Chương 527: Ngọt quá
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 3614 chữ
- 2022-02-06 09:24:38
Đại nhân?
Cố Minh Châu thử thăm dò, gọi một tiếng, hình như sắc mặt Ngụy đại nhân không được tốt lắm. Vốn dĩ cô còn định n8ói cô sẽ thừa kế Thượng Thanh quán nhưng nhìn thấy tình hình như vậy, cô đành nuốt lại câu sau vào bụng.
Cố Minh Châu nói:
Đại nhân nghỉ ngơi nhiều vào nhé.
Trận chiến này đại nhân đã tiêu hao không ít tinh thần và sức lực, hai mắt hẳn đã lờ mờ hiện lên tia máu.
Ngụy Nguyên Kham kéo tay cô lại:
Nàng ở lại cùng ta, được không?
Cũng may chuyện phiền não này cách ta rất xa.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi,
Cô gia bá đạo yêu ta
đã bán được mười cuốn, kiếm được mười lượng bạc. Chưởng quỹ nhiệt tình giục hỏi ta khi nào mới viết xong
Cô gia bá đạo yêu ta
tập hai.
Cuối cùng, lúc nào cũng phải dành cho hai vị chủ nhân một vài niềm vui bất ngờ, ví dụ dỡ nhà gì đó...
Chiều cuối cùng này là ta học được từ Tiểu Thuyền.
Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Vậy nàng có bằng lòng gả cho ta không?
Cố Minh Châu nuốt một ngụm nước bọt, bên tai cô cử văng vẳng câu nói kia của Ngụy đại nhân: Nàng đi đến đâu, ta sẽ theo đến đó. Trong đầu cô loáng thoáng hiện lên một hình ảnh. Cô hoang mang đi về phía trước, sau lưng có một bóng người theo sát bước chân. Người đó đi cùng cô qua con phố dài dằng dặc, qua bóng tối vô biên, đi tới nhà họ Cổ. Sau đó dường như cô đã biến thành Cố Minh Châu, trong lúc mơ mơ màng màng mở mắt, cô trông thấy bóng người đó vẫn đứng cách mình không xa, chăm chú nhìn cô. Bóng người dần dần rõ ràng, đó là Ngụy đại nhân.
Nàng đi đến đâu, ta sẽ theo đến đó.
Thứ ta thích nhất đương nhiên vẫn là thoại bản ngôn tình, chuyện ta muốn làm nhất chính là một người một ngựa khoác kiểm phiêu bạt giang hồ. Thời niên thiếu ta còn là một hiệp khách tự do không bị trói buộc.
Lúc đi trong núi, ta đã cứu được Tiểu Đậu Tử bị chó sói truy đuổi, được Tiểu Đậu Tử mời về nhà ăn một bát cơm nóng.
Sao đại nhân lại tháo nguy5ệt quan của cô xuống? Đây là trang phục sự phụ vừa mới làm cho cô, hôm nay là lần đầu tiên cô mặc. Cố Minh Châu khẽ chớp mắt, không phải đại nhân tưởng rằng... cô xuất gia làm đạo sĩ thật đấy chứ?
Cố Minh Châu còn đang mải mê nghĩ ngợi, một cánh tay của Ngụy đại nhân đã dời đến ngang hông cô, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. Cô còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì Ngụy đại nhân đã cúi đầu xuống...
Chưởng quỹ trả trước năm lượng bạc mua cuốn thoại bản tiếp theo của ta.
Thấy ta có tiền bạc, tay chưởng quỹ lòng dạ đen tối chớp luôn thời cơ đẩy cho ta một cuốn
Văn võ cả triều yêu ta
.
Cố Minh Châu bước 3gần về phía Ngụy Nguyên Kham một bước, Ngụy Nguyên Kham như vừa sực tỉnh, sầm mặt bước nhanh lại đón cô.
Đại...
Giọng hắn trầm thấp hơn ngày trước rất nhiều, cũng nhẹ đi rất nhiều. Hắn lẳng lặng nhìn cô không chớp mắt:
Thấy nàng mặc đạo bào, đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng, khoảnh khắc đó ta gần như chết sững. Có điều ta nghĩ rồi, nàng đi đến đâu, ta sẽ theo đến đó. Dù sao trách nhiệm của ta cũng đã xong, ta có thể buông tay mọi thứ rồi. Nàng làm đạo sĩ, ta cũng xuất gia, bầu bạn với nàng là được. Nghĩ như thế, ta lại thấy mọi chuyện không còn quá đáng sợ nữa.
Cố Minh Châu vô thức lắc đầu:
Ta... ta không làm đạo sĩ.
Ta ngồi trong một quán bán há cảo, ăn xong hai bát há cảo nóng hôi hổi rồi cưỡi ngựa lên đường.
Có thể là do đã làm đủ mọi chuyện xấu, ta còn chưa ra tay, tên đó đã hoảng loạn gào thét
Có ma!
, hình như ta đã trông thấy một bóng người màu trắng lướt đi trong rừng.
Còn phải đa tạ nàng.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Mẹ có thể thuận lợi ra khỏi cung Khôn Ninh là nhờ có nàng giúp tra rõ vụ án.
Cố Minh Châu nhận xét:
Hóa ra từ rất lâu trước kia, vụ án của Lương Vương đã kéo tất cả mọi người vào với nhau.
Đại nhân...
Giọng cô lộ ra vài phần hoảng loạn,
Hắn nhìn cô, sắc mặt có vẻ cực kỳ bình tĩnh nhưng dường như còn căng thẳng hơn cô nhiều.
A Quân, ta thầm thương nàng bảy năm, nếu không phải biết được nàng chưa chết, có thể ta đã không chống đỡ được đến bây giờ. Thời gian bảy năm thẩm thoắt thoi đưa, mỗi ngày về sau ta đều muốn ở bên nàng, ta không muốn lãng phí một giây một phút nào nữa.
Haizz! Một lời khó nói hết, quả nhiên không phải ai cũng được thông minh lanh lợi như ta.
Dạo này phủ Ứng Thiên xuất hiện một tên hung đồ, gã thoắt ẩn thoắt hiện trong các thuyền hoa, cướp tiền của của các cô nương còn ra tay tàn độc. Triều đình đã trao thưởng, ai bắt được tên này sẽ trọng thưởng năm mươi lượng bạc.
Trứng muối của cô gia đã có ở Đại Chu từ lâu, nhưng thoại bản của cô gia thì ở đây không có, nhưng thoại bản đó ta đã ghi nhớ trong lòng, bây giờ đọc thuộc ra dễ như trở bàn tay.
Điều khiến ta thấy bất ngờ là ở phủ Ứng Thiên, thoại bản rất được chào đón, ngay cả thân vệ trong Ngụy vương phủ cũng thường xuyên tới tìm mua.
Tóm lại, ta đã tới một thế giới mới.
Chẳng lẽ vì ta cần cù dũng cảm, phẩm hạnh tuyệt vời nên ông trời yêu quý cho ta được sống tiếp?
Ta chết vì bảo vệ cô gia và tiểu thư.
Đúng vậy, ta đã chết.
Ánh đèn lờ mờ phản chiếu bóng hai người lên vách tường, tay áo giao nhau, ngón tay siết chặt, không phân rõ ta nàng.
Ngụy đại nhân nói đúng, thời gian bảy năm thoắt cái đã qua, bọn họ không có nhiều thời gian để hoang phí.
Đúng, chắc chắn là như vậy.
Trong thoại bản nói những người đặc biệt có cơ duyên thì sau này đều có thể dựng lên nghiệp lớn, vậy có phải ta cũng có thể trở thành một đại anh hùng người gặp người yêu không?
Ta nhắm mắt lại, bóng tối ập đến, ý thức hoàn toàn rệu rã. Một giây trước khi chết, ta có chút vui mừng, ít nhất đại tiểu thư và cô gia bình yên vô sự.
Thế nhưng dường như chỉ trong nháy mắt, ta lại tỉnh táo lại. Sau khi mở mắt ra, ta phát hiện tất cả đã thay đổi. Ta đã tới một nơi xa lạ, không có cô gia, không có bất kỳ ai ta quen biết. Nơi này là phủ Ứng Thiên triều Đại Chu, nghe nói trăm năm trước cũng được gọi là Giang Ninh, nhưng Giang Ninh một trăm năm trước đó không giống với Giang Ninh mà ta biết.
Sơ Cửu nằm trên nóc nhà đưa tay chọc chọc Liễu Tô, sau đó khẽ nháy mắt.
Tiếp theo bọn họ nên làm gì? Cứ nằm mãi ở đây à?
Đợi, nhất định phải đợi.
Phải biết là ta đọc thoại bản cũng bị cô gia mớm nhử bắt đợi rất lâu.
Vừa phải chịu nỗi đau mất con hết lần này đến lần khác, vừa phải bảo vệ nhà họ Ngụy và Ngụy đại nhân, Cố Minh Châu nghĩ mà xót xa cho Hoàng hậu nương nương, nếu là người khác, có thể đã không kiên cường chống đỡ nổi.
Cũng may những chuyện đó đã qua cả rồi.
Cánh môi mềm mại áp sát vào môi cô.
Tim cô bỗng nhiên co thắt lại, sau đó đập rộn lên như trống, đầu óc cô trống rỗng, bàn tay vô thức buông lỏng, ngọn đèn cô xách theo rơi bộp xuống đất.
9Cố Minh Châu vừa mới nói được một chữ đã cảm thấy bả vai căng lên, cơ thể cô rơi trọn vào lòng Ngụy đại nhân.
Một giây sau,6 nguyệt quan trên đầu cô bị tháo xuống, mái tóc dài bung ra như thác nước chảy từ đỉnh đầu xuống.
Trái tim cô mềm nhũn, cô không giãy ra mà nằm lại bên cạnh Ngụy đại nhân. Cũng may đại nhân không có hành động gì khác, chẳng bao lâu sau, nhịp thở của hắn đã đều đều vững vàng.
Hắn ngủ rồi. Cố Minh Châu nhìn gương mặt anh tuấn kia, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng an tâm.
Chẳng biết đã qua bao lâu, dường như rất dài mà dường như cũng rất ngắn, Cố Minh Châu mới mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của Ngụy đại nhân. Cặp mắt phượng của hắn hơi cụp xuống, ánh sáng trong mắt rực rỡ mà sâu thẳm, khóe mắt như phủ một tầng sương mỏng. Hắn cứ lặng lẽ nhìn cô, sau đó cất giọng khàn khàn:
Nàng muốn làm đạo nhân à?
Cố Minh Châu vô thức lắc đầu:
Không, không phải là ta và sư phụ..
Còn chưa dứt lời, Ngụy Nguyên Kham đã cúi xuống một lần nữa. Gió nhẹ chậm chậm lướt qua, mơn man gò má cô nhưng không thể mang đi cảm giác nóng rẫy trên mặt. Tay cô đặt trên ngực hắn, cảm nhận được nhịp tim của hắn, hình như tim hắn còn đang đập nhanh hơn tim cô.
Hai mắt ta lập tức sáng lên, loại thoại bản này mà chưởng quỹ cũng dám bán à? Có được thoại bản, ta ăn cơm cũng đọc, đi đường cũng đọc, đốn củi hay làm đồng ta cũng đọc. Ta khóc vì Tây Phong Lâm, ta cảm động vì Đông Lâm Thụy, ta mắng Nhược Nhược quá đào hoa, hết yêu người này lại yêu đến người kia. Người làm ta bận lòng nhất chính là Lam Ngọc, chịu vết thương lòng nặng như thế, liệu cô ấy có vực dậy nổi không?
Tại sao lại có người viết ra cuốn thoại bản như vậy, lừa mất bao nhiêu nước mắt của ta, đúng là còn xấu xa hơn cả cô gia.
Hắn vốn là cháu ngoại của đương kim Hoàng hậu, nhưng trong triều lại có người nói hắn là con ruột của Hoàng hậu và Hoàng thượng, là đích tử duy nhất của triều Đại Chu. Vì chuyện này mà các triều thần cứ cãi tới cãi lui, tranh luận mãi không dứt.
Bất kể Ngụy vương là cháu ngoại hay là con ruột thì hắn cũng là người được chọn tốt nhất để kế thừa hoàng vị, có điều chỉ khác nhau ở chỗ Đại Chu sẽ mang họ
Ngụy
hay là họ
Triệu
.
Còn cả Dương ma ma... Sau này không thể nào gặp lại nữa rồi.
Sau khi khóc một trận đã đời, ta điều chỉnh lại cảm xúc rồi quyết định phải xốc lại tinh thần, sống ở đây thật tốt.
Ta tên Cảnh Trực, Cảnh trong trung thành cảnh cảnh (trung thành tuyệt đối), Trực trong chính trực ngay thẳng. Chỉ riêng cái tên này thôi đã có thể nhìn ra ta là người như thế nào.
Đúng, ta chính là hộ vệ của nhà họ Tô bá đạo cường thế và thận trọng kỹ tính đó. Đại tiểu thư nhà ta là Tô Đàn Nhi, cô gia nhà ta tên Ninh Nghị, ta đi theo đại tiểu thư và cô gia sống ở thành Giang Ninh, bọn ta luôn sống rất vui vẻ, cho đến khi...
Ta hơi nhíu mày:
Ngươi muốn chơi gì?
Người nọ vội vàng giải thích:
Ngươi nghĩ sai lệch rồi, bọn ta đều là người đứng đắn.
Ta ngượng ngập gật đầu:
Vậy thì... đi.
Vừa hay ta cũng có thể mở mang kiến thức xem chốn ăn chơi trác táng của Đại Chu có vui như tân môn nghệ quán của bọn ta không.
Sơ Cửu vội vàng giơ một tay bịt mắt mình, tay kia vươn sang bịt mắt Liễu Tô. Trời ơi, hắn ta đã nhìn thấy cái gì thế này, tuy bóng lưng của Tam gia đã che khuất nhưng hắn ta cũng có thể đoán được tình hình bây giờ là như thế nào.
Liễu Tô ghì tay Sơ Cửu xuống, chính tên ngu xuẩn này còn đang nhìn lén, dựa vào đầu mà không cho người khác nhìn.
nho.
Lúc ta vào cung gặp mẹ, thái y đã khám qua rồi.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Không có gì đáng ngại đầu.
Nhưng mà trên này lạnh lắm.
Ngoại truyện đặc biệt: Cuộc sống hạnh phúc của Cảnh hộ vệ (ngoại truyện của tác phẩm Ở rể cùng tác giả)
Ta khẽ vuốt chùm ria mép của mình, nở nụ cười khà khà.
Có điều ta hơi nhớ đại tiểu thư và cô gia, hy vọng bọn họ đừng quá mong nhớ ra.
Suy cho cùng ta vẫn là một người mềm lòng, ta đành mời người đó vào nhà. Hắn nói hắn tên Tiểu Cửu, cũng là hộ vệ, vốn là hộ vệ hàng đầu bên cạnh chủ nhân, nhưng từ sau khi chủ nhân thành thân đã nhận không ít con nuôi. Địa vị của hắn bị đe dọa nghiêm trọng, hắn rất hâm mộ Cảnh hộ vệ trong thoại bản nên đã tìm tới để hỏi ta rốt cuộc Cảnh hộ vệ đã lấy lòng tiểu thư, cô gia như thế nào?
Ta đã chỉ dẫn cho hắn. Đầu tiên phải có công phu quyền cước lợi hại, bên ngoài có thể bảo vệ chủ nhân, bên trong còn có thể uy hiếp nam chủ nhân, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là nam chủ nhân là người ở rể.
Một lúc lâu sau hai người mới tách nhau ra, Cố Minh Châu rúc vào lòng Ngụy đại nhân, hồi lâu mới ổn định lại nhịp thở. Rồi chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô ngồi bật dậy, nhìn quần áo Ngụy đại nhân:
Vết thương của đại nhân thế nào rồi? Để ta xem nào.
Áo ngoài của Ngụy đại nhân hơi xộc xệch, cô muốn kiểm tra thật kỹ. Cô liếc nhìn thắt lưng hắn nhưng lại không xuống tay được, sau lần thân thiết ban nãy, cô luôn cảm thấy nơi nào đó đã có sự thay đổi rất
Ta không tiếc truyền thụ hết kinh nghiệm cho hắn, mong hắn có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Hắn vô cùng vui vẻ ra về, ai ngờ ngày hôm sau, hắn lại ôm mộng tới tìm ta...
Nghĩ kỹ thì không biết lúc đó Hoàng hậu nương nương đã phải chịu bao nhiêu khuất nhục để bảo vệ Ngụy đại nhân và Hoàng để chu toàn, thậm chí sau khi sinh hạ Ngụy đại nhân, nương nương còn mang thai thêm một lần nữa.
Chắc chắn Hoàng hậu nương nương đã đấu tranh rất nhiều, không muốn mang thai nữa, bởi vì để bảo vệ Ngụy đại nhân, nương nương đã dùng hết tâm huyết. Bà không thể bảo vệ đứa con tiếp theo như bảo vệ đại nhân nữa, đáng tiếc nếu không phải tự nắm quyền hành trong tay thì có rất nhiều chuyện, bản thân có muốn cũng không tránh được.
Thoại bản của cô gia bán rất chạy, danh tiếng của ta cũng càng ngày càng vang xa. Người ta nói người sợ nổi danh heo sợ béo, tuy ta đã cực kỳ cẩn thận nhưng vẫn có người tìm tới tận nhà.
Ta vốn không muốn để ý tới những người đó cứ ngồi lì trước cửa nhà ta cả một đêm.
Ban ngày không làm chuyện trái với lương tâm, ban đêm không sợ ma quỷ đến gõ cửa, vả lại là người hay là ma còn chưa biết, ta không sợ chút nào, bèn tóm cây gậy lao vào cuộc vật lộn.
Thế nhưng điều khiển ta không ngờ là
ma nữ kia lại tiến lại gần ta, thân thiết nói chuyện với ta:
Huynh đài, đừng vội vàng giết hắn, hỏi xem hằn giấu tiền của cướp được ở đầu đã rồi hẵng ra tay. Chúng ta tìm được số tiền của bị mất đó, nha môn sẽ thưởng nhiều tiền hơn. Đến lúc đó chúng ta mỗi người một nửa, ngươi yên tâm, người trong phường chưa lừa ai bao giờ.
Nghe nói vậy, Cố Minh Châu cũng cảm thấy mừng thay cho Ngụy đại nhân, hơn hai mươi năm rồi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc mẹ con nhận nhau.
Cố Minh Châu nói:
Sau này đại nhân không cần lo lắng nữa rồi.
Dường như cô đã quên bây giờ mình đang ở đâu. Một lúc lâu sau, hai người mới rời nhau ra.
Cô hơi thở dốc, đang không biết phải làm thế nào thì cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng. Hắn bế cô lên, sau đó bước nhanh vào trong phòng. Lần này Cố Minh Châu thật sự hoảng hồn, bàn tay Ngụy đại nhân đặt ngang hông cô nóng rực như than lửa thiêu đốt da thịt cô. Trái tim cô như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Đến khi cơ thể rơi vào giường đệm, cuối cùng cô mới mở được miệng.
Người trong phương kia tháo mũ mành xuống, để lộ một gương mặt hán tử thô kệch.
Ta chưa từng dùng thủ đoạn giả gái này nhưng một hiệp khách lưỡi đao liếm máu như ta há lại có thể thử mấy thứ đó? Lấy được tiền bạc, đường ai nấy đi. Người trong phường lại đuổi theo ta:
Huynh đài, có muốn tìm chỗ nào vui chơi chút không?
Câu này nghe rất quen tai,
Đáy mắt hắn khẽ run lên.
Cô nói tiếp:
Nói rằng ta cảm mến đại nhân, xin cha mẹ đồng ý hôn sự này.
Nói rồi cô vươn tay kéo lấy cổ hắn, nhẹ nhàng đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi hắn.
Có Tiểu Đậu Tử giới thiệu Đại Chu cho ta, dần dần ta cũng bắt đầu hiểu hơn về Đại Chu.
Triều Đại Chu mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa, bách tính an cư lạc nghiệp. ở đây cũng có không ít hiệp khách, mà nổi tiếng nhất là
người trong phường
. Người trong phường này sẽ bắt những tên hung đồ bị yết bảng tróc nã, sau này lớn lên, Tiểu Đậu Tử cũng muốn làm một người trong phường.
Cô xốc lại tinh thần, hắn vẫn lặng lẽ chờ câu trả lời của cô, ánh mắt hẳn vô cùng kiên định, không hề luống cuống.
Hai má cô nóng bừng, cô khẽ đáp:
Ta sẽ nói chuyện với cha mẹ.
Ngụy vương là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng của Đại Chu. Sau khi hắn bình định loạn Lương vương, đánh bại ngoại tộc giữ vững Bắc Cương thì chuyện làm mọi người tò mò và mơ hồ nhất chính là thân thể của
hån.
Đồ ngốc!
Sáu năm trước hắn đã như vậy, thế nên hắn mới có thể đoán được Cố Minh Châu chính là Châu Như Quân.
Biết chơi thật,
ma nữ
này lại là người trong phường tiếng tăm lẫy lừng.
Ta làm theo kế hoạch, quả nhiên tên hung đồ kia đã nhận tội, sau đó ta vung gậy đánh ngất gã, cùng người trong phường đưa gã đến nha môn.
Ngày thứ ba, hắn đến, cả người toàn mùi phân heo...
Ngày thứ tư...
Bây giờ ổn rồi.
Cố Minh Châu kéo tay Ngụy Nguyên Kham một lần nữa.
Trong đôi mắt phượng của Ngụy Nguyên Kham tràn ngập ý cười.
Gió thổi hiu hắt, sông Dịch lạnh...
Không đúng, phải nói là rơi vào tay ta coi như gã xui xẻo, hôm nay ta phải thay trời hành đạo.
Một hiệp khách trường nghĩa có ân báo ân có oán báo oán như ta đương nhiên phải đi thử một lần.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng ta cũng nắm được hành tung của tên hung đồ kia, ta định du hắn ra tay trong khu rừng ở ngoại ô, sau đó giết hằn sách đầu đi đổi bạc.
Hắn vui sướng gật đầu, nói rằng chủ tử nhà hắn cũng đang ở rể.
Ta nói tiếp, ngoài chuyện đó ra còn phải không rời hai vị chủ nhân một tấc, bất kể bọn họ làm gì thì hắn cũng phải duy trì khoảng cách một bước, như vậy mới có thể thể hiện thân phận hộ vệ hàng đầu của hắn trước mặt người khác.
Ngọt quá!
Ngọt hơn cả mứt hoa quả. Thoạt đầu hắn có vẻ sững sờ, sau đó mới đảo khách thành chủ.
Yết bảng bắt hung đồ. Không tệ, đây là con đường của ta, hôm nào ta nhất định sẽ bắt một tên hung đồ cho Tiểu Đậu Tử xem, sau này Tiểu Đậu Tử sẽ càng sùng bái ta hơn.
Thế nhưng trước đó, ta quyết định phải nghĩ cách kiếm bạc trước đã.
Huynh đài, có muốn gia nhập với người trong phường không? Ta tiến cử ngươi được không? Tứ hải bát hoang đều là huynh đệ, hay là chúng ta kết nghĩa, ngươi chính là đệ đệ thứ một trăm linh ba của ta.
Ta quả quyết lắc đầu. Có điều nghĩ kỹ lại... có lẽ như vậy ta sẽ lại có người thân nhỉ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.