Chương 528: Không còn kịp
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1814 chữ
- 2022-02-06 09:25:06
Phủ Vĩnh Bình.
Tin tức Ngụy Nguyên Kham bắt sống Lương vương rất nhanh đã truyền đến Bắc Cương, đại quân của đảng Lương vương ai8 nấy lòng như lửa đốt, Thối Trinh nhân cơ hội này dẫn binh đuổi đánh, đẩy lùi phản quân năm mươi dặm.
Thôi Trinh bị thương không3 nhẹ, y quan bận rộn liên tục hai canh giờ mới có thể tạm thời xử lý ổn thỏa vết thương, hai phó tướng bên cạnh Thôi Trinh, một người tử9 chiến, người còn lại mất một cánh tay.
Mau vực dậy tinh thần, Ngụy đại nhân đã hạ được Lương Vương, nhường quân tiếp viện lại cho chúng ta, trận này chúng ta quyết không thể thua.
Trình Dực dặn dò phó tướng, nếu trận này ổn định được Bắc Cương thì bọn họ cũng có thể trở về kinh, không biết tình hình mẹ và công chúa thể nào rồi.
Phó tướng lui xuống, Trình Dực nhìn sang Bành Lương. Bành Lương lập được chiến công, giờ đây là Chính thiên hộ, nhưng cũng vì thế mà phải nhận không ít vết thương.
Bành thúc,
Trình Dực nói:
Đợi đánh xong trận này, thúc cùng ta trở về phủ công chúa đi.
Quân tự và binh mã nhiều như thế này, nào có chuyện không thắng? Thôi Trinh khẽ mỉm cười, Bắc Cương đã không sao, hi vọng di phụ, di mẫu, Châu Châu và Thôi Tương đều được bình an.
Thôi Trinh yên lặng đứng trên cổng thành một lúc, khí lạnh dần dần bao trùm lấy hắn. Bắc Cương... vẫn lạnh như vậy.
Kinh thành, phủ Hoài Viễn hầu.
Trình Dực đưa bức thư trong tay cho Thối Trinh, Ngụy đại nhân không bảo hẳn che giấu với Định Ninh hầu, với cục diện trước mắt, phàm là người thông minh đều có thể nhìn ra được, chỉ cần ổn định được triều chính thì muốn làm gì ở Bắc Cương cũng được. Ngụy đại nhân dùng bức thư này để nói với bọn họ, nội chính đã ổn định, bọn họ đã có thể thoải mái hành động rồi.
Thôi Trinh đọc lá thư một lượt, sau đó trả lại cho Trình Dực. Nhà họ Ngụy thật tài giỏi, Ngụy hoàng hậu có tầm nhìn, nhấn mạch tích lũy bao năm của Ngụy thì cũng chưa từng đứt đoạn, cho nên chỉ cần có dị động là lập tức lũ lượt xông lên giúp đỡ nhà họ Ngụy. Sau này từ trên xuống dưới triều đình Đại Chu đều phải nhất nhất nghe theo nhà họ Ngụy rồi.
Tuy Hoàng hậu không tiện can dự triều chính, nhưng nếu không nhờ có Ngụy hoàng hậu và nhà họ Ngụy thì có lẽ phản quân của Lương Vương đã phá thành từ lâu, không biết sẽ có bao nhiêu tướng sĩ và bách tính vô tội bị nhấn chìm trong chiến hóa, phong ba sẽ phải kéo dài liên tục nhiều năm liền.
Trình Dực lắc đầu. Định Ninh hầu giết chết đệ đệ ruột, bề ngoài có vẻ như không vấn đề gì, nhưng bóng đen để lại trong lòng chỉ e không thể xua tan trong thời gian ngắn.
Giết chết đệ đệ là để giữ vững Bắc Cương, chỉ e Định Ninh hầu đã đặt niềm tin này lên cao nhất. Nếu như đánh mất Bắc Cương...
Định Ninh hầu còn sống ngày nào thì sẽ không để chuyện này xảy ra ngày ấy. Thời khắc này, Trình Dực chợt có cảm giác Định Ninh hầu và Ngụy đại nhân có điểm giống nhau. Khi Ngụy đại nhân hồi kinh nghênh chiến Lương vương lẽ nào không phải cũng ôm trong lòng suy nghĩ này hay sao?
Bành Lương hơi kinh ngạc, ông nhìn phò mã gia bằng ánh mắt hoang mang. Trình Dực gật đầu:
Trước khi đến đây, ta đã bàn với công chúa rồi, nhất định sẽ đưa Bành thúc cùng quay về.
Bành Lương hiểu ý của phò mã gia, trước mắt ông hiện lên hình ảnh Triệu thị đang cúi đầu khâu vá, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua, ông cúi đầu che giấu đôi mắt đã đỏ hoe của mình, hành lễ với Trình Dực.
Trình Dực giơ tay đỡ Bành Lương dậy:
Bành thúc đã cứu mẹ ta, lại cứu ta từ trong loạn quân, là ân nhân của mẹ con ta, sau này lúc không có ai, Bánh thúc không cần phải làm vậy.
Từng đối mặt với sống chết mới biết, còn sống là tốt rồi, có những lễ nghi thật sự không cần thiết.
Thôi Trinh ra khỏi quân trường, đi một mạch lên cổng thành, nhìn từ trên xuống. Quân tiếp viện đang lục đục cắm trại, triều đình có thể điều động một lượng lớn binh mã đến đây có nghĩa là kinh thành đã giải được mối nguy, quả quyết dồn binh lực về Bắc Cương, là muốn bọn họ tốc chiến tốc thắng.
Bất kể những người khác trong nhà họ Thôi ra sao thì từ tận đáy lòng Trình Dực vẫn kính 6phục vị Định Ninh hầu này. Chẳng trách Thời Trinh lại có danh xưng là Thường Thắng tướng quân của Bắc Cương, quyết đoán giết chết đệ đệ 5ruột thịt, dẫn binh tiếp ứng phủ Vĩnh Bình, lại nắm bắt thời cơ tạm thời đẩy lùi phản quân, không phải ai cũng làm được như thế.
Quân tiếp viên của triều đình đã tới.
Trình Dực nói:
Bình Nhưỡng Lý thị cũng đang tấn công binh mã của Lương vương ở Liêu Đông, trong thời gian ngắn phản quân sẽ không dám gây ra chuyện gì lớn nữa đâu.
Ngụy đại nhân gửi thư cho Trình Dực, bảo bọn họ chỉnh đốn binh mã, Lương vương đã bại trận, phản quân mất đi thời cơ tốt nhất để tấn công vào Đại Chu, tiếp theo đây rất có thể Ngột Lương Cáp sẽ thôn tính nhân mã của Lương vương, đợi đến khi Liêu Đông đại loạn, triều đình có thể Bắc tiến, đòi về mấy tòa thành.
Ngụy tướng quân nói sao?
Thôi Trinh nhìn Trình Dực.
Cố Sùng Nghĩa nhíu mày, cái tên Ngụy Tòng Trí này cũng thật xấu xa, bản thân không cưới nổi vợ thì cũng thôi đi, lại còn muốn hại người khác cũng giống mình.
Hầu gia nằm thêm lúc nữa rồi cũng dậy đi thôi.
Lâm phu nhân nói:
Ăn sáng xong, trưởng bởi nhà họ Ngụy sẽ đến thăm nhà chúng ta.
Lâm phu nhân vừa dứt lời thì ngửi thấy mùi rượu trong phòng liên dặn dò nha hoàn:
Đi chuẩn bị nước nóng cho Hầu gia tắm rửa.
Thế này thì sao ra ngoài gặp người ta được? Xem ra là không ngủ tiếp được rồi, Cố Sùng Nghĩa thở dài, hôn sự này còn chưa đâu vào đầu mà ngày tháng của ông đã bắt đầu khổ sở rồi đây. Tướng phủ từ trên xuống dưới đều được sắp xếp đầu vào đấy, lúc này Lâm phu nhân mới ngồi xuống uống trà, chuẩn bị ổn thỏa sớm quá cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì khoảng thời gian chờ đợi sẽ rất dài.
Phu nhân, họ đã tới rồi ạ.
Lâm phu nhân nghe vậy lập tức đứng dậy nghênh đón. Cố Sùng Nghĩa cũng đứng dậy theo.
Ngoài Lý thái phu nhân và Viên phu nhân ra thì còn có một vị Bùi đại nhân nữa.
Quản sự bẩm báo với Hầu gia và phu nhân. Bùi đại nhân? Cố Sùng Nghĩa hơi cau mày, là ai vậy? Giúp nhà họ Ngụy đến cầu thân? Nghĩ đến đây, Cố Sùng Nghĩa bước nhanh hơn, đi thẳng đến cổng phủ.
Lý thái phu nhân, Viên phu nhân.
Lâm phu nhân và nữ quyền nhà họ Ngụy hành lễ gặp mặt rồi cùng đi về phía phòng khách.
Cố Sùng Nghĩa nhìn Bùi Thượng Thanh, hơi ngẩn ra. Bùi Thượng Thanh đứng yên tại chỗ, cười nói:
Lần trước đến hầu phủ đã là chuyện của tám chín năm trước, thời gian trôi nhanh thật đấy.
Cố Sùng Nghĩa biết Bùi Thượng Thanh lại quay về triều đường, nhưng nhà họ Bùi trước nay kiêu ngạo, thật không ngờ lại ra mặt cho hôn sự của Ngụy Nguyên Kham.
Bất luận là hoàng đế, Lương vương hay là Quý phi, Đức phi, bao nhiêu năm nay minh tranh ám đấu đã làm tổn hại đến nền móng của Đại Chu, giờ đây Đại Chu cần đến Ngụy hoàng hậu. Hồi lâu Thôi Trinh mới quay về thực tại:
Nếu đã như vậy thì chúng ta nên sớm ngày chuẩn bị, để không bỏ lỡ thời cơ.
Nhân lúc Liêu Đông đại loạn đòi về thêm mấy tòa thành, bởi vì khi trận chiến này qua đi, có lẽ trong một khoảng thời gian dài, quân đội Đại Chu sẽ phải tham gia vào một trận khổ chiến dai dẳng với tàn dư phản quân và đám người của Ngột Lương Cáp.
Trình Dực gật gù:
Hầu gia nghỉ ngơi trước đi đã.
Chúng ta đến quân trướng bàn xong chuyện này rồi hẵng tính.
Thôi Trinh đứng dậy đi ra ngoài.
Cả đêm Lâm phu nhân trằn trọc khó ngủ, trời còn chưa sáng đã trở dậy bận rộn.
Mới sáng sớm mà phu nhân đã làm gì thế?
Hơi rượu trên người Cố Sùng Nghĩa còn chưa tan hết. Đều tại cái tên Ngụy Tòng Trí kia, không có chuyện gì lại tới tìm ông uống rượu, ông vốn định đuổi cổ Ngụy Tòng Trí đi nhưng ai ngờ Ngụy Tòng Trí còn dẫn theo hai phó tướng tới.
Bữa rượu này uống tới tận đêm khuya, mãi đến khi đã ngà ngà say mới tiễn được khách về, đến lúc trở về phòng, phu nhân lại chê mùi rượu trên người ông quá nồng, đuổi ông ra ghế ngủ suốt một đêm.
Bá phụ.
Ngụy Nguyên Kham hành lễ với Cố Sùng Nghĩa.
Bùi Thượng Thanh nhìn ra sự thắc mắc trong ánh mắt của Cố Sùng Nghĩa:
Nguyên Kham vẫn luôn theo học ở nhà họ Bùi, chuyện lớn thể này, ta phải thay Ngụy huynh đến đây.
Ngụy Tòng Thịnh đã không còn thì người thay thế vị trí của cha đương nhiên phải là ân sư, nhà họ Ngụy suy nghĩ rất chu toàn, nhưng trong chuyện này hắn còn có nguyên do nào khác, bởi vì người nhà họ Bùi sẽ không dễ dàng ra mặt như vậy.
Sau khi tất cả mọi người đều đã vào trong phòng khách, người dưới dâng trà lên xong xuôi, Lý thái phu nhân mới nói:
Hầu gia và phu nhân cũng biết chúng ta đến đây chuyền này là vì Kham ca nhi.
Cố Sùng Nghĩa gật gù, Lâm phu nhân cũng gật đầu theo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.