từ Đại Ninh muốn vượt đường biển sang đó không phải điều dễ dàng, e là cần có người trợ giúp.
Lương vương sắp xếp như vậy thì có lẽ người trợ giúp của ông ta sẽ là Lý thị ở Bình Nhưỡng.
Lý thị Bình Nhưỡng thông đồng với Lương vương lâu năm, gây bất lợi cho vùng ranh giới Liêu Đông của Đại Chu, cho dù hắn bắt được Lương vương ở đó, Lý thị cũng có thể tiếp tục kiểm chuyện với bọn tàn dư của Lương vương.
Lương vương cẩn thận rũ bỏ bùn đất trên người. Ngụy Nguyên Kham đi là tốt rồi, ông ta có thể nghĩ cách thoát thân khỏi nơi này.
Lương vương chậm rãi đến gần chân núi, nhân lúc tướng sĩ canh chừng dưới chân núi không chú ý, ông ta nhanh chóng rời đi. Đi được một khoảng cách xa rồi, ông ta trốn vào sau thân cây nhìn ra sau lưng.
Sau lưng chẳng có ai bám theo. Lương vương nở nụ cười. Tuy Ngụy Nguyên Kham khó nhằn nhưng cũng chỉ đến thể mà thôi, sau đó ông yên bụng mạnh dạn đi về phía Đại Cô.
Trong một xóm ven biển ở Đại Cô, một người phụ nữ ngồi trong phòng nóng lòng chờ đợi tin tức.
Vương gia dẫn binh tiến đánh kinh thành nhưng lại bị chặn bên ngoài thành Củng Cực, nàng ta biết muốn tấn công vào cung không phải điều dễ dàng nhưng lại chẳng ngờ đến cả kinh thành cũng chưa thể bước vào được.
Mẫu tử Đức phi và Hoàng Xương vô dụng quá mức.
Tiếp theo phải làm sao đây? Vương gia có thể đến được đây một cách thuận lợi không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.