• 10,719

Chương 519: Bắt kẻ đứng đầu


Lương vương đổi sang chiếc áo ngắn vải thô màu đen, nương theo ánh trăng lên thuyền.

Đại dương đen kịt, may mà có la bàn khô trong tay n8ên tên hầu cận chèo thuyền mới có thể phân biệt phương hướng trên biển.

Lương vương ngồi trên thuyền, nhìn thấy cách bến bờ mỗi lúc một3 xa, tướng sĩ của Vệ sĩ duyên hải không hề phát hiện ra bọn họ.
Sau khi lên được thuyền, Đường thị hoảng hốt nhìn hộ vệ trên thuyền:
Mau đưa ta đi tìm Vương thế tử... Ta có lời muốn nói với Vương thế tử.

Dường như tên hộ vệ ấy không hề nghe thấy lời Đường thị nói, đứng yên tại đó chẳng hề động đậy.
Đường thị cau mày, có vẻ tình thể có gì đó không đúng. Nàng ta từng đến Cao Ly vài lần, thường xuyên ra vào phủ đệ Lý thị, quen biết với những người bên cạnh Lý Triệu. Thế nhưng khi lên thuyền tất cả những người này đều lạ lẫm, nàng ta chẳng hề quen biết một ai.
Đường thị nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cát trên bàn, nghe được tin tức vương gia vẫn còn sống, bấy giờ nàng ta mới có thể yên tâm ngủ một lát. Có điều chẳng bao lâu nàng ta đã tỉnh lại, đối chiếu tất cả mọi chuyện lại một lượt. Thuyền lớn của Lý thị đã đến, thuyền nhỏ của bọn họ cũng chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi sau khi vương gia tới là bọn họ sẽ ngồi thuyền rời đi. Nàng ta còn cử tùy tùng đi theo dõi Vệ sở, chỉ cần bên đó có thuyền tuần tra hạ thủy, nàng ta sẽ nhận được tin tức ngay.
Đêm nay rất yên bình, xem ra triều đình Đại Chu không hề phát hiện ra điều khác thường.

Phu nhân.
Tử Oanh dẫn theo các ám vệ thân cận của Lương vương đi vào cửa.

Có người lên thuyền rồi!

Âm thanh đánh nhau vang lên, mấy người nhái chẳng biết đã lên trên thuyền từ lúc nào, đang đánh nhau với các hộ vệ trên thuyền.

Triệu Kỳ... Triệu Kỳ...


Không đúng...
Đường thị đột nhiên kéo lấy Tử Oanh:
Chúng ta không thể đi tìm thuyền lớn của Lý thị được, như vậy sẽ dụ binh mã của Vệ sở sang đó, đến khi ấy vương gia làm sao thoát thân được?

Tử Oanh ngây người.

Đổi sang hướng khác!
Đường thị quyết định:
Chúng ta đi đến nơi khác.
Cho dù bị triều đình bắt được thì nàng ta cũng phải bảo vệ vương gia.
Thuyền tuần tra đã phát hiện ra bọn họ.

Chèo mau... Mau lên...
Tử Oanh thúc giục:
Đừng để bọn họ bắt kịp!

Người lái thuyền nào cần phải dặn dò, nghe thấy tiếng động là biết ngay đã xảy ra chuyện gì. Trời vẫn chưa sáng, đáng lẽ thuyền của Đại Chu sẽ không hạ thủy vào giờ này, trừ khi bọn họ đã phát hiện ra động tĩnh gì đó.
Bước đầu tiên xem như rất thuận lợi.
Tiếp theo thì phải đổi san9g thuyền chim ưng, đợi đến lúc trời sáng rồi, thuyền tuần tra trên biển sẽ chỉ phát hiện được thuyền của Bình Nhưỡng Lý thị trước. Chờ tới khi 6bọn họ đánh nhau, ông ta sẽ tranh thủ lúc loạn lạc để đi thẳng về hướng Bắc.
Tất cả mọi thứ đều đang nằm trong khống chế, Lý Triệu sẽ b5ị triều đình Đại Chu bắt giữ, tốt nhất là chết trận ở đây như thế thì ông ta có thể xúi giục Lý thị đối địch với Đại Chu.

Pång!

Tiếng vũ khí từ một phía khác truyền tới, Lương vương thở phào nhẹ nhõm, bây giờ triều đình đã tập trung đối phó với thuyền Lý thị nên ông ta có thể yên tâm rời đi rồi.

Ra khơi.

Đường thị hoảng hốt nhìn ra xung quanh, phát hiện một tướng sĩ mặc áo giáp đang chậm rãi mở một lá cờ ra.
Chính giữa lá cờ có viết một chữ
Ngụy
lớn.
Đường thị trợn trừng mắt.
Tại sao giữa không trung lại có ánh đèn? Không đúng... Đó là thuyền tuần tra của Vệ sở triều đình.
Đường thị gần như nín thở, không dám phát ra âm thanh nào, chỉ sợ làm kinh động đến quan binh Đại Chu ở trên thuyền.

Cheng cheng cheng!
Chiếc thuyền tuần tra của Đại Chu gõ chiêng.
Lương vương đứng trên thuyền Phúc Kiển ra lệnh.
Chiếc thuyền lớn chậm rãi tiến thẳng về phía trước.

Phía trước có thuyền.


Dừng thuyền, dừng thuyền...

Tiếng gõ chiêng trên thuyền tuần tra dừng hắn, một tiếng gọi uy hiếp vang lên, âm thanh ấy nghe có vẻ vẫn còn rất xa xôi.
Đường thị siết chặt nắm tay, có lẽ vẫn kịp thoát thân.
Cơn sóng lớn cuồn cuộn mãnh liệt, chiếc thuyền nhỏ lắc lư suýt nữa là lật úp.

Phu nhân, mau... Mau đi...

Đường thị được nhóm người Tử Oanh bảo vệ leo lên trên chiếc thuyền lớn Lý thị.
Đường thị gật đầu, bây giờ tất cả mọi việc đều đã không kịp nữa, nàng ta cũng chỉ còn cách lên thuyền trước thôi. Sau đó bảo Lý thị tiến gần bờ nghĩ cách cứu viện vương gia.
Ngay khoảnh khắc Đường thị định lên thuyền...
Một tiếng
âm
vang lên, một quả cầu lửa bắn ra từ trong chiến thuyền của triều đình, nổ tung ngang sau chiếc thuyền nhỏ của Đường thị.

Phu nhân.
Tử Oanh buột miệng nói:
Người bị bắt giữ thì sẽ không che giấu được thân phận, có thể..

Chỉ cần vương gia có thể sống sót là được, Đường thị dặn dò người lái thuyền:
Làm theo lời mà ta căn dặn đi.
Người lái thuyền không dám phản bác, mau chóng tiếp tục lên đường, Đường thị mím chặt môi, chuẩn bị tâm lý sẽ bị triều đình tóm lấy.
Mặt trời vẫn chưa nhô lên, trời dần dần sáng rõ.
Đường thị hiểu rõ ý tứ trong lời nói, dù sao thì nàng ta cũng dẫn theo vài nữ quyển, gặp phải nguy hiểm sẽ trở thành gánh nặng.

Vậy chúng ta ngồi thuyền rời đi trước vậy.
Đường thị nhìn ám vệ:
Các ngươi ở lại bảo vệ vương gia, cho dù như thế nào cũng phải đưa vương gia lên được thuyền lớn của Lý thị.

Đường thị dẫn theo người đi đến bên bờ, đã có người lái đò chờ sẵn ở đó từ trước. Cuối cùng cũng ngồi lên thuyền, chèo về phía thuyền lớn của Lý thị.
Sau lưng vô cùng yên tĩnh, Đường thị ngẩng đầu nhìn trời cao, đang suy nghĩ xem qua bao lâu nữa thì có thể nhìn thấy thuyền lớn của nhà họ Lý.

Phu nhân!
Tử Oanh kêu lên:
Người xem có phải sau lưng chúng ta có một chiếc thuyền không?

Đường thị giật mình hoảng hốt, quay đầu nhìn lại, giữa đêm đen dường như có một ngọn đèn đang đung đưa.
Lương vương mỉm cười, Lý thị không có lựa chọn, sau khi chuyện này bại lộ chắc chắn Đại Chu sẽ xuất binh tiến đánh Lý thị. Có Cao Ly ngăn cản, binh mã của triều đình sẽ không trực tiếp áp sát Đại Ninh. Ông ta sẽ dẫn binh lính đến đóng giữ Cao Ly, biển Cao Ly trở thành chiến trường giao chiến chính của hai đội quân, đợi đến lúc binh lực của Lý thị đã tiêu hao sạch, ông ta sẽ làm chủ Cao Ly.
Trong chốc lát không lấy được hoàng vị của tên hôn quân thì nghỉ ngơi hồi phục ở Cao Ly cũng không tệ. Lần sau lại tập kết quân đội tiến đánh tên hôn quân, hôn quân chẳng may mắn được như thế nữa.
Con trai của tên hôn quân sẽ trưởng thành, phe phái Quý phi sẽ từ bỏ ý đồ, tóm lại ông ta có thể tìm được cơ hội thôi. Lương vương bật cười thành tiếng. Chuyện này thật sự không thể trách ông ta được. Nếu như năm xưa phụ hoàng có thể nâng đỡ ông ta lên ngai vàng và gả Ngụy thị cho ông ta thì làm gì có cục diện ngày hôm nay? Lương vương không suy ngẫm thêm nữa, nghe tiếng sóng biển vang lên, cảm nhận chiếc thuyền lướt về phía trước, ông ta bắt đầu tĩnh tâm nghỉ ngơi.
Bóng đêm tan dần đi, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ được tình hình trên mặt biển. Người lái thuyền dừng lại. Trên mặt biển cách đó không xa lại có một chiếc thuyền lớn tiến lại gần bọn họ, lần này không phải là thuyền tuần tra của triều đình mà là...
Người lái thuyền không dám tin:
Phu nhân, đó là thuyền của Lý thị, hình như nó đang tiến về phía chúng ta.
Người lái thuyền từng nhìn thấy thuyền của Lý thị, chắc chắn sẽ không nhìn nhầm.
Đường thị ngây ra như phỗng, rõ ràng bọn họ định tránh xa khỏi thuyền lớn của Lý thị, lẽ nào trong lúc hoảng loạn đã tìm nhầm phương hướng rồi sao? Hay là Lý thị phát hiện ra tình cảnh của bọn họ nên mạo hiểm tới tiếp ứng.
Có lẽ là về sau.
Lý thị cho rằng vương gia cũng đang ở trên thuyền nên đã đến đây cứu nguy. Đường thị hối hận không thôi, sớm biết thế này nàng ta đợi vương gia đến rồi mới khởi hành.
Tử Oanh tiến lên trước dìu Đường thị:
Phu nhân, chúng ta lên thuyền trước đi, lên thuyền rồi nghĩ cách sau.


Không đúng, phía sau cũng có thuyền đuổi theo tới rồi.


Bên trái cũng có, bên phải cũng vậy... Vương gia, chúng ta bị bao vây rồi!

Trước khi giọng nói vang lên, Lương vương đã nhìn thấy chiếc thuyền đột ngột xuất hiện trên biển. Không... Bọn họ sẽ không đột ngột xuất hiện mà là trốn sau đá ngầm, giống như kẻ đi săn đang săn mồi kiên nhẫn chờ đợi con mồi đạp chân vào cạm bẫy.
Nhìn thấy ám vệ, Đường thị lập tức hỏi:
Vương gia đã đến chưa?

Ám vệ lắc đầu nói:
Vẫn chưa ạ, nhưng vương gia dặn dò bảo phu nhân lên thuyền lớn của Lý thị trước, lát nữa ngài ấy sẽ đến sau.

Nghe được lời này, cõi lòng Đường thị lại yên tâm thêm mấy phần nhưng nàng ta vẫn khăng khăng nói:
Ta vẫn sẽ đợi vương gia đi cùng.

Vương gia nói rồi, Ngụy Nguyên Kham theo sát không rời, có khi sẽ đuổi tới nơi. Đến lúc đó người trên thuyền quá nhiều sẽ làm chậm tốc độ.
Ám vệ nói đến đó thì ngừng.
Đây không phải là thuyền của Lý thị... Không... Đây là thuyền của Lý thị, chỉ có điều... hiện tại nó thuộc về Ngụy Nguyên Kham.
Đường thị muốn nhảy khỏi thuyền nhưng lại cảm nhận một lực mạnh mẽ đè ép lên bả vai nàng ta khiến nàng ta không thể cử động được, tiếp theo đó một sợi dây thừng trói chặt nàng ta lại.

Pång!

Phải làm sao đây?
Bỏ mặc thuyền nhỏ và chạy trốn ư?
Lương vương vừa suy nghĩ thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Bên trên chiếc thuyền nhanh chóng lướt tới có người đang ra sức kêu gào.

Lương vương nhìn sang, đó là Lý Triệu.

Nhìn thấy Lý Triệu, mí mắt Lương vương chớp nháy liên hồi. Là ai đã để lộ chuyện ngày hôm nay, đoán được âm mưu của ông ta? Nếu như Lý Triệu biết hết tất cả, chắc chắn Cao Ly sẽ không làm việc cho ông ta nūra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.