• 12,222

Chương 529: Chiều chuộng


Sắc mặt Cố Sùng Nghĩa vô cùng khó coi, không phải ông đoán bừa, nếu nhà họ Ngụy chỉ vì kết thân mà đến thì tuyệt đối sẽ8 không nhắc đến thân thể của Ngụy tam gia. Nhắc đến thân thế của Ngụy tam gia, lại còn tránh né người ngoài, chứng tỏ đây3 là một bí mật.

Mà điều khiến ông để ý là nhà họ Ngụy lại không né tránh Bùi Thượng Thanh, thậm chí còn đặc biệt 9mới Bùi Thượng Thanh cùng tới. Thân thể của Ngụy Nguyên Kham có thể liên đới đến nhà họ Bùi cho thấy chuyện này cực kỳ h6ệ trọng.
Ông muốn nghe xem nhà họ Ngụy nói thế nào rồi mới tìm Châu Châu bàn bạc, nhưng giờ đây xem ra chỉ có thể đi hỏi Châu Châu trước.
Cố Sùng Nghĩa quyết đoán đi ra ngoài.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham sáng ngời, vẻ mặt trịnh trọng mà kiên định:
Tim ở đâu thì thân ở đó, không ai thay đổi được.

Cố Sùng Nghĩa không thể không kinh ngạc, vốn tưởng rằng chuyện này còn có thể thương lượng thêm, nhưng xem ra Ngụy tam gia không chừa cho ai đường lui. Trừ phi Châu Châu không bằng lòng gả cho Ngụy tam gia, bằng không ông cũng không thể miễn cưỡng ngăn cản.
Bùi Thượng Thanh bưng tách trà lên uống, theo ông thấy thì mối hôn sự này có thể thành, Tam gia và Cổ đại tiểu thư đều là người thông minh, nếu thật sự không tình nguyện thì cũng sẽ không đi đến bước này.

Hầu gia.

Cố Sùng Nghĩa nói:
Lời Ngụy tam gia nói, nếu là người thường thì hắn có thể làm được, nhưng tương lai nếu thật sự có ngày ngài khôi phục thân phận, vậy...

Vậy hậu cung của Hoàng để chỉ có duy nhất một người thôi ư?
Nếu nhà họ Ngụy nói sự thật này ra để bọn họ cùng biết thì mối hôn sự này chỉ e khó mà từ chối được.
Trong một khoảnh khắc, những suy nghĩ này chất chồng trong đầu Cố Sùng Nghĩa. Lúc này Lý thái phu nhân lên tiếng:
Kham ca nhi không phải là con của Tòng Thịnh, thằng bé là con trưởng của Hoàng hậu nương nương.
Tuy Cố Sùng Nghĩa đã chuẩn bị tâm lý, nhưng biết được đáp án rồi vẫn không kìm được mà biến sắc. Lâm phu nhân ở bên cạnh ông thì vô cùng sửng sốt, hoang mang nhìn Lý thái phu nhân.
Lâm phu nhân nhất thời chưa thể hoàn hồn, Lý thải phu nhân đang nói gì vậy? Ngụy tam gia không phải là con của Ngụy đại lão gia, mà lại là do Hoàng hậu nương nương sinh hạ?
Là con của Hoàng hậu nương nương với ai cơ?
Trong đầu Lâm phu nhân giống như có một sợi dây đàn đang rung lên không ngừng, bà cảm thấy mình bị tin này làm cho chấn động đến ngốc luôn rồi. Còn có thể là ai được chứ? Tất nhiên phải là Hoàng thượng rồi.
Trong phòng yên tĩnh không một âm thanh, Lý thái phu nhân cũng đã lường trước tình hình sẽ như thế này, bà giải thích:
Hoàng thượng e ngại nhà họ Ngụy, nương nương có thai mấy lần nhưng đều chết yểu, nương nương cũng không còn cách nào khác mới nghĩ ra chủ ý này, bảo bọn ta đưa Kham ca nhi ra khỏi cung.

Cố Minh Châu nghe thấy tiếng của Bảo Đồng, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cha bước vào phòng.

Cha.
Cố Minh Châu đón Cố Sùng Nghĩa vào trong phòng ngồi.
Cố Sùng Nghĩa nhìn sang Lâm phu nhân, Lâm phu nhân cũng chẳng biết phải làm sao, hết chuyện này đến chuyện khác chồng chất nổi tiếp nhau, bà còn chưa kịp hoàn hồn sau khi biết được thân thể của Ngụy tam gia, thì lại đến lời Ngụy tam gia hứa hẹn chỉ cưới mình Châu Châu, tương lai cho dù có kế thừa hoàng vị thì cũng không làm trái lời thề.
Cố Sùng Nghĩa đứng dậy nói với Lý thái phu nhân:
Thải phu nhân ngồi chơi thong thả, ta đi một lát rồi quay lại.

Phải biết rằng nhà họ Bùi chỉ dạy dỗ Thái tử, câu đầu tiên Bùi Thượng Thanh nói khi bước chân vào cửa ph5ủ đã nhấn mạnh, Ngụy tam gia là học trò của ông ấy.
Nghĩ đến đây, những chuyện mà trước đây Cố Sùng Nghĩa nghĩ mãi không hiểu, giờ đều đã rõ ràng.
Bất kể ngày sau có ra sao, con cũng sẽ chỉ có duy nhất một người vợ là Châu Châu, quyết không cưới ai khác, cũng sẽ không nạp thiếp.

Lời này của Ngụy Nguyên Kham khiến Cố Sùng Nghĩa nghiền ngẫm ra cả ý tứ khác của hắn, bất kể ngày sau có ra sao, cũng tức là bất kể bọn họ có đồng ý gả Châu Châu cho hắn hay không thì Ngụy tam gia cũng sẽ không cưới người khác nữa? Ngoài ra còn đồng ý tuyệt đối không nạp thiếp.
Lý thái phu nhân tiếp tục:
Kham ca nhi lớn lên, Tòng Thịnh giao nó cho nhà họ Bùi dạy dỗ. Cục diện trước mắt hẳn Hầu gia và phu nhân cũng đều đã rõ, tương lai ra sao còn chưa biết chắc, nhưng nếu Kham ca nhi đã muốn hỏi cưới Châu Châu thì chúng ta phải nói chuyện này cho rõ ràng, không thể có bất kỳ điều gì giấu giếm.

Viên phu nhân ngồi bên cạnh cũng gật đầu theo, bà cảm thấy mẹ làm như vậy là đúng, bằng không cho dù nhà họ Cổ có đồng ý với mối hôn sự này thì trong lòng bọn họ cũng không thể yên được.
Tuy hiện giờ Ngụy hoàng hậu nắm giữ triều chính nhưng không có con trai nối dõi, vậy thì tương lai vẫn phải chọn ra một người trong đám con cái của Hoàng đế đăng cơ.
Tân hoàng chưa chắc đã tín nhiệm nhà họ Ngụy, đến lúc đó nhà họ Ngụy làm sao tự bảo vệ mình?
Cố Sùng Nghĩa xoa đầu Châu Châu. Để người khác đưa con gái rời khỏi mình, cảm giác không đành lòng này... chỉ có người làm cha mẹ mới hiểu được.
Châu Châu...
Cố Sùng Nghĩa nói:
Con có biết vì sao hôm nay nhà họ Ngụy lại đến đây không?

Cố Minh Châu gật đầu, cô cũng đoán được cha mẹ nghe về thân thế của Ngụy đại nhân xong sẽ đến hỏi ý của cô.
Cho dù Cố Sùng Nghĩa là người gặp chuyện đều có thể bình tĩnh ứng phó song giờ đây cũng thấy hơi bối rối. Chắc chắn Ngụy tam gia và Châu Châu có lén lút qua lại, nếu chỉ là gặp gỡ mấy lần thì không thể thốt ra lời này được.
Ngụy Nguyên Kham cũng không phải người bốc đồng, sẽ không tùy tiện hứa hẹn. Hai đứa trẻ này... rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật mà bọn họ không biết nữa?
Có thể nào bà cũng không thể ngờ lại có một người con rể như thế này.
Ngụy Nguyên Kham trịnh trọng hành lễ với Cố Sùng Nghĩa và Lâm phu nhân:
Hầu gia, phu nhân, con muốn cưới Châu Châu làm vợ, mong hai vị trưởng bởi thành toàn.
Lý thải phu nhân nhìn sang Viên phu nhân:
Để cho chị dâu cả nhận nuôi, làm đứa thứ ba trong đàn con cháu nhà họ Ngụy.

Lúc này Lâm phu nhân mới hiểu rõ tiền căn hậu quả, cho nên tương lai Ngụy tam gia có thể sẽ kế thừa hoàng vị, đây là ý của nhà họ Ngụy đúng không?
Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của con gái, Cố Sùng Nghĩa thầm thở dài trong lòng. Cốt nhục của mình mãi mãi là tốt nhất, cho dù Ngụy tam gia có là con rồng cháu phượng thì ông cũng cảm thấy không bằng được Châu Châu của ông.
Bất kể có bao nhiêu phiền não, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Châu Châu thì tâm trạng của ông đều cởi mở, thoải mái hơn nhiều.
Nhìn theo bóng lưng của Hoài Viễn hầu, lúc này Bùi Thượng Thanh mới hiểu vì sao trưởng bởi nhà họ Ngụy lại nhất quyết muốn mời ông cùng tới. Hoài Viễn hầu thật sự nâng niu con gái mình, cho dù đã biết thân phận của Ngụy tam gia, nhưng suy nghĩ đầu tiên vẫn là đi hỏi tâm ý của con gái, sự yêu chiều này không pha tạp bất kỳ một lợi ích nào.
Phẩm hạnh của phu thê Hoài Viễn hầu thật hiếm có, những chuyện Cổ đại tiểu thư đã làm trong cung ông cũng có nghe nói qua, có được một mối hôn sự như thế này là phúc của Tam gia.
Lâm phu nhân nắm chặt khăn tay, bà còn vừa tự thuyết phục bản thân rằng nhà họ Ngụy tuy gia thể hiển hách nhưng cũng may chỉ là ngoại thích, nhà bọn họ cũng xem như môn đăng hộ đối. Nhưng giờ Ngụy tam gia chớp mắt một cái liền biến thành hoàng tử, theo lễ nghi hoàng tộc thì đích trưởng tử của Hoàng thượng sẽ là Trữ quân trong tương lai.
Thế này thì hơi quá rồi.
Cố Sùng Nghĩa cũng đại khái đoán được đáp án nhưng vẫn hỏi:
Vậy con thì sao? Con nghĩ thế nào?
Cố Minh Châu mím môi, ngước mắt lên nhìn Cố Sùng Nghĩa, hai má ửng hồng:
Cha, con gái tin Ngụy đại nhân, con gái cũng bằng lòng gả cho ngài ấy.
Không cần phải hỏi tiếp nữa, Cố Sùng Nghĩa thở dài, nhưng rất nhanh trong mắt ông đã tràn ngập ý cười:
Cha biết rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.