• 10,719

Chương 517: Công lao


Người hầu bên cạnh Đường thị, Tử Oanh bưng một chén trà đến đặt lên trên bàn.

Đường thị nhìn thấy Tử Oanh, cõi lòng lại càng sốt ruột thêm,8 trong lòng nàng ta thật sự cảm thấy thẹn với vương gia.
Tuy Lương vương âm thầm cưới cô gái của bộ tộc Ngột Lương Cáp về nhưng đó cũng ch3ỉ là hành động bất đắc dĩ. Bọn họ cần sự giúp đỡ của bộ tộc Ngột Lương Cáp, nếu không vương gia không thể che giấu tin tức bản thân vẫn còn sống s9uốt mười mấy năm được.
Vương gia vẫn luôn đối xử với nàng ta rất tốt, giao phó nhiều chuyện cho nàng ta, còn để Tử Oanh túc trực bên cạnh 6bảo vệ nàng ta nữa. Nàng ta không đền đáp cho vương gia được nhiều, chỉ có thể cài cắm một số tai mắt giúp cho vương gia để nghe ngóng tin tức tro5ng kinh thành, khống chế mẫu tử Đức phi trong tay, hy vọng đến lúc quan trọng có thể giúp vương gia một tay. Nàng ta cũng từng nghĩ đến chuyện có thể vương gia sẽ thua, nhưng nàng ta bằng lòng ở bên cạnh vương gia dẫu thành hay bại. Trong mắt nàng ta, dù thắng hay thua thì vương gia vẫn là một anh hào. Đường thị ép bản thân phấn chấn tinh thần lên. Nàng ta dặn dò Tử Oanh:
Đi gửi tin tức cho bên Lý thị, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn thuyền lớn đi.
Tử Oanh vâng dạ đáp:
Người yên tâm, đang bảo bên đó để mắt tới rồi ạ.
Đường thị do dự nói:
Ta còn lo lắng Hoài Viễn hầu, nhỡ đâu bọn họ lái thuyền lớn tới thì sẽ uy hiếp được thuyền của Lý thị.

Chẳng biết rốt cuộc kinh thành và triều đường sẽ có tình cảnh gì đây. Biết rõ chính cục Đại Chu trải qua một lần biển động nhưng trong lòng ông lại loáng thoáng... có chút vui mừng là thế nào nhỉ? Cố Sùng Nghĩa nhìn Ngụy nhị lão gia đang ngồi nơi mũi thuyền, đương nhiên là vì ông cảm thấy Ngụy hoàng hậu hoài bão rộng lớn, có mắt nhìn xa trông rộng hơn Hoàng thượng, chắc chắn không liên quan đến tên Nhị ngu ngốc kia.
Cổ Sung Nghĩa đang muốn quay trở vào khoang thuyền, Ngụy nhị lão gia phía mũi thuyền liền nhảy cẫng lên, nhào tới trước mặt Cổ Sung Nghĩa:
Đã nghĩ kỹ chưa?

Ông ta tuyệt đối không buộc con đường thoát thân cuối cùng vào người Đường thị và Bình Nhưỡng Lý thị đầu. Muốn sống sót thì không được tin tưởng người bên cạnh, chỉ có nắm chắc tất cả trong lòng bàn
tay mình mới là chân thật nhất.

Chỉ cần ngài đồng ý ba yêu cầu của ta.
Ngụy nhị lão gia mở lời:
Là xem như ngài đã trả được ân tình, thế nào?


Không được.

Cố sùng Nghĩa cau mày:
Nghĩ cái gì?


Quay về sẽ khen thưởng cho Kham ca nhi nhà ta như thế nào? Ánh mắt Ngụy nhị lão gia chẳng hề có ý tốt:
Kham ca nhi sẽ dâng công lao đích thân bắt được Lương vương đến trước mặt ngài, ngài phải tỏ ý một chút chứ.

Ngày mai ông ta sẽ không đi thuyền lớn của Lý thị mà sẽ ngồi một con thuyền nhỏ rời khỏi vùng duyên hải trước, đến được nơi cách khá xa vùng duyên hải rồi sẽ dừng lại chuyển sang một con thuyền Phúc Kiến khác dong buồm về hướng Bắc.
Còn về chiếc thuyền lớn của Đường thị và Bình Nhưỡng Lý thị, nó vốn dĩ được dùng để dụ Vệ sở duyên hải. Chỉ khi triều đình tập trung tinh thần vào chiếc lớn của Lý thị thì ông ta mới thuận lợi thoát thân được.
Có lẽ là do nghĩ quá nhiều, Lương vương nhắm mắt lại, cảm giác Ngụy Nguyên Kham để lại cho ông ta trong trận chiến thành Củng Cực khi đó quá sâu sắc, nhất thời không thể xua đi được. Ông ta sắp xếp cẩn thận chặt chẽ, chắc chắn Ngụy Nguyên Kham sẽ không ngờ được là ông ta sẽ trở về Đại Ninh như thế này. Ám vệ khẽ giọng bẩm báo:
Đường phu nhân đã chuẩn bị xong, trước giờ Dần ngày mai thuyền lớn của Lý thị sẽ đến nơi.

Lương vương gật đầu, tuy thuyền lớn đến rồi nhưng vẫn còn một ải Vệ sở duyên hải nữa. Sau khi cha con nhà họ Trương bị bại lộ, Hoài Viễn hầu và nhà họ Quách bắt đầu chỉnh đốn lại Vệ sở duyên hải.
Đôi mắt Đường thị sáng rỡ lên, gương mặt tràn ngập vẻ vui mừng:
Nói rõ là canh giờ nào? Ta sẽ truyền tin cho thuyền lớn của Bình Nhưỡng Lý thị ngay.

Tử Oanh đáp:
Vương gia bảo, trước giờ Dần sẽ xuất phát.
Đường thị gật đầu, xuất phát trước giờ Dần, đợi sau khi thuyền đi xa rồi trời mới sáng hơn. Đến lúc ấy cho dù bị Đại Chu phát hiện ra thì cũng đã trễ rồi.
Lúc ấy bọn họ đã cách Đại Cô mười dặm. Lương vương đổi sang áo ngắn vải thô, nép người trong rừng cây. Sau khi trốn khỏi núi, cả người ông ta căng cứng như dây cung, chẳng dám lơi lỏng chút nào, đi thẳng một mạch tới Đại Cô. Bây giờ, khi có ám vệ vây xung quanh, Lương vương mới có thể thả lỏng tinh thần một chút. Nhưng chẳng biết tại sao từ đầu tới cuối Lương vương luôn có cảm giác đôi mắt của Ngụy Nguyên Kham đang nhìn chằm chằm vào ông ta.
Bầu không khí xơ xác tiêu điều và nguy hiểm bao vây lấy ông ta.
Tử Oanh lui xuống, Đường thị chuẩn bị khoác thêm áo đi ra ngoài xem xét tình hình. Chỉ cần đợi đến lúc có tin tức của vương gia là bọn họ có thể ngồi thuyền rời đi, có lẽ vẫn sẽ gặp phải truy binh của triều đình
cho nên tất cả mọi việc đều phải sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy.
Hiện nay trong Vệ sở có không ít binh mã, một khi phát hiện trên biển có hiện tượng gì khác thường, bọn họ sẽ lên thuyền truy kích ngay.
Ngoài việc đó ra, Lương vương vẫn còn một chuyện không yên tâm.
Ngoài việc phải chạy về Đại Ninh ra, cũng có thể mượn cơ hội này làm dấy lên chiến tranh giữa Đại Chu và Bình Nhưỡng Lý thị. Lần này người đến cứu ông ta là Thế tử Lý thị, triều đình giết chết Vương thế tử, lại biết rõ Lý thị đã kết liên minh với ông ta từ lâu. Sau này Lý thị chỉ có thể liên minh với ông ta để đối đầu với triều đình.
Một chiếc thuyền lớn lặng lẽ dừng lại trên biển.
Cố Sùng Nghĩa đỏ mặt, Ngụy tam gia gửi tin tới bảo ông ở đây đợi thuyền Phúc Kiến của Lương vương. Nếu như mọi việc thuận lợi thì đương nhiên ông sẽ tự tay bắt lấy Lương vương. Phần công lao này... quả thật không nhỏ nhưng ông lại chẳng hề muốn tham công.
Ngụy nhị lão gia nói:
Ngài đừng hòng ăn quỵt nhé.

Cố Sùng Nghĩa cau mày:
Đến lúc đó sẽ bẩm báo là ngài bắt được Lương Vương, những chuyện này không liên quan đến ta.

Ngụy nhị lão gia đỡ lấy trán:
Sao ta lại thấy choáng đầu hoa mắt thế này nhỉ? Chắc chắn là mấy ngày nay tiêu hao quá nhiều sức lực ở chỗ ngài, e rằng ngày mai không giúp được ngài rồi.
Cố Sùng Nghĩa thấy hơi tức giận, tuy ông không biết rốt cuộc tên ngu ngốc nhà họ Ngụy này đang có ý đồ gì nhưng ông biết chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp. Mí mắt Cố Sùng Nghĩa lại nhảy loạn cả lên, đang định bình tĩnh lại một lát thì con ruồi Ngụy nhị lão gia lại vo ve bay đến.
Tử Oanh trả lời:
Tại mắt của chúng ta quay về báo Hoài Viễn hầu đang ở An Đông Vệ, bên đó vẫn còn chống đỡ được mấy ngày nữa.

Nói dứt lời, Tử Oanh lo lắng khuyên nhủ Đường thị:
Phu nhân nghỉ ngơi đi, lát nữa ám vệ nghe ngóng tin tức quay về rồi sẽ bẩm báo cho người ngay.

Cổ Sung Nghĩa ngẩng đầu ngắm mây trắng trên trời, ra ngoài đã lâu, có lẽ giờ này phu nhân và Châu Châu đang nhớ ông lắm!
Sau trận chiến này là ông có thể quay về kinh thành phục mệnh.
Đường thị xoa xoa đôi mắt cay xè, sau khi nghe tin tức vương gia bại trận, nàng ta không thể nào chợp mắt được, bây giờ đã qua hai ngày rồi mà mãi vẫn chẳng có tin tức của vương gia. Lẽ nào vương gia đã chết trên núi thật rồi sao?

Ta không ngủ được.
Đường thị đáp:
Ngươi ra ngoài nghe ngóng thêm ít tin tức đi.

Chuyện của mẫu tử Đức phi bại lộ, có lẽ Ngụy Nguyên Kham đã biết được ông ta có qua lại với Bình Nhưỡng Lý thị.
May mà ông ta đã có chuẩn bị khác.

Phu nhân...
Tử Oanh vừa bước ra khỏi cửa đã mừng rỡ quay trở về thông báo:
Ám vệ tìm được vương gia rồi, sáng sớm mai vương gia sẽ tới nơi!

Vương gia chưa chết.

Một cái.
Ngụy nhị lão gia đáng thương vô cùng.
Cố Sùng Nghĩa vẫn từ chối:
Không được.


Hay là thế này đi.
Ngụy nhị lão gia tiếp tục:
Đồng ý một yêu cầu của Kham ca nhi nhà chúng ta là được rồi. Nhưng mà hình như Kham ca nhi nhà bọn ta cũng chẳng có gì để cầu xin ngài cả.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.