Chương 520: Bẩn mắt
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1566 chữ
- 2022-02-06 09:24:49
Sau khi nốc vài ngụm nước biển, Lương vương hoàn hồn. Ông ta dùng lực đạp mạnh xuống dưới hòng giẩy khỏi người đang bám trên người8 mình. Song không biết làm sao mà sức lực của người kia lại cực lớn, vẫn luôn kéo ông ta xuống dưới.
Lương vương bắt đầu c3ảm thấy hoảng hốt. Tuy rằng ông ta bơi không tệ nhưng cũng không thể chịu được giày vò thể này. Cảm giác nóng hầm hập trong lồng n9gực truyền đến, nếu không thể nổi lên mặt nước, ông ta sẽ chết đuối ở đây.
Lương vương rút con dao ngắn bên hông ra định đ6âm vào người kia, ai ngờ lưỡi dao còn chưa đâm trúng, kẻ đó đã buông tay.
Lý Triệu thực sự không dám tin, phút chốc sau, y sực tỉnh.
Tất cả giống như những gì Ngụy tướng quân nói, Lương vương căn bản là không mượn thuyền của y để tháo chạy. Y chỉ là mồi nhử Lương vương ném ra mà thôi.
Nếu Ngụy tướng quân không phát hiện ra chuyện này trước, thứ mà Cao Ly nghênh đón chính là tai họa ngập đầu.
Cuối cùng Lương vương cũng bị hành hạ đến độ không còn sức lực để giãy giụa.
Cố Sùng Nghĩa cũng biết thời cơ đã chín muồi rồi.
Quả nhiên Lương vương được người ta đỡ lên, sau đó rơi xuống sàn tàu như một con cá chết.
Chi bằng để Lý thị nhìn rõ tất cả, sau đó không dám cấu kết với đảng Lương vương nữa.
Lý Triệu sợ hãi nhìn xung quanh, không đợi y nhìn rõ, chiến thuyền của Đại Chu đã bao vây con thuyền của bè lũ Lương vương lại. Gần như là trong chớp mắt, cả đảng Lương Vương đã bị bắt gọn.
Nhanh như vậy.
Lương vương...
Chậc.
Hình như không có lông.
Ngụy Nguyên Kham không điều tra xem vua Cao Ly có biết chuyện này hay không. Đây không phải là chuyện quan trọng. Nước chư hầu tự nhiên sẽ ôm tâm tư khác nhau. Dù có đổi vua Cao Ly khác, vua Cao Ly tiếp theo cũng chưa chắc đã cam tâm thần phục.
Bây giờ nên tập trung tinh thần vào nội chính của Đại Chu. Chỉ có cường thịnh, nước chư hầu mới không dám nảy sinh tâm tư khác.
Đứng lên đi.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ngài vẫn là Vương thế tử, đừng làm mất thể diện trước mặt người khác.
Trận này thắng lợi vô cùng dễ dàng, trong chớp mắt, mọi chuyện đều kết thúc. Từ đây có thể thấy Ngụy Nguyên Kham đã sớm nhìn thấu bè lũ Lương vương, cho dù ông ta có dùng bất kỳ kế hoạch nào cũng đừng hòng thoát khỏi bàn tay Ngụy Nguyên Kham. Không chỉ vậy, bây giờ Lương vương vô cùng thảm hại, không hề có một chút uy tín nào.
Không chỉ muốn bắt Lương Vương, họ còn muốn diệt cỏ tận gốc.
Cổ Sung Nghĩa nhìn Lý Triệu bên cạnh Ngụy Nguyên Kham. Hành động này của Ngụy Nguyên Kham là xét về cả đại cuộc. Giết Lương vương và Vương thế tử Lý thị dễ, nhưng sau này triều đình phải bình ổn Bắc Cương thế nào?
Song ông ta vốn bị thương ở thành Củng Cực, lúc tháo chạy, súng đạn đang nổ kia lại làm lồng ngực ông bị thương, chạy trốn không kể ngày đêm cũng tiêu tốn hết khí lực của ông ta.
Lương vương sử dụng hết bản lĩnh của mình cũng không thể đả thương người kia.
Ông ta bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Khi sắp không thể gắng gượng chịu nổi nữa, người kia lại thả tay, khiến ông ta lại nổi lên mặt nước.
Ha ha ha ha.
Là đang cười nhạo sự chật vật của ông ta.
Cổ sung Nghĩa lên chiếc thuyền buồm nhỏ mà Lương vương dùng để chạy trốn, bắt hết toàn bộ bè lũ của đảng Lương Vương.
Lương vương không có thời gian suy nghĩ tại sao 5người kia lại làm vậy. Ông ta cố gắng nổi lên mặt biển. Giây phút nổi lên, Lương vương cố gắng hít thở, rõ ràng biết nguy hiểm vẫn chưa qua đi nhưng ông ta vẫn có cảm giác như bản thân vừa thoát chết trong gang tấc.
Lương vương đang đánh giá tình hình xung quanh, hai chân lại nặng xuống, một lần nữa ông ta bị người kéo xuống nước giống hệt như ban nãy. Ngoài đáng sợ, một ngọn lửa giận dữ sinh ra, Lương vương nằm vai của người kia hồng đâm vào cổ hẳn.
Ông ta mưu đồ mười mấy năm, không những thất bại ở thành Cùng Cực mà còn bị người ta đùa giỡn thế này. Ông ta không cam tâm. Thực lực của ông ta không chỉ có vậy, vẫn còn rất nhiều binh mã đang bán mạng vì ông ta, ông ta còn cơ hội, ông ta không thể chết ở đây, tuyệt đối không thể...
Ta còn có tác dụng.
Lương vương nhân lúc thân thể nổi lên mặt nước, vừa thở hổn hển vừa la hét:
Ta có thể kéo chân Hoàng để giúp các người... ta...
Đứng trước cái chết, con người không màng thứ gì, chỉ muốn được sống mà thôi.
Còn chưa nói xong, Lương vương lại biến mất trên mặt nước. Một lần nữa, khi nổi lên, Lương vương nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên từ xung quanh
Ha ha ha ha.
Rầm!
Lương vương đập đầu vào sàn tàu rồi ngất lịm đi.
Lương vương bị giữ chặt, tướng sĩ vốn định tiến lên trói lại nhưng nhìn thấy bộ dạng lúc này của ông ta, tất cả mọi người vẫn không nhịn nổi mà bật cười sang sảng. Y phục trên người Lương vương bị lột sạch, trần truồng nằm dưới sàn.
Cổ sung Nghĩa không nhịn được mà thở dài, cái chiêu bẩn mắt này chỉ có Ngụy Tòng Trí mới nghĩ ra được.
Lý Triệu nhìn mặt biển, Lương vương đang giãy giụa giữa lằn ranh sống chết, lời cầu xin ban nãy vừa nói ra đã không còn mặt mũi gì nữa.
Nếu Lý thị bọn họ u mê không chịu tỉnh ngộ cũng sẽ rơi vào tình cảnh đó. Ngụy tướng quân đang nhắc nhở y rằng chết rất đáng sợ, nhưng mất sạch mặt mũi sau đó mới chết thì còn khiến người ta không thể chịu đựng được hơn.
Lý Triệu hành lễ với Ngụy Nguyên Kham một lần nữa, sau đó lảo đảo đứng dậy, không dám có bất kỳ suy nghĩ gì khác nữa.
Vừa mới thông suốt được điểm này, thân thể Lương vương lại nặng nề, một lần nữa chìm xuống mặt nước.
Lần này Lương vương không phẫn nộ cũng không muốn giãy giụa nữa, chỉ có tuyệt vọng và sợ hãi.
Nước biển lại tràn vào cơ thể, cái chết lại đánh úp về phía ông ta.
Lương vương mở to mắt, khi nhìn thấy gương mặt hắn, ông ta đã hiểu hết mọi chuyện.
Lương vương biết gương mặt ấy, là Ngụy Tòng Trí.
Trên mặt Ngụy Tòng Trí ánh lên nụ cười giễu cợt, sâu trong nụ cười ấy còn xen lẫn thù hận. Lương vương thở hồng hộc. Ngụy Tòng Trí cố ý hành hạ ông ta, bắt ông ta giãy giụa bên lằn ranh của sống chết mà không thể thoát thân. Nhà họ Ngụy đang trả thù ông ta cho Ngụy Tòng Thịnh.
Chân Lý Triệu mềm nhũn, quỳ trên mặt đất:
Ngụy tướng quân, tiểu thần xin đền tội, chỉ cầu xin Đại Chu tha cho nước Cao Ly!
Ngụy Nguyên Kham nhàn nhạt nói:
Bây giờ ta sẽ không trừng phạt mà sẽ cho sứ thần đưa Vương thể tử trở về Cao Ly. Tiếp theo nên làm thế nào còn tùy thuộc vào các người.
Lý Triệu gật đầu lia lịa:
Tiểu thần hiểu. Lương vương vẫn còn đồng đảng ở Liêu Đông, tiểu thần sẽ giúp đỡ Đại Chu diệt sạch hang ổ của bè lũ Lương vương, coi như là lấy công chuộc tội.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, y sẽ cho Đại Chu một câu trả lời.
Lôi người xuống.
Đỡ cho xảy ra biến cố.
Tướng sĩ đáp một tiếng.
Cổ sung Nghĩa nhìn tướng sĩ nhét miếng vải vào miệng Lương Vương, trói chặt và cuốn ông ta trong vải bố thì mới yên tâm.
Trên thuyền lớn của Lý thị, Đường thị nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Nàng ta không biết nên luống cuống hay buồn bã nữa.
Thì ra vương gia không muốn đi với nàng ta.
Đây đều là kế hoạch vương gia đã tính toán tỉ mỉ.
Trong tình huống này, vương gia bỏ rơi nàng ta cũng là có nguyên nhân, nhưng nàng ta vẫn vô cùng buồn bã, một cảm giác không tên bao trọn lấy nàng ta. Đường thị nhìn lên bờ. Ở Đại Cô, nàng ta có lưu lại vài người để chuẩn bị sau này vương gia khởi binh một lần nữa. Nếu bên này xảy ra bất trắc, đám người đó cũng sẽ nghĩ cách đến cứu.
Tuy biết họ không phải đối thủ của triều đình nhưng trong lòng Đường thị vẫn còn ôm một tia hy vọng, nhưng bên bờ lại im ắng, không thấy bất kỳ bóng người nào, cũng không thấy con thuyền nào xuống biển.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.