Chương 532: Chuyện vui
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1702 chữ
- 2022-02-06 09:24:59
Cố Minh Châu và Ngụy Nguyên Kham theo Châu Trạch Sênh bước vào trong nội thất.
Trên bàn thờ có bày đồ cúng, toàn là n8hững món thường ngày cha mẹ thích ăn. Cố Minh Châu nhìn thất thúc bằng ánh mắt cảm kích.
Cố Minh Châu gật đầu.
Ba người quay lại gian nhà chính, Châu Trạch Sênh lên tiếng:
Ta đã sắp xếp tất cả những đồ vật mà cha mẹ cháu để lại đầu vào đấy rồi. Lẽ ra những món đồ này phải thuộc về cháu. Cháu yên tâm, ta đã thông báo cho người trong tộc biết hết rồi, sẽ không có ai hỏi tới đâu.
Khu nhà mà Châu lão phu nhân hiện đang ở thì để lại hai phòng cho bà ta, phần còn lại xung quanh đều xây tường che lên, tách riêng nhau ra. Sau đó, ta sẽ mua lại từ tộc, về sau nơi này do ta quản lý.
Đôi mắt Cố Minh Châu có vẻ xa xăm, nhớ đến những quy tắc mà Châu lão phu nhân dạy cô, phải luôn luôn giữ gìn thể diện trước mặt người khác vào mọi lúc. Bây giờ hai đứa con trai vướng vào vòng lao lý, tiên bạc trong nhà bị triều đình lấy mất một phần, số còn lại đều giao cả cho gia tộc, ngay cả bản thân cũng chỉ còn lại hai gian phòng để ở, căn nhà lớn nguyên gốc phải nhường lại cho thật thúc. Mỗi ngày nhìn thấy khung cảnh tưng bừng vui vẻ, sau này Châu lão phu nhân sẽ phải sống trong sự oán hận qua ngày mà chẳng thể giải thoát được. Đối với Châu lão phu nhân thì đây là hình phạt cực kì nặng nề.
Một lúc lâu sau, Cố Minh Châu và Ngụy Nguyên Kham mới đứng dậy.
Cơm nước đều đã chuẩn bị xong rồi.
Châu Trạch Sênh nói:
Chúng ta đến gian nhà chính trò chuyện nào.
Trong một điền trang bỏ hoang ở bên ngoài kinh thành. Lần này nữ quyền của các quan viên mưu phản đều bị nhốt vào đây để chờ triều đình thẩm vấn.
Chầu nhị phu nhân nhìn Châu Như Nguyệt tiều tụy. Bà ta đã sai người truyền tin cho anh trai mình, báo nhà họ mau mau đến nhà họ Châu cưới Như Nguyệt về, như thế thì Như Nguyệt sẽ thoát khỏi nhà họ Châu, nào ngờ ca ca lại không đến.
Cố Minh Châu nói:
Vậy chúng cháu cũng chúc mừng thất thúc.
Không ngờ chuyện vui của thất thúc cũng đến sớm như thế.
Châu Trạch Sênh uống chén rượu trong tay, gương mặt ửng đỏ lên theo.
Bây giờ thì sao? Bọn họ ở đầu mất rồi?
Mẹ.
Châu Như Nguyệt thường ngày cực kì bình tĩnh cũng bắt đầu hoảng hốt:
Triều đình sẽ xử lý chúng ta như thế nào?
Châu nhị phu nhân lắc đầu. Lão gia không thể sống được. Theo như thông lệ gia quyền của vị quan phạm tội sẽ bị xử chết cùng với nhau hoặc bị tống vào Giáo phường ti, chuyện đó phải xem ý của Hoàng thượng thôi.
Còn không mau ngủ đi, mỗi ngày đều phải dậy sớm làm việc đẩy.
Lúc Châu nhị phu nhân và Châu Như Nguyệt đang ngẩn ngơ, ma ma quản thúc các nữ quyển lạnh giọng nói:
Các ngươi gặp phải lúc may đấy, có lẽ quy tắc sắp sửa đổi rồi, gia quyến của phạm quan không cần vào Giáo phường ti nữa. Có điều người như các ngươi cũng đừng hòng sống những ngày tháng yên ổn.
Các nữ quyến gần như đều đã từng chịu đánh mắng của ma ma, Châu nhị phu nhân và Châu Như Nguyệt không dám nói năng gì thêm, vội vã nằm xuống nghỉ ngơi.
Bọn họ lại trò chuyện thêm một lát nữa.
Châu Trạch Sênh nhìn ra bên ngoài cửa sổ:
Châu lão phu nhân nợ người trong tộc không ít tiền, ta muốn mời trưởng bối trong tộc ra mặt để thu căn nhà này lại.
Bây giờ Như Nguyệt cũng bị nhốt vào trong căn nhà này, không thể nào ra ngoài được nữa.
Châu nhị phu nhân phẫn nộ, toàn là lũ không có lương tâm. Bao nhiêu năm nay bà ta chăm sóc cho nhà mẹ rất nhiều, khi trước anh trai và chị dâu năm lần bảy lượt nhắc đến hôn sự của Như Nguyệt, còn khuyên nhủ bà ta gả Như Nguyệt về cho nhà mẹ là ổn thỏa nhất, cho dù gặp phải chuyện gì thì cũng là người một nhà.
Châu Trạch Sênh đỏ mặt:
Không đầu, trong lòng ta có tính toán.
Sau khi vấn đề này dính tới y sao y lại không thể thoát ra được nhỉ? Không phải là do nhìn thấy Ngụy tam gia và A Quân nên ngại ngùng đấy chứ?
Nhớ đến chuyện gì đó, Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Thật thúc đã đến nhà họ Nghiêm dự tiệc à?
Nghiêm lão tướng quân quản lý Thiên Tân vệ, Châu Trạch Sênh từng nhậm chức dưới trướng của Nghiêm lão tướng quân.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Thật thúc yên tâm.
Nói rồi hắn quay đầu, ánh mắt giao với ánh mắt của Cố Minh Châu, đôi mắt hắn tràn ngập ý cười như thể gió xuân đang tới.
Sắc mặt Châu Trạch Sênh cứng đờ:
Đã đi rồi.
Ngụy Nguyên Kham lại cười nói:
Vậy thật thúc nói thế nào? Nghiêm lão tướng quân đã từng khen ngợi thật thúc trước mặt người khác, lần này thật thúc quay về kinh thành nhậm chức cũng có Nghiêm lão tướng quân tiến cử. Có thể thấy Nghiêm lão tướng quân cực kì coi trọng thật thúc.
Cố Minh Châu cũng đưa ly rượu đến gần môi, rượu cay nồng nhưng hậu vị lại ngọt ngào.
Châu Trạch Sênh nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Phải đối xử với A Quân cho tốt đấy nhé, nếu không vẫn còn người thật thúc là ta làm chủ cho con bé đấy.
Cuối cùng đều là cầu được ước thấy.
Cố Minh Châu nhìn Châu Trạch Sênh:
Thật thúc muốn thành thân ở đây sao? Vậy phải làm nhanh lên, không thể khiến thất thẩm chịu tủi thân được.
Ngoài bọn họ ra sẽ chẳng có ai biết rõ hôm nay cũng là ngày mà đại tiểu thư nhà họ Châu tỉnh đến chuyện hôn nhân. Nhà họ Cố vui mừng, nhà họ Châu cũng phải vui mừng.
Một chén rượu trôi xuống bụng, Châu Trạch Sênh cảm thấy cả người ẩm lên, những nỗi bị thương chôn giấu sâu nơi đáy lòng cũng bị xua tan.
Ngoài những điều đó ra, nhà họ Nghiêm vẫn còn một vị tiểu thư chưa xuất giá, Ngụy Nguyên Kham đoán Nghiêm lão tướng quân có ý muốn gả con gái.
Cuối cùng Châu Trạch Sênh nói:
Tam tiểu thư nhà họ Nghiêm cũng rất tốt.
Cố5 Minh Châu muốn ngăn cản, cô và Ngụy đại nhân vẫn chưa thành thần, Ngụy đại nhân không cần phải bái tế cùng với cô. Cô nghiêng đầu qua nhưng lại bắt gặp đôi mắt trong veo của Ngụy đại nhân, Ngụy đại nhân khẽ gật đầu.
Cõi lòng Cố Minh Châu trở nên ấm áp.
Cố Minh Châu cầm nhang lên,3 đưa lại gần nến để châm, sau đó cung kính đặt nhang vào trong lư hương. Cha mẹ qua đời hơn mười mấy năm, cuối cùng mối oan cũ9ng được rửa sạch, bây giờ còn đón mừng chuyện vui của con gái nữa. Ở dưới suối vàng, cha mẹ biết thì chắc chắn sẽ rất vui mừng6.
Ngụy Nguyên Kham cũng tiến lên thắp nhang, tiếp đó vén áo bào quỳ xuống hành lễ cùng với Cố Minh Châu.
Đôi tiên đồng ngọc nữ này cùng nhau bái lễ, bên trong căn phòng vốn nặng nề và lạnh lẽo dường như lờ mờ mang theo chút không khí vui vẻ. Giữa làn khói lượn lờ, hình như Châu Trạch Sênh nhìn thấy đại ca và đại tấu đang đứng vai kề vai, mỉm cười nhìn A Quân.
Khung cảnh trước mắt Châu Trạch Sênh bỗng trở nên mơ hồ.
Châu Trạch Sênh rất thích Nghiêm tam tiểu thư, tính tình của nàng ngay thẳng và cực kì hiếu thảo, chỉ dựa vào những điều này thôi thì nàng cũng đã là người rất hợp để cưới rồi. Nghiêm lão tướng quân vẫn luôn đối xử tốt với y nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết thân, có lẽ trong đó còn có Ngụy tam gia thuận nước đẩy thuyền nữa.
Cảm giác bị hai đứa trẻ nhìn chằm chằm khiển Châu Trạch Sênh nuốt nước bọt, dù sao y cũng là một trưởng bối mà chuyện hôn sự vẫn cần vãn bối phải lo lắng. Khi nãy y còn căn dặn người khác, bây giờ thì mọi chuyện lại đổ ngược lên đầu y.
Cố Minh Châu đáp lời:
Cảm ơn thật thúc, cháu sẽ chọn vài món mang đi, số còn lại vẫn phiền thật thúc giao lại cho tộc Châu thị. Lúc còn sống cha rất quan tâm đến con cháu trong tộc, những cuốn sách mà cha chú giải có lẽ sẽ có tác dụng đối với việc học hành của mọi người.
Châu Trạch Sênh đồng ý, sau đó lấy bình rượu ra:
Hôm nay là ngày vui, thật thúc thay trưởng bối nhà họ Châu sẽ uống với hai cháu một ly.
Không khí lạnh men theo mặt đất lạnh lẽo ngấm dần dần vào cơ thể. Châu nhị phu nhân siết chặt tay. Tuy tam đệ muội và Như Chương cũng bị nhốt vào trong tộc nhưng chỉ cần sau này an phận chờ đợi trưởng bối trong tộc hài lòng rồi là có thể được thả ra ngoài ngay.
Còn bọn họ thì khác, lão gia có dính líu đến nhà họ Tào, cho dù bọn họ không bị giết thì cũng sẽ không thể thoát khỏi cảnh khốn cùng. Không biết còn phải chịu giày vò bao nhiêu ngày đêm nữa.
Ngày hôm sau, các triều thần vừa ra ngoài cổng cùng thì có một nội thị dẫn theo người đi thẳng tới phủ Hoài Viễn hầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.