Chương 533: Ân cần
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1651 chữ
- 2022-02-06 09:24:57
Bảo quản sự đi đón cha ta đi...
Lâm phu nhân dặn dò:
Rồi báo cho Hầu gia một tiếng, bảo Hầu gia chuẩn bị trước đi.
Lâm phu nhân c8ũng chỉ có thể làm được như thế này thôi, dù sao người gọi cho tới kinh thành cũng không phải bà mà chính là Hầu gia. Hầu gia tự làm tự chịu3 thôi. Phủ Hoài Viễn hầu tưng bừng, náo nhiệt, Cố Sùng Nghĩa tiếp thành chỉ trước sau đó lại đón chào lão nhạc phụ.
Cố Sùng Nghĩa nói:
Nhạc phu yên tâm, Sùng Nghĩa sẽ không như thế.
Trong lòng Lâm Kỳ Thưa vẫn rất tin tưởng người con rể này:
Thế thì tốt.
Vị Cổ đại tiểu kia giỏi tháo dỡ đồ đạc chứ không giỏi thêu thùa may vá, đây là việc cả cung Không Ninh đều biết rõ.
Nguy hoàng hậu đáp:
Còn phải nhờ mẹ và tẩu tử mua sắm nhiều hơn.
Mẹ có đứa con gái như bà, trong lòng có lẽ cũng hiểu rõ.
Bóng lưng một già một trẻ biến mất, Cố Sùng Nghĩa nhìn Lâm phu nhân:
Phu nhân, nàng nói xem có phải nhạc phụ thông cảm là ta cũng không dễ dàng gì nên giơ cao đánh khẽ, không tính toán với ta không?
Không tính toán?
Ngụy hoàng hậu mở lời:
Khánh vương gia đi đường vất vả rồi.
Lão Khánh vương cười nói:
Tuy phủ Vĩnh Bình hơi xa xôi nhưng may mà dọc đường yên ổn nên không vất vả lắm.
Trong điện Dưỡng Tâm, Ngụy hoàng hậu nhìn danh sách ban thưởng được gửi đến nhà họ Cổ. Những vật này đều do chính tay bà chọn, có không ít vải vóc và thành phẩm thêu thùa may vá.
Nữ quan khẽ giọng nói:
Nương nương suy nghĩ chu đáo thật đấy.
Tổ phụ.
Cố Minh Châu tiến lên nói:
Cháu cũng đi theo trò chuyện với người nhé.
Cố Sùng Nghĩa nhìn Châu Châu và mỉm cười, trong lòng lệ nóng tuôn trào. Đúng là con gái ân cần, con gái tốt thế này mà lại sắp xuất giá, những ngày tháng sau này ông biết phải sống như thế nào đây? Lâm Kỳ Thừa đồng ý:
Vậy hai chúng ta đi dạo vườn hoa nhé.
Ông còn phải hỏi thăm tỉ mỉ xem Châu Châu đã khỏe lên như thế nào. Còn về phần con rể... sau này vẫn còn thời gian, tóm lại là chẳng chạy thoát được đâu.
Bộ Lễ chọn ba ngày lành, ngày thứ nhất là tháng sáu năm nay, ngày thứ hai là tháng ba năm sau, ngày cuối cùng là tháng tám.
Nhưng mà vẫn còn hơn một năm.
Đầu tiên là chiếm đoạt con gái nhà người ta, rồi lại im hơi lặng tiếng gả mất cháu gái nhà người ta mà muốn trốn thoát một cách dễ dàng như vậy à?
Lâm phu nhân ngẫm nghĩ:
Hầu gia, chẳng phải heo trong điền trang của chúng ta được cho ăn ngon sống sướng để sau này thịt được ngon hơn sao, Hầu gia nói có đúng không? Cha ta thông cảm là trên người Hầu gia có vết thương nên cũng phải nghỉ dưỡng.
Trên đường ống nhìn thấy triều đình truy bắt phần tử tàn dư của Lương vương nhưng lại chẳng gây nên động tĩnh quá lớn. Bách tính vẫn an cư lạc nghiệp, tất cả những chuyện ấy đều là nhờ công lao của Ngụy hoàng hậu. Sau khi vào cung, ông nhận ra tình thế trong cung chẳng hề căng thẳng như ông vẫn nghĩ. Nha thự của kinh thành đều đang làm việc bình thường, xem ra những lo lắng trước đây của ông đều là dư thừa rồi.
Lão Khánh vương lại nhìn sang tấu chương trên ngự án, số lượng tấu chương đã trả lời nhiều hơn số lượng tồn đọng, có thể thấy chính vụ cũng yên ổn.
Ông hỏi:
Hoàng thượng đầu? Bệnh tình thế nào rồi?
Ngụy hoàng hậu nhìn về phía nội thất trong điện Dưỡng Tâm:
Ta đi thăm Hoàng thượng cùng với lão vương gia nhé.
Nội thị tiến lên đỡ lấy lão Khánh vương, Ngụy hoàng hậu đi phía trước dẫn đường, hai người cùng bước vào nội thất. Hoàng đế nằm trên giường sưởi ấm, bên cạnh có cung nhân và nội thị săn sóc. Nhìn thấy Hoàng hậu nương nương và Khánh vương gia, mọi người hành lễ sau đó nối tiếp nhau đi ra ngoài.
Lão Khánh vương nhìn Hoàng đế, rõ ràng Hoàng để có thể nghe được tiếng động nhưng đáng tiếc là chẳng thể cử động được gì, chỉ có hai con người vô thần chuyển động liên tục. Lão Khánh vương thở dài một hơi, cuối cùng Hoàng đế lại khiến cho bản thân ra đến nông nỗi này.
Cố Sùng Nghĩa líu lưỡi không nói nên lời, nhạc phụ cả ngày chỉ quanh quẩn trong ruộng vườn mà lại hiểu những chuyện này rõ như lòng bàn tay.
Muộn nhất... tháng tám năm sau...
Cố Sùng Nghĩa mím môi, nhạc phụ hỏi chuyện công việc của ông, tiếp theo đó sẽ là việc nhà.
Các con đã quyết định chuyện hôn sự của Châu Châu rồi à?
Không nhìn ra được cảm xúc gì trên gương mặt Lâm Kỳ Thừa:
Mời ta vào kinh thành là vì việc này à?
Không phải.
Cố Sùng Nghĩa vội vã phủ nhân:
Vốn dĩ là bởi vì bệnh của Châu Châu đã khỏe rồi nên đón nhạc phụ tới đây để cùng hưởng phúc.
Cứ thế này đã.
Ngụy hoàng hậu cười nói:
Sau này không đủ thì ban thưởng thêm.
Đây cũng là lần đầu tiên bà rước con dâu về nên chắc chắn sẽ có chỗ suy nghĩ không được chu toàn.
Ngụy hoàng hậu căn dặn nữ quan:
Có một số đồ vật đừng ban thưởng thông qua tay nội thị, bảo nhà họ Ngụy đi tặng để tránh vướng phải quy củ, làm ngược lại sẽ không được đâu.
Nội thị bước vào đại điện bẩm báo:
Nương nương, Khánh vương gia gửi thẻ bài chờ đợi triệu kiến ạ.
Nhanh vậy sao.
Nguy hoàng hậu nói:
Mời vương gia vào đi!
Lâm phu nhân đang suy nghĩ xem nên giải vây như thế nào thì nghe thấy Hầu gia nói:
Tuy chuyện ban hôn hơi đột ngột nhưng may mà vẫn chưa nạp thái, Châu Châu sẽ không được gả đi ngay đâu.
Cõi lòng Lâm phu nhân lạnh lẽo, Hầu gia đúng là hết chuyện để nói.
Ồ!
Lâm Kỳ Thừa lên tiếng:
Nếu là Hoàng hậu nương nương ban hôn thì Bộ Lễ sẽ chọn mấy ngày tốt nhỉ? Muộn nhất là khi nào?
Lão Khánh vương bước lại gần khẽ giọng hỏi han:
Hoàng thượng, ngài nghe được vị thần nói gì không?
Bàn tay của Hoàng đế khẽ nhúc nhích.
Hoàng thượng có thể nghe được...
Ngụy hoàng hậu đáp:
Vương gia muốn nói gì có thể nói với Hoàng thượng.
Lâm Kỳ Thừa khẽ cau mày, nhìn Cố Sùng Nghĩa:
Đi, theo ta ra vườn ngắm cảnh.
Cố Sùng Nghĩa nhìn phu nhân bằng ánh mắt hoảng loạn, nào ngờ phu nhân lại quay đầu đi chẳng thèm nhìn ông, gương mặt tràn ngập vẻ ghét bỏ.
Lâm lão thái 9gia nhìn thánh chỉ đang đặt trên chiếc bàn ở gian chính một cái rồi lại cười híp mắt quan sát con gái, cháu gái. Cuối cùng trêu đùa đứa cháu6 trai Thuần ca nhi vẫn còn đang nằm trong lòng nhu mẫu, bây giờ mới thản nhiên đi tắm rửa thay quần áo.
Cố Sùng Nghĩa hơi thấp th5ỏm. Nhạc phụ là kiểu người cho dù trời có sập xuống cũng sẽ không hoảng loạn, ngoài mặt ung dung hờ hững không có nghĩa là sau khi sự việc xảy ra sẽ không tính sổ với ông. Lâm Kỳ Thừa gật đầu:
Nghe nói con nhậm chức ở Ngũ quân đô đốc phủ, nhất định phải làm tròn bổn phận của mình đấy, không được phụ sự trông cậy của triều đình. Đừng có đánh thắng trận, trong triều có người để dựa dẫm là ăn trên ngôi trốc.
Nói dứt lời, Lâm phu nhân dẫn người xuống bếp bận rộn công việc, chỉ còn lại một mình Cố Sùng Nghĩa buồn bã. Chắc chắn là do ông ở chung với tên Ngụy Tòng Trí kia quá lâu nên ông ta đã chuyển sự xui xẻo sang cho ông. Nếu không làm sao bây giờ ông lại khiến người khác ghét bỏ đến như vậy chứ?
Sau này cái tên khốn kiếp đó đừng hòng bước chân vào cánh cổng nhà họ Cố.
Trong kinh thành xảy ra chuyện, lão Khánh vương đã gửi tẩu chương xin được về kinh thành diện thánh. Lão Khánh vương năm nay đã bảy mươi tư tuổi rồi, sức khỏe và thân thể cũng xem như cường tráng, nếu không sẽ chẳng từ phủ Vĩnh Bình đến đây nhanh như thế.
Ngụy hoàng hậu lại xử lý thêm một vài bản tấu chương, lão Khánh vương bước vào điện Dưỡng Tâm.
Lâm Kỳ Thừa chậm rãi uống trà, nhìn sắc mặt của con rể, hình như chuyện kết hôn của Châu Châu đến rất đột ngột, không nằm trong vòng khống chế của nó, lẽ nào cũng là bị người khác âm thầm thọc gậy rồi?
Lâm Kỳ Thừa nhìn con gái, chỉ thấy con gái chậm rãi gật đầu.
Lão Khánh vương tiến lên trước hành lễ, Ngụy hoàng hậu dặn dò nội thị:
Dọn chỗ cho Khánh vương gia.
Nội thị vội vã dời ghế sang, hầu hạ lão Khánh vương ngồi xuống.
Những món đồ này đến nhà họ Ngụy rồi mẹ sẽ tự sắp xếp Lô ma ma đi xử lý, bà cũng có thể yên tâm.
Sau khi làm xong những việc ấy, Ngụy hoàng hậu lại mở tấu chương ra xem.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.