• 10,719

Chương 526: Niềm vui bất ngờ


Cả phủ Hoài Viễn hầu chìm trong bầu không khí vui mừng.

Cố Sùng Nghĩa lập được công lớn, chẳng những được thăng chức mà còn được 8ban thưởng rất nhiều.
Lý thải phu nhân và Ngụy Nguyên Kham ngồi nói chuyện với Ngụy hoàng hậu một lúc rất lâu, đến lúc trời sập tối hai bà cháu mới rời cung. Ngụy Nguyên Kham quay đầu nhìn về phía cửa cung, trước kia mỗi lần nhớ tới mẹ, lồng ngực hắn luôn như có vật gì đè nặng, hôm nay, cảm giác đó đã hoàn toàn tan biến.
Đại tỷ thế nào rồi ạ?
Ngụy Tòng Trí bước lên hỏi:
Tâm trạng không tệ chứ?

Hiếm lắm mới được một lần Lý thải phu nhân khen ngợi Ngụy Tòng Trí, bà nói:
Lần này con cũng vất vả rồi, hôm nào cũng vào cung gặp tỷ tỷ con đi.

Có điều y phải đi đâu để tìm nghĩa phụ đây? Cổ đại tiểu thư có biết tung tích của Trường lão gia không? Trường lão gia chắc không để ý chuyện tự nhiên con cái đầy nhà đầu nhỉ?
Chu Ngũ kích động đến mức mặt mũi đỏ gay. Hắn ta sắp được gặp nghĩa phụ đại nhân rồi, không biết sức khỏe nghĩa phụ thể nào.
Chu Ngũ nuốt một ngụm nước bọt, nói với ánh mắt cực kỳ kiên định:
Đệ muốn gặp nghĩa phụ, dập đầu với nghĩa phụ đại nhân một lần.

Nếu không có nghĩa phụ thì đã chẳng có hắn ta của ngày hôm nay, hắn ta chỉ có một tâm nguyện này thôi. Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Nhiếp Thầm. Chu Ngũ nói không sai, bọn họ cũng muốn gặp Trường lão gia.
Đại ca, có được không ạ?
Chu Ngũ hỏi lại một lần nữa. Nhiếp Thầm lau miệng, Liễu Tô cụp mắt, ra ngoài lăn lộn sớm muộn gì cũng phải trở về, cậu đã biết sẽ có ngày hôm nay.
Đương nhiên là được.
Nhiếp Thầm đồng ý, nếu y nói y cũng chưa từng gặp Trường lão gia, liệu huynh đệ tỷ muội trong phòng có xé xác y thành mảnh vụn không nhỉ? Cho nên y nhất định phải đồng ý.
Người nhà họ Ngụy đến cung Khôn Ninh quá đông sẽ khó tránh khỏi bị người ta điều ra tiếng vào. Tuy thằng con út của bà để hai chòm ria mép trông già dặn đứng đắn nhưng vẫn là một đứa bộp chộp vụng về, ngày nào cũng gây họa khắp nơi, dẫn nó vào cung bà thật sự không yên tâm nên mới bỏ lại nó bên ngoài cửa cung.

Mẹ.
Ngụy Tòng Trí tranh thủ cơ hội, đuổi theo Lý thải phu nhân vào trong xe ngựa:
Mẹ xem xem có phải nên cho con trai chút phần thưởng không, bảo tỷ tỷ ban cho con phủ đệ nhé.

Sơ Cửu và Liễu Tô tránh sang một bên.
Đã lâu không gặp Ngụy đại nhân, Cố Minh Châu thấy căng thẳng.
Hai bóng người xách đèn dần dần tiến gần về phía nhau.

Đại nhân.

Nhà họ Ngụy khí thế bừng bừng, xem ra không hề dễ đối phó.

Về lý mà nói, Ngụy tam gia cũng là thanh niên tài tuần hiếm có.
Lâm phu nhân nói:
Nhà họ Ngụy lại là ngoại thích, Châu Châu nhà chúng ta gả tới đó cũng coi như là với cao rồi.

Hai người sẽ nói chuyện gì? Chuyện nhà họ Ngụy tới cầu hôn hay sao? Cố Minh Châu nhìn Bảo 5Đồng, căn dặn:
Bảo Liễu Tô báo tin cho Ngụy đại nhân, muộn một chút ta sẽ đến tiểu viện gặp ngài ấy.

Bảo Đồng khẽ gật đầu.
Lâm phu nhân không muốn thừa nhận:
Có lẽ Châu Chấu thích Ngụy đại nhân.
Vừa rồi ở trên đường, Châu Châu xuống xe ngựa vẫy khăn với Ngụy đại nhân, bà đã trông thấy hết.
Cố Sùng Nghĩa sửng sốt, thằng nhóc kia... Ông khó khăn đè nén cơn giận đang dâng lên trong lòng. Nó lặng lẽ lừa mất con gái ông từ bao giờ mà ông không mảy may biết gì thế này? Lâm phu nhân lườm Cố Sùng Nghĩa một cái:
Thà cử để Châu Châu lại bên cạnh cho thiếp còn hơn, biết ngay là lão gia không đáng tin mà.

Lý thái phu nhân hằm hè đe dọa:
Đừng có về nữa.

Nhìn theo cỗ xe ngựa rời đi, Ngụy Tòng Trí khẽ chép miệng. Xem ra chỉ có thể đến phủ Hoài Viễn hầu ăn cơm chực thôi, cuộc sống của Cô hầu gia lúc nào cũng tốt hơn ông nhiều.
Đến khi trong phòng không còn ai khác, Lâm phu nhân mới lên tiếng:
Lão gia đã biết chuyện của nhà họ Ngụy rồi chứ?
Trông thấy vẻ u ám nơi đáy mắt lão gia, trong lòng bà cũng hiểu rõ. Cố Sùng Nghĩa gật đầu.
Lâm phu nhân nói:
Lý thải phu nhân nói với thiếp, sau khi Hầu gia về kinh sẽ chính thức tới nhà bái kiến.

Nói thật, mấy ngày nay bà rất nhớ thằng con trai này, nhớ đến nỗi tay bà bắt đầu ngứa ngáy.
Đi được nửa đường, Ngụy Tòng Trí đã bị đuổi xuống xe.
Nói xong, Lâm phu nhân đứng dậy ra khỏi phòng.
Cố Sùng Nghĩa nhìn căn phòng trống không, sao lại còn mỗi mình ông thế này? Dù gì ông cũng vừa thắng trận trở về, vợ con cũng phải tốt với ông một chút chứ nhỉ? Được đon đả chào đón một ngày ông không dám mong, nhưng ít nhất cũng phải nhiệt tình với ông được hai canh giờ chử.
Mứt hoa quả được bày vào khay, viên nào viên nấy óng mượt lóng lánh.

Tam gia, đại tiểu thư tới rồi ạ.
Nghe tiếng Sơ Cửu bẩm báo, Ngụy Nguyên Kham bèn đứng dậy ra khỏi nhà bếp. Một bóng người đội mũ mành dài đang đứng trong tiểu viện.
Nghĩ tới đây, Chu Ngũ nhìn Nhiếp Thầm:
Chẳng phải đại ca đã nói có yêu cầu sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn sao?

Nhiếp Thâm quả quyết gật đầu:
Nói đi, ngươi muốn được thưởng gì?

Nhìn ánh mắt tha thiết của mọi người, Chu Ngũ cảm thấy vết thương trên người mình đã khá hơn nhiều.
Nhiếp Thầm lại âm thầm đổ mồ hôi hột, nếu không tìm được Trường lão gia, y dứt khoát chuồn luôn cho lẹ, không bao giờ trở về nữa.
Lữ Quang hỏi:
Vậy ta thì sao?


Ngươi thì chưa được.
Nhiếp Thầm ra vẻ cực kỳ nghiêm túc:
Nghĩa phụ muốn gặp từng người một, người đợi thêm đi.
Lữ Quang hơi nhụt chí, so với Chu Ngũ, công lao của y quả thực không đáng nhắc tới, nhưng y tin chắc người tiếp theo sẽ là mình.
Chu Ngũ, thay bọn ta hỏi thăm sức khỏe nghĩa phụ nhé.

Trời vừa sập tối, Ngụy Nguyên Kham đã dẫn Sơ Cửu đến tiểu viện. Rửa tay sạch sẽ xong, Ngụy đại nhân bắt đầu luôn tay luôn chân trong nhà bếp. Chỉ chốc lát sau, mùi đậu đỏ thơm phức đã ngập tràn cả căn viện.
Làm xong bánh đậu đỏ, hắn lại đi làm mứt hoa quả.
Đều tại Ngụy Nguyên Kham, ngày mai gặp Ngụy Nguyên Kham nhất định phải tính sổ với hắn.

Phu nhân.
Cố Sùng Nghĩa cuống quýt rảo bước đuổi theo Lâm phu nhân.
Nhìn thế nào bà cũng thấy hôn sự này thích hợp, nhưng trong lòng bà lại không nỡ gả con đi. Có điều dù sao con gái cũng phải xuất giá, không thể giữ mãi bên cạnh được.
Cố Sùng Nghĩa hết sức kinh ngạc, không ngờ phu nhân lại có thể nói như vậy:
Ý phu nhân là đồng ý sao?

Trong tiểu viện của người trong phường, Nhiếp Thầm bưng thức ăn vào phòng. Lữ Quang đã có thể xuống đất đi lại, chỉ còn Chu Ngũ phải nằm bẹp trên giường, trơ mắt nhìn chư vị huynh đệ tỷ muội uống rượu ăn thịt.
Liễu Tô nhét đùi gà vào miệng Chu Ngũ. Chu Ngu là người lập công lớn, người trong phường ai nấy đều có phần kính phục. Địa vị bỗng chốc được nâng cao, Chu Ngũ vẫn chưa thích nghi nổi. Thực ra những chuyện này đều không quan trọng, hắn ta chỉ có một yêu cầu.

Đi đi đi đi...
Lý thải phu nhân xua tay như xua ruồi. Ngụy Tòng Trí túm lấy ống tay áo Lý thái phu nhân:
Vậy cho con chút bạc cũng được, cái vòng trên tay mẹ không tệ đấy.
Trong xe ngựa lập tức um sùm hết cả lên.
Lý thải phu nhân véo tai con trai:
Còn dám nữa không? Dám nữa không?

Nhìn vợ, con gái cùng cậu con trai còn đang quấn tã, tâm trạng Cố Sùng Nghĩa vô cùng vui mừng. Có điều ngh3ĩ đến hôn sự của Châu Châu, ông liền lập tức thu lại nụ cười.
Lâm phu nhân giao Thuần ca nhi cho nhũ mẫu rồi dặn dò Chầu Châu:
Con9 xuống nhà bếp xem đã chuẩn bị xong thức ăn chưa.
Cố Minh Châu đáp dạ, cô biết đồ ăn đã chuẩn bị xong từ lâu, mẹ làm như vậy là muốn cô t6ránh đi để bà nói chuyện riêng với cha.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.