Chương 518: Vị khách không mời mà đến
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1796 chữ
- 2022-02-06 09:24:24
Cố sung Nghĩa nhìn mặt biển trông có vẻ phẳng lặng nhưng thật ra lại cuồn cuộn sóng ngầm, nếu như là một tháng trước chắc chắn ông sẽ lo 8lắng cho Ngụy Tòng Trí. Song bây giờ cho dù Ngụy tòng Trí có bặt vô âm tín kể từ giờ phút này thì ông cũng sẽ không đi tìm.
Cải t3hứ nhà họ Ngụy này trông có vẻ yếu ớt, thật ra đã trải qua rất nhiều khổ sở, không thể chết được.
Cố Sùng Nghĩa thở một hơi thật 9dài, lồng ngực căng tràn khoan khoái, ông căn dặn phó tướng:
Thời gian sắp đến rồi, thả thuyền chim ưng xuống, chậm rãi tiến lại gần.
<6br>
Lương vương muốn mượn trời tối để chạy trốn, làm gì có chuyện dễ dàng như thế. Nghĩ đến đây Cổ Sùng Nghĩa lại bất giác cảm thấy bộ5i phục Ngụy Nguyên Kham. Bên ngoài dẫn binh đánh trận nhưng tay chân để lại trong kinh thành vẫn có thể biết rõ được dự tính của Lương vương. Ngụy Nguyên Kham cũng biết nhìn người, người trong phường chiêu mộ ở phủ Thái Nguyên lập được đại công cho hắn. Chuyện lớn lần này cũng phối hợp chặt chẽ không chê vào đâu được.
Cuối cùng Lý Triệu nói:
Ngươi... ngươi là Ngụy...
Người mà y có thể nghĩ đến, im hơi lặng tiếng âm thầm xuất hiện ở đây, lại có thể nói ra những lời như vậy, có lẽ chính là Ngụy Nguyên Kham - người đã điều tra ra Lương Vương. Nếu không sẽ không thể nào biết về hiệp ước đồng minh giữa Lương Vương và y rõ như lòng bàn tay như vậy.
Ngụy Nguyên Kham chẳng hề để ý đến Lý Triệu:
Chẳng tới hai ngày là chiến thuyền Đại Chu sẽ đến được Bình Nhưỡng.
Lý Triệu lồm cồm nhỏm dậy từ trên sạp gỗ, nhận tội với Ngụy Nguyên Kham:
Tất cả là lỗi của một mình ta, chỉ xin triều đình Đại Chu cho Lý thị thêm một cơ hội nữa.
Giọng nói của Lý Triệu rất to nhưng thân vệ canh chừng bên ngoài lại chẳng vào trong xem xét tình hình. Đến giờ phút này thì cõi lòng Lý Triệu đã trở nên nặng trĩu hắn, có lẽ trong lúc y ngủ say người của y đều đã bị khống chế hết rồi.
Y nên làm thế nào đây? Liều hết sức một phen hay là tiếp tục van xin? Sắc mặt Ngụy Nguyên Kham rất bình tĩnh: Ngươi tưởng Lương vương sẽ nhờ cậy Lý thị các ngươi để rời khỏi Đại Chu thật đấy à?
Lý Triệu không hiểu rõ ý.
Y khó chịu xê dịch cơ thể.
Cảm giác lạnh lẽo ấy mỗi lúc một rõ ràng, đặc biệt là ở vùng cổ của y, vừa lạnh lại vừa ngứa... Không đúng, là đau, giống như bị thứ gì đó cắt vào vậy. Lý Triệu vươn tay sờ sờ cổ, hình như đầu ngón tay chạm vào một vật gì đó giống với vũ khí. Lý Triệu lập tức mở trừng mắt ra. Chưa kịp nhìn xem thứ trên cổ là gì thì tình cảnh trước mắt đã khiến cho lông tơ toàn thân Lý Triệu dựng đứng hết cả lên.
Bên cạnh chiếc bàn vuông, một người đang ngồi chậm rãi uống trà.
Không phải là Ngụy Tòng Trí đã chết đuối hay bị cá nuốt rồi đấy chứ?
Chiếc thuyền lớn của Bình Nhưỡng Lý thị chậm rãi lướt về phía Đại Chu.
Vương thế tử của Lý thị Lý Triệu đang nhìn tấm bản đồ trong tay, khi trước bọn họ đã có giao ước với Lương Vương, đợi đến lúc Lương vương dấy binh bọn họ sẽ đến giúp đỡ.
Nói dứt lời, Ngụy Nguyên Kham ngước mắt lên nhìn Lý Triệu:
Lý Mậu có năm người con trai, ông ấy sẽ đích thân nhường vương vị lại cho họ khác hay là sẽ lập lại Vương thể tử đây?
Lương vương hứa cho các ngươi bao nhiêu lợi ích? Mười hai tòa thành à?
Lý Triệu không hề đáp lời những nét kinh hãi trong mắt lại càng sắc nét thêm. Y nhất quyết cắn chặt răng, sợ chỉ cần giảm bớt lực thôi là sẽ run rẩy.
Ngụy Nguyên Kham nhìn Lý Triệu như thế bèn thay đổi cách nói:
Xem ra chỉ hứa mười lăm tòa thành thôi, với bản lĩnh của các ngươi, cho nhiều hơn các ngươi sẽ càng không tin.
Lý Triệu gật đầu:
Cẩn thận một chút, Vệ sở duyên hải thường xuyên cho thuyền lớn đi tuần tra đấy.
Đợi thần vệ lui xuống rồi, Lý Triệu đứng dậy nhìn ra bên ngoài khoang thuyền, hy vọng tất cả mọi thứ đều thuận lợi, cứu Lương vương đi cũng sẽ không để lộ thân phận Bình Nhưỡng Lý thị của bọn họ. Trước khi tất mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ, bọn họ không thể trở mặt với triều đình Đại Chu được, nếu thật sự không được nữa bọn họ đành phải dùng đến vũ khí thôi.
Sắc trời tối dần, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ Dần ngày hôm sau, Lý Triệu quay trở vào khoang thuyền nghỉ ngơi. Có lẽ Bình Nhưỡng Lý thị không nên dính dáng vào việc này, tham gia vào cuộc chiến tranh giành hoàng quyền của Đại Chu là nguy hiểm quá. Song bên cạnh đó cũng có lợi ích, Lương vương uy vũ, nhân từ, âm thầm khống chế Liêu Đông, còn có thể bắt bộ lạc Ngột Lượng Cáp cam tâm tình nguyện cống hiến công sức cho mình nữa.
Lý Triệu vốn định mở miệng gọi người nhưng dưới tình hình thế này, y dứt khoát ngậm miệng lại. Nếu như không chắc chắn có thể khống chế được tất cả những người trên thuyền, người đó sẽ chẳng to gan ngồi ở đây nhấm nháp trà như thế.
Lý Triệu run rẩy hỏi:
Ngươi... ngươi là ai? Muốn... muốn làm gì hả?
Lý Triệu, người đã biết tội chưa? Lý thị của các ngươi là thần tử Đại Chu nhưng lại thông đồng với bọn phản loạn, âm mưu bất chính.
Giọng nói của Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng:
Lúc cha ngươi Lý Mậu bước chân lên vương vị, Bình Nhưỡng đại loạn, là triều đình Đại Chu cử binh mã tới ổn định cục diện, giúp cho người thuận lợi kế vị. Cha người từng thề rằng ngày mà phụ tử các ngươi còn sống thì các ngươi sẽ mãi mãi là nước phụ thuộc của Đại Chu. Nếu như phản bội Đại Chu, vương vị của Lý thị đến đó là kết thúc.
Nếu như bọn họ có thể lập được đại công vào lúc Lương vương đăng cơ, tương lai có thể được quan tâm nhiều hơn, Lương vương hứa hẹn sẽ nhường mười lăm thành ở Liêu Đông cho Lý thị quản lý. Tương lai khi y và con cháu của y kể thừa Lương vương đều sẽ giúp ổn định vương vị.
Nếu có được những thứ ấy, mạo hiểm cũng coi như xứng đáng.
Ngẫm nghĩ thế, Lý Triệu nhắm mắt lại chậm rãi chìm vào trong giấc mộng. Chẳng biết ngủ đã bao lâu, Lý Triệu cảm thấy một bầu không khí lạnh lẽo thấu xương bao trùm lấy mình.
Người đầu?
Sao vẫn chưa quay lại?
Xung quanh đây cũng chẳng có thuyền của triều đình...
Từ phía góc nhìn của Lý Triệu chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của người đó. Gương mặt lạnh lùng nghiêm túc ấy khiến cơ thể người khác vô thức căng thẳng theo. Lý Triệu mở miệng định nói điều gì đó, vừa khẽ cử động đã cảm thấy cổ lại đau thêm. Lúc này Lý Triệu mới sực tỉnh, cúi đầu nhìn.
Một thanh kiếm dài đâm sâu vào chiếc sập gỗ, lưỡi kiếm sắc bén dán sát vào cổ y.
Đôi mắt Lý Triệu co rút lại, người đâm kiếm vào sập gỗ chỉ cần khẽ dùng sức là có thể cắt đứt cổ họng y, khiến y âm thầm chết ngay tại đây. Cả người Lý Triệu lùi về phía sau, cổ cách xa khỏi lưỡi kiếm bén nhưng y lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.
Đúng là hậu sinh khả úy.
Cổ Sung Nghĩa ngửi bầu không khí ẩm ướt trên biển, tính thử xem thì ông thật sự đã phí hoài không ít thời gian. Lần này cục diện triều chính trong kinh thành biển đổi, có lẽ ông cũng không cần làm một
người nhàn nhã
nữa, có thể thể hiện bản lĩnh được rồi.
Đến lúc nên cống hiến cho đất nước rồi, còn có thể về nhà đoàn tụ với phu nhân, Châu Châu và Thuần ca nhi nữa.
Nghĩ thôi đã cảm thấy vui.
Cho dù thế nào cũng phải bắt được Lương vương trước, sau đó quay về nhà sống những ngày tháng êm đềm.
Dự tính những việc ấy xong xuôi, Cổ Sung Nghĩa theo bản năng liếc về phía biển mấy cái.
Nếu như Lương vương tiến đánh kinh thành thuận lợi, bọn họ sẽ phải một số binh mã đến phủ Vĩnh Bình, nếu không thuận lợi thì bọn họ cũng sẽ cử thuyền lớn tới tiếp ứng. Thật sự không ngờ Lương vương lại bị đánh bại nhanh như thế.
Lý Triệu thở dài một hơi, quả nhiên muốn thay vua đổi chúa chẳng phải chuyện dễ dàng như thế. May mà Lương vương có kế hoạch khác, sau khi về tới Đại Ninh vẫn có thể bàn tỉnh việc kỹ hơn.
Thế tử.
Người hầu cận khẽ giọng đáp:
Chúng ta chỉ có thể đến chỗ này thôi, đợi tới giờ Dần Lương vương và Đường phu nhân sẽ ngồi thuyền nhỏ sang đây.
Đổi với Lương vương, các ngươi chỉ là một quân cờ mà thôi. Lương vương chỉ lợi dụng các ngươi để dẫn dụ binh mã của Vệ sở rời đi, khiến cho triều đình phát hiện Bình Nhưỡng Lý thị các ngươi đã cấu kết với Lương vương từ lâu. Người đoán kết quả sẽ như thế nào?
Lương vương trốn thoát, triều đình biết chuyện Bình Nhưỡng Lý thị cấu kết với Lương vương chắc chắn sẽ dấy binh đánh dẹp Lý thị. Đến lúc đó binh mã Lý thị các ngươi sẽ tiêu hao sạch sẽ, Lương vương thống lĩnh binh lính tới cứu viện, cho dù chống lại được với triều đình Đại Chu nhưng cả vương triều Lý thị cũng sẽ lọt vào tay Lương vương.
Lý Triệu đứng đó ngây ra như phỗng, y chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có kết quả như thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.