• 10,722

Chương 542: Trò cười


Người tới là ai? Trường thị vốn chẳng bận tâm, bây giờ nhà họ Trương thành ra thế này, Thôi Trinh cũng đã biết toan tính của nàng ta, bất kể là8 ai tới cũng không thể thay đổi bất kỳ điều gì.

Thế nhưng khi ánh mắt nàng ta dừng lại trên gương mặt người kia, Trường thị chỉ cảm th3ấy máu trong cơ thể mình đang dồn hết lên ngực khiến nàng ta gần như không thở nổi. Nàng ta nhìn chằm chăm người kia, hai cánh môi cứ mấp máy 9mãi nhưng không thốt ra được tiếng nào, cả người nàng ta run lên bần bật như một phiến lá khô đứng trong gió lộng.

Tại sao? Tại sao phải lừa ta? Tại sao?
Nét mặt Trương thị cực kỳ hung dữ, hai con mắt như sắp nứt ra, đáy mắt nàng ta có sự độc ác khiến người ta phải run sợ, nàng ta như đã phát điên.
Người đàn ông kinh hãi trước cảnh tượng trước mắt, gã muốn lùi về phía sau nhưng lại bị hộ vệ giữ chặt lại.

Ngươi là ai?
Trương thị khàn giọng cất tiếng:
Ta hỏi ngươi, ngươi là ai?

Người kia vẫn cúi đầu, hộ vệ nhà họ Thôi áp giải gã đưa tay túm lấy búi tóc gã, giật ngược về sau bắt gã ngẩng đầu lên. Tất cả đã vô cùng rõ ràng.
ta
Để sống sót, La Vũ có thể nói bất cứ điều gì, làm bất cứ chuyện gì, có lẽ triều đình sẽ thật sự giữ lại mạng sống cho La Vũ để gã dẫn đi bắt tàn dư của phe phải Lương vương.

Ta giết ngươi!
Trương thị nổi trận lôi đình, nàng ta không thể dễ dàng tha thứ, cũng không thể tin mình lại bị lừa dối như vậy.
Trường thị gào thét nhưng lại không thể bóp cơ quan trong tay, nàng ta dùng cách ngu ngốc nhất là nhào lên cắn xé La Vũ.
Hai mắt Trương thị đục ngầu, trong ánh mắt hung tợn ban nãy thoáng hiện vẻ sợ hãi, tất cả những gì trước mắt đều khiến nàng ta sợ hãi.
Thôi Trinh không nói gì, giây phút này hắn cũng không biết nói gì. Trương thị tự dày công sắp đặt tất cả, bây giờ chính tay nàng ta phải vạch trần chân tướng.
La Vũ liên tục la hét kêu đau, loay hoay muốn thoát khỏi móng vuốt của Trương thị, cuối cùng gã cũng tìm được cơ hội đập mạnh vào đầu Trương thị. Trường thì chỉ cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, sau đó mất hết sức lực. Nàng ta cố gắng mở mắt, chỉ trông thấy bên mặt và hai tại La Vũ đang chảy máu đầm đìa.
La Vũ chửi rống lên:
Ở đàn bà điện nhà ngươi! Chuyện nhà họ Trương các ngươi làm đừng hòng đổ hết lên đầu ta! Là các ngươi muốn lập công nên mới kết thân với Định Ninh hầu. Sau khi người gả cho Định Ninh hầu, Lương vương gia đã đích thân gặp cha ngươi, nói cho cha ngươi biết ta còn sống, còn đích thân nhận lỗi với cha ngươi. Nhưng cha ngươi nói: Chỉ là một đứa con gái, nếu có thể lập công vì Lương vương cũng coi như không uống nó được sinh ra trên cõi đời này.

La Vũ nói tiếp:
Chuyện lớn của Lương vương quan trọng... Vả lại, tất cả những chuyện này đều là nàng tự nguyện làm, ta không hề ép buộc nàng. Nàng gả cho Hầu gia có gì không tốt? Được triều đình phong làm cáo mệnh, hưởng vinh hoa phú quý suốt mấy năm nay, hà cớ gì bây giờ nàng phải làm khó ta?

Nói xong, La Vũ nhìn Thôi Trinh:
Hầu gia, ngài mau cửu ta với, ta biết rất nhiều chuyện của Lương vương, ta quen thuộc Ngột Lương Cáp, quen thuộc Cao Ly, ta có thể cung cấp rất nhiều tin tức cho triều đình. Triều đình muốn chinh phạt Ngột Lượng Cáp, chắc chắn sẽ dùng đến những tin tức này. Ta còn có thể lập công chuộc tội, triều đình có thể ly gián các bộ tộc Ngột Lượng Cáp, lần lượt đánh tan bọn họ. Ta còn biết Lương vương tích trữ lương thảo ở đầu. Lương vương cũng có không ít tai mắt ở Đại Chu, ta có thể giúp triều đình bắt bọn họ.

Trường thì nhìn người trước mặt, người đó né tránh ánh mắt nàng ta. Trường thị luống cuống bước xuống đất, muốn đến gần người kia nhìn cho kỹ nhưng hai chân bất ngờ lảo đảo, nàng ta ngã phịch xuống sàn. Nàng ta bất chấp cơn đau đang dội lên, bò dậy một lần nữa, cuối cùng cũng đi tới trước mặt người kia.
Lúc này Trương thị cực kỳ nhếch nhách, nhưng nàng ta không để ý đến mấy chuyện đó.

Không, không thể n6ào!

Dường như khoảnh khắc này kéo dài rất lâu, dài đến mức đủ để Trường thì nhớ lại cả cuộc đời mình.

Đừng trách ta.
Cuối cùng La Vũ cũng lên tiếng:
Chuyện này không thể trách ta, năm đó đúng là ta đã bị thương nặng, được người Ngột Lương Cáp cứu sống. Người cứu ta là con gái trưởng lão bộ tộc, nàng ấy muốn giữ ta lại, ta không còn cách nào khác. Nàng biết Lương Vương và Ngột Lượng Cáp liên hôn mà, ta không thể đắc tội với người Ngột Lượng Cáp được.

Đến khi vết thương của ta khỏi hẳn, ta mới nghe nói nàng đã đính hôn với nhà họ Thôi, ván đã đóng thuyền, ta có làm gì cũng vô dụng.
Trương thì vẫn chĩa mũi tên về phía La Vũ, dường như chỉ cần nàng ta khẽ động ngón tay là mũi tên đó sẽ bắn thẳng vào đầu gã.

Chỉ cần triều đình và Hầu gia có thể cho ta cơ hội, Hầu gia có thể bảo vệ tính mạng ta, ta sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho Hầu gia. Ta đầu quân cho Lương vương cũng là bị ép buộc, bây giờ ta tỉnh ngộ rồi, ta chỉ muốn rửa sạch tội nghiệt.

Những lời La Vũ nói đã đâm sâu vào lòng Trương thị, không phải vì những lời biện bạch giải thích cho việc giả chết của gã lúc trước mà là bây giờ... Lạ Vũ không để tâm đến chuyện của nàng ta. Sau khi đối phó qua loa với nàng ta, gã đã lái chủ đề câu chuyện sang Lương Vương và Ngột Lượng Cáp.

Sao huynh vẫn còn sống5?
Trương thị bắt đầu hoảng loạn:
Là giả, đều là giả! Các người cố ý tìm một người có diện mạo tương tự để lừa ta, không thể nào... La đại gia chết rồi... huynh ấy...

Trương thị hốt hoảng nhìn Thôi Trinh:
Huynh ấy bị ngươi giết, có đúng không? Chính tay người đã giết cha con nhà họ La.


La đại gia!
Dường như Trường thị lại vừa phải chịu một cú sốc nặng nề, nàng ta run rẩy vươn tay muốn chạm vào gương mặt quen thuộc kia nhưng lại sợ sệt hoảng hốt như một đứa trẻ. Ngón tay vừa chạm vào gương mặt kia, cảm nhận được sự chân thực dưới đầu ngón tay mình, Trương thị bỗng hét toáng lên một tiếng, lập tức co rúm người ngồi sụp xuống đất.

Không, không thể nào, đều là giả, tất cả đều là giả!

Người đàn ông bị hộ vệ đạp một phát quỳ rạp xuống đất. Nhìn người đàn ông gục xuống trước mặt mình, trong lòng Trương thị như có một ngọn núi đang ầm ầm sụp đổ.
Cuối cùng Trường thì cũng lấy lại tinh thần, nàng ta bổ nhào về phía người đàn ông kia, vươn tay cào xé gương mặt gã. Nhưng bất kể nàng ta cố gắng thể nào đi chăng nữa, gương mặt đó vẫn không hề thay đổi, ánh mắt người đàn ông ấy cũng càng lúc càng cho nàng ta cảm giác quen thuộc.
La Vũ hết mực khẩn cầu Thôi Trinh, nếu Thôi Trinh đồng ý thì hắn có thể lợi dụng La Vũ để đổi lấy chiến công lớn hơn, đây mới là điều bọn họ quan tâm nhất.
Trên triều đình, đứng trước đại nghiệp, nàng ta hy sinh nhiều như vậy nhưng trong lòng La Vũ, những thứ đó đều chẳng đáng nhắc tới. Đây mới là bộ mặt thật của La Vũ. Gã không phải là người thanh niên tuấn dật luôn canh cánh việc nước việc dân trong lòng nàng ta, cũng không phải là Vũ lang dịu dàng săn sóc, trong lòng chỉ có mình nàng
Là La Vũ, hắn chính là La Vũ. Nàng ta không thể nhận làm được, sao có thể nhận sai một người mà trong lòng một mực nhớ thương? La đại gia không chết, vậy nàng ta còn tính toán gì nữa? Những chuyện nàng ta đã làm mấy năm nay được coi là gì?
Trường thì chợt nghĩ tới điều gì, nàng ta cúi đầu lần tìm trong ống tay áo, cuối cùng tìm được mũi tên kia, nàng ta nhắm thẳng mũi tên vào người đàn ông.
Tầm mắt Trương thị trở nên mơ hồ:
Ngươi nói gì? Cha ta biết sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.