• 10,722

Chương 541: Ngoài dự liệu


Lều linh cữu của Lâm thị chỉ dùng một ngày đã được hạ xuống. Thôi Trinh đưa linh cữu rời khỏi phủ Thuận Thiên đi về phía Bắc, t8ìm được một chỗ trong núi để mai táng Lâm thị và Thôi Vị.

Sau lễ tế đơn giản, Thôi Trinh trở lại kinh thành.
Nếu như La đại gia còn sống, bọn họ đã con cái đề huề, giết một thứ tử của Thôi Trinh không thể nào đủ được.
Người nàng ta yêu thương bị giết chết còn Thôi Trinh lại ngồi ôm thê thiếp, bất công biết chừng nào? Mỗi khi thấy dáng vẻ vênh vang đắc ý của Lâm thái phu nhân, thấy cảnh tượng náo nhiệt vui vẻ của phủ Định Ninh hầu, nàng ta lại càng căm hận.
Thôi Trinh đi vào phòng, ngồi thẳng lưng trên ghế rồi mới nhìn đến Trường thị.
Trên gương mặt tái nhợt của Trương thị hiện lên một nụ cười quái đản, nàng ta đon đả:
Hầu gia, cuối cùng chàng cũng tới, thiếp đợi chàng lâu lắm rồi đấy!
Tiếp theo Thôi Trinh phải hỏi đến đứa trẻ trong bụng nàng ta chứ nhỉ? Thôi Trinh không nhịn được nữa mà.
Thôi Trinh không để ý đến câu chào của Trương thị, hắn chỉ bình thản hỏi:
Mấy năm trước ta vừa đính hôn với trưởng nữ nhà họ Châu thì biên cương có tin cấp báo, ta dẫn người trở lại Vệ sở Đại Đồng, người có biết chuyện này không?
Rõ ràng phản ứng của Thôi Trinh không nằm trong dự liệu của Trương thị, nàng ta không khỏi sững sờ.
Không đợi Trương thị đáp lời, Thôi Trinh đã nói tiếp:
Ta đã thắng trận ở Đại Đồng, còn tiêu diệt được mấy tên phản tướng.

Sau đó nàng ta ra tay giết chết thứ tử của Thôi Trinh, nhìn vẻ mặt Thôi Trinh lúc hắn ôm thi thể con trai vào lòng, nàng ta đã vui sướng biết chừng nào. Định Ninh hầu giết vô số người trên chiến trường cũng có ngày hôm nay cô đây.
Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ, nỗi đau đớn trong lòng nàng ta lúc nhận được tin La đại gia bị giết đâu thể bù đắp một cách dễ dàng như vậy?
Khi nàng ta đang âm thầm tính toán cho tương lai của bản thân thì La đại gia lại bị Thôi Trinh giết chết.
Nhà họ La làm việc cho Lương Vương, phối hợp với Lâm Tự Chân lén lút mua bán ngựa chiến, khơi mào chiến hóa trong thời khắc mấu chốt, nếu Vì vậy mà Thôi Trinh nếm mùi thất bại thì hắn sẽ phải nhả Vệ sở Đại Đồng ra. Thế nhưng bọn họ không ngờ Thôi Trinh lại phát hiện ra manh mối, hẳn chẳng những đánh tan Thát Đát mà còn điều tra ra người nhà họ La âm thầm qua lại với Thát Đát. La lão gia bị Thôi Trinh chém chết, bản thân La đại gia thì bị thương năng chạy lên cửa ải nhưng cuối cùng vẫn đến bước đường cùng. Thi thể của La Vũ bị thuộc hạ của Thôi Trinh phát hiện, đem về treo lên tường thành.
Hai cánh môi Trường thị run lên, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt lại càng cắt không còn một giọt máu.
Thôi Trinh không để ý đến sự khác thường của Trương thị, hẳn bình tĩnh nói tiếp:
Vì thế triều đình đã ban thưởng cho ta rất nhiều, còn giao binh quyền ở Vệ sở Đại Đồng cho ta. Cũng chính vì vậy nên người mới quyết định gả vào nhà họ Thôi, đúng không?

Trường thị nhìn Thôi Trinh, ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ dừng lại trên mặt Thôi Trinh, làm nổi rõ sắc mặt hắn. Gương mặt hắn thả lỏng, vẻ mặt hờ hững nhưng không hiểu sao Trường thị lại không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Thôi Trinh nói tiếp:
Ngươi có biết cha con nhà họ La phủ Đinh Châu không?

3Hắn chỉ dùng vỏn vẹn năm ngày để xử lý xong xuôi tang sự của Lâm thị. Trương thị nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên th9ành nụ cười nhạt. Thôi Trinh nhìn chẳng khác gì ngày thường nhưng trên thực tế, hắn sống không hề dễ chịu. Đêm khuya vắng ngườ6i, Định Ninh hầu phải đích thân nếm trải mùi vị giết chết đệ đệ, lại bị mẹ hận đến tận xương tủy.
Nàng ta muốn Thôi Tr5inh phải đau khổ, muốn hắn phải nếm trải cảm giác đau lòng đó. Năm đó bắn chết Chầu thị đã đính hôn với Thôi Trinh chính là bước đầu tiên, đáng tiếc Châu thị kia lại không lọt vào mắt Thôi Trinh nên chẳng thể làm Thôi Trinh đau lòng.
Nàng ta biết Lâm thái phu nhân không ưa Châu thị nên đã lấy Châu thị làm công cụ để khiến Lâm thái phu nhân làm loạn. Sau khi mang thai, nàng ta luôn cố ý nhắc tới đứa trẻ trong bụng với Lâm thái phu nhân, biết thái phu nhân tin tưởng đạo sĩ, nàng ta lại mua chuộc đạo sĩ nói đứa trẻ trong bụng vô cùng tốt số, tương lai nhất định có thể làm rạng danh tổ tông.
Đương nhiên, nàng ta làm vậy không phải vì muốn được cưng chiều. Nàng ta muốn Thôi Trinh và Lâm thái phu nhân đều yêu mến đứa trẻ này, như vậy đến khi nó mất, bọn họ mới đau lòng.
Trái tim Trường thị nhói lên một cái, nàng ta ngồi bật dậy khỏi giường. Thôi Trinh biết cả rồi, là nhà họ Trương có người tiết lộ tin tức hay là bên phía Lương vương có người khai nhận?
Ánh mắt Thôi Trinh cực kỳ lạnh lùng, hắn truy hỏi:
Ngươi gả cho ta vì nhà họ La, mấy năm nay những chuyện người làm ở phủ Định Ninh hầu chỉ vì muốn báo thù cho La Vũ đúng không?
Trường thị siết chặt tà váy, quả nhiên Thôi Trinh biết rồi. Sắc mặt Trương thị trở nên kích động song chỉ chốc lát sau, dường như đã nghĩ thông, nàng ta lại nở nụ cười lạnh lùng:
Hầu gia biết cũng tốt, Lương vương chết rồi, những chuyện này vốn không cần giấu giếm nữa.

Đáng tiếc, nếu cho nàng ta thêm một ít thời gian nữa, nàng ta nhất định có thể làm được. Đầu tiên giết chết cả nhà Hoài Viễn hầu, sau đó hại Thôi Trinh dính vào án mưu phản, liên lụy đến cả tộc Thôi thị, những chiến công kia của Thôi Trinh sẽ tự nhiên biến mất, cuối cùng khiến Thôi Trinh bị triều đình hạ lệnh chém đầu.
Như vậy mới là sự báo thù hoàn hảo nhất. Nàng ta xuống địa ngục, Thôi Trinh cũng đừng hòng thoát được, hắn phải đi theo nàng ta mới đúng.
Nàng ta uống thuốc sinh non, nhìn thấy cục thịt đỏ hồn kia, Lâm thái phu nhân đã khóc lóc mắng chửi Châu thị. Đó cũng là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Thôi Trinh ngồi sững sờ trên ghế, trong mắt hắn không còn vẻ dữ dằn nữa mà ngập tràn bị thương.
Thôi Trinh còn an ủi nàng ta, nói chuyện này không liên quan gì đến nàng ta, có thể con chết yểu một lần nữa là do tội nghiệt hắn gây ra quá nặng nề.
Trường thị lại nghĩ đến đại gia nhà họ La, hắn ta không chỉ là người nàng ta thích mà còn là ân nhân của nàng ta. Năm đó nàng ta ra ngoài du ngoạn gặp phải kẻ cướp, may nhờ có La đại gia cứu giúp. Nhà họ La và nhà họ Trương âm thầm qua lại thân thiết, sau đó nàng ta cũng mới biết cha và huynh mình cùng cha con nhà họ La đã đầu quân cống hiến cho Lương vương từ lâu. Ngoài mặt bọn họ không qua lại với nhau vì sợ triều đình để mắt tới. La đại gia đã hứa với nàng ta rằng sẽ nghĩ cách cưới nàng ta về nhà họ La.
La đại gia giao điền trang trong tay cho nàng ta xử lý, vẫn chưa thành thân đã tin tưởng nàng ta như vậy, có thể thấy gã rất coi trọng Trương thị.
Cuối cùng Thôi Trinh cũng nói ra rồi, thời khắc đó Trương thị cực kỳ hả hê sung sướng. Định Ninh hầu không phải người làm bằng sắt, chỉ là hắn giấu tâm tư quả sầu, người khác đau khổ sẽ nhíu mày than thở, còn hắn đau khổ thì chỉ trốn trong bóng tối, lặng lẽ thất thần.
Nàng ta gả đến nhà họ Thôi là đúng, so với việc ở nhà chờ xem Thôi Trinh sẽ rơi vào kết cục gì, chẳng thà đích thân trải nghiệm. Tuy nàng ta là phụ nữ không thể vung đạo múa kiếm quyết một trận sống chết với Thôi Trinh nhưng nàng ta có thể khiến Thôi Trinh đau đớn hơn nhiều. Để Thôi Trinh chết thì lời cho hắn quá, nàng ta muốn khiến hắn mất đi tất cả mọi thứ, bao gồm người thân, tước vị và cả chiến công.
Trong lòng Trương thị ngập tràn hận ý, Thường Thắng tướng quân gì chứ, cuối cùng vẫn giết chết người thân của mình đấy thôi. Thôi Trinh đã không chống đỡ được nữa rồi, nếu như nàng ta vẫn còn cơ hội thì chính là lúc này. Nàng ta phải tận mắt nhìn thấy Thôi Trinh chịu đả kích, tốt nhất là hoàn toàn đánh gục vị Định Ninh hầu này. Trương thị co rúm người lại, toan giả vờ đau bụng để ma ma đi mời Thôi Trinh tới thì chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng của ma ma:
Hầu gia, ngài tới rồi ạ.
.
Trương thị mở to hai mắt, vội vàng nắm lên giường đất sưởi bên cửa sổ, đưa tay lần sờ bờ tường. Nàng ta đã giấu trong đó một mũi tên. Thôi Trinh niệm tình nàng ta đang mang thai nên nhốt nàng ta ở phòng chính, như vậy nàng ta mới mong đợi lần gặp mặt này.
Trường thì nhìn chằm chằm Thôi Trinh, nụ cười trên mặt và cơn hận trong lòng khiến gương mặt nàng ta méo xệch:
Đúng, Hầu gia nói không sai, ta muốn báo thù cho La đại gia đấy. Bây giờ Hầu gia mới phát hiện ra thì tất cả đều đã muộn rồi. Tay ta dính không ít máu của người nhà họ Thôi đầu, Hầu gia có muốn tới xem thử không, có muốn giết ta không?


Trường thị vừa nói vừa nhìn xuống bụng mình:
Hầu gia đoán xem đứa con trong bụng ta là của ai nào?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.