Chương 561: Ngoại truyện: một hồi lỗ mãng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 2183 chữ
- 2022-02-06 09:25:38
Phùng An Bình và Cố Tử Ngôn đến hẻm Hoa Sen, hai người trò chuyện hồi lâu bên trong thư phòng thì có người hầu đến đưa cơm8 nước.
Nếu như thường ngày Phùng An Bình còn hăng hái uống vài ly, hôm nay lại ôm bầu tâm sự nặng nề.
Làm s3ao thế? Biểu ca không được vui lắm, lẽ nào là lo lắng chuyện nhậm chức ngày mai hả?
Cố Tử Ngôn cười nói:
Hay là đến phủ 9Thái tử một chuyến, trò chuyện với Thái tử phi xem sao.
Chuẩn bị ổn thỏa những việc này xong, y sẽ đến đó xin hỏi cưới.
Kể từ lúc đó Phùng An Bình trở nên bận rộn, ban ngày đến nha môn còn ban đêm thì đến cửa hàng nhỏ ở phía Tây thành chuẩn bị nguyên liệu, việc làm ăn trong cửa hàng nhỏ của y ngày nào cũng như ngày nãy.
Ngửi thấy mùi nước om bốc lên ngùn ngụt, trong lòng Phùng An Bình cảm thấy rất yên tâm.
Phùng An Bình ôm chặt chiếc hộp:
Ta muốn xin gặp lão gia và phu nhân...
Quản sự chẳng biết Phùng An Bình có ý gì, bèn nhìn về phía gian nhà chính theo bản năng:
Trong nhà có khách, để tiểu nhân đi bẩm báo trước đã.
Làm sao Phùng An Bình chờ đợi thêm được nữa, nhỡ đầu bị người khác nhanh chân đến trước thì làm sao được:
Ta đi cùng với ngươi!
Đại gia, đại gia nhà họ Phùng...
Nhìn xem, đôi mắt Sơ Cửu lóe sáng, hắn biết ngay Phùng An Bình sẽ trưng ra cái biểu cảm này mà. Hầy, hắn cũng không dễ dàng gì, vừa lo liệu chuyện hôn sự của Thái tử gia xong xuôi, lại phải nhọc lòng vì Phùng An Bình rồi.
Có lẽ đây chính là người biết nhiều sẽ phải khổ nhiều.
Sơ Cửu đáp:
Hôm nay người được nghỉ, có muốn đến hẻm Hoa Sen xem sao không?
Nghe được lời này, Phùng An Bình mới sực tỉnh lại, hoảng loạn đứng dậy chạy ra ngoài.
Phùng An Bình vội vã xua tay:
Thái tử phi phải sắp xếp việ6c trong phủ, còn phải...
Y ho khan một tiếng, suýt nữa đã nói ra chuyện người trong phường.
Ta không sao.
Phùng A5n Bình chữa lại:
Sư phụ đã nói rất nhiều điều với ta. Ta vừa đến Đại Lý Tự nên sẽ không giữ chức vụ quan trọng, chỉ cần chậm rãi học việc là được.
Trong lúc đang nói chuyện, phòng bếp lại đưa thêm mấy món ăn tới. Cố Tử Ngôn đáp:
Biểu ca nếm thử xem, đây là món thịt om tương do đầu bếp mà tam muội muội của ta mới tìm về nấu đấy.
Phùng An Bình có cảm giác thôi thúc muốn đi tìm Cố tam tiểu thư giải thích cho rõ ràng, nhưng bây giờ đến cả tiền để mua cửa hiệu y còn chưa gom góp đủ nữa là.
Cố Tử Ngôn nhìn Phùng An Bình không nói gì thêm, bèn tiếp lời:
Từ bé tam muội của ta đã rất khéo tay rồi.
Phùng An Bình gật đầu.
Thịt kho nhằm rượu không tệ, có mang đến không?
Cố lão thái gia đột nhiên lẩm bẩm.
Phùng An Bình nuốt nước bọt:
Vãn bổi vội vã đến đây nên quên rồi...
Cổ lão thái gia trịnh trọng nhắc nhở:
Lần sau mang tới.
Nghe thấy thế Phùng An Bình liền cầm đũa lên ngay, gắp lấy một miếng thịt om tương, thịt được nấu rất vừa, vô cùng ngon miệng.
Phùng An Bình không kìm được thốt lên:
Tam tiểu thư giỏi thật đấy!
Nói rồi y khẽ cúi đầu, khi trước ở An Tế viện y từng nói với Cố tam tiểu thư là bây giờ kinh thành sắp bãi bỏ lệnh cấm đi đêm, cho phép người dân được đi lại trên đường phố, mở một quán rượu bản ít đồ ăn cũng không tệ. Y từ Sơn Tây đến kinh thành, vẫn luôn để ý tới món thịt om tương, còn tự mình điều chế ra vài công thức om thịt nữa, chỉ cần nếm thử là sẽ biết mặn nhạt ra sao, chắc chắn món thịt om tượng này sẽ bán được giá cao.
Ngươi vẫn còn đứng đây nấu thịt à?
Giọng nói của Sơ Cửu vang lên.
Phùng An Bình vội ngẩng đầu lên:
Sơ Cửu, sao người lại đến đây?
Lâm phu nhân đã đoán được từ trước, nhìn thấy có người đề thân, bọn họ đều đổ mồ hôi hột thay cho An Bình. Tính cách của đứa trẻ này quá cẩn trọng, bà lo lắng An Bình sẽ để lỡ mối nhân duyên tốt đẹp, bây giờ cuối cùng cũng ổn rồi, đứa trẻ đó đã tự nói ra rồi.
Mới sáng sớm Cố lão thái gia đã ngà ngà say, nghe được lời này liền híp mắt nhìn Phùng An Bình:
Ngươi nói muốn xin cưới ai cơ?
Phùng An Bình đáp:
Vãn bổi nói là muốn cưới Minh Lam.
Phùng An Bình không hề đáp lời, vào trong phòng lấy ra một chiếc hộp gỗ, trong hộp có chứa tiền bạc y tích cóp bao nhiêu năm nay. Y đổ bạc trong hộp ra tính toán.
Phùng An Bình nói:
Ngày mai đến đường Tây mua cửa hàng nhỏ đó đi.
Lão bộc ngẩn người:
Đại gia, chẳng ngài muốn góp đủ tiền để mua cửa hàng to kia sao?
Phùng An Bình cầm lấy hộp gỗ. Không đợi được nữa rồi, y sợ đêm dài lắm mộng. Tuy cửa hàng nhỏ trông có vẻ hơi giản dị, so với hẻm Hoa Sen thì chẳng đáng là bao nhưng cũng xem như là một chút tính toán củay.
Nhìn thấy Phùng An Bình xắn ống tay áo làm việc, Sơ Cửu không kìm được lắc đầu. Để hắn kể ra xem Cá nheo tinh có gì tốt nào, đầu thì to đó nhưng não thì không được nhiều lắm, thua kém hơn nhiều.
Không phải là Cá nheo tinh muốn dùng món này dụ dỗ tam tiểu thư nhà họ Cố tới đấy chứ? Món này thơm thật, Sơ Cửu nuốt nước bọt cái ực, trong lúc vô thức đã ăn không biết bao nhiêu là thịt om của Cá nheo tinh rồi. Ngửi thấy mùi hương này là dạ dày hắn réo vang lên, đôi chân chợt nặng như chì chẳng muốn đi đâu nữa.
Nể mặt Phùng An Bình đã hối lộ hắn cũng lâu rồi, Sơ Cửu chuẩn bị giúp đỡ:
Ta nghe nói có người đến nhà họ Cố hỏi cưới Cổ tam tiểu thư rồi.
Phùng An Bình ngây ra như phỗng.
Cố lão phu nhân nhìn lão thái gia bằng đôi mắt oán giận, bệnh hồ đồ của lão thái gia càng lúc càng nặng, bây giờ ngoại trừ quan chức ra thì chẳng biết đến chuyện gì khác nữa. Cố Sùng Văn chú ý vào chiếc hộp Phùng An Bình đang ôm:
Chiếc hộp kia của người đứng thứ gì vậy?
Phùng An Bình tiến lên trước, lễ phép dâng nó lên cho Cố Sùng Văn:
Đây là những thứ cháu tích cóp được trong bao nhiêu năm qua, có một căn nhà, mấy chục mẫu ruộng tốt, còn có một cửa hàng thịt kho vừa mới khai trương nữa ạ.
Đồ đạc trong hộp không nhiều nhưng lại tràn ngập sự chân thành.
Căn phòng im lặng như tờ, Cố Sùng Văn đang suy nghĩ, Phùng An Bình siết chặt nắm tay chờ đợi kết quả.
Hai người bên đuổi bên chạy thẳng về phía gian nhà chính.
Phùng An Bình đi đến trước cửa gian nhà chính, quả nhiên thấy có mấy người đang ngồi ở bên trong, chỉ có điều những người này khác hẳn với dự đoán của y. Đôi mắt Phùng An Bình lướt qua mặt lão thái gia, lão phu nhân nhà họ Cố và Vợ chồng Cổ Sung Văn, sau đó lại chuyển sang gương mặt của Hoài Viễn hầu và Lâm phu nhân.
Người bên trong toàn là người trong nhà cả.
Lâm phu nhân cười nói:
An Bình, cháu vội vã đến đây là có chuyện gì thế? Sao còn ôm theo một chiếc hộp trong lòng thế kia?
Phùng An Bình ngại ngùng tiến lên trước, hoặc là Sơ Cửu nghe ngóng nhầm, hoặc là hắn đã lừa y, song những việc này đều chẳng quan trọng nữa.
Phùng An Bình khom người hành lễ với mọi người:
Hôm nay vãn bối đến cửa là vì muốn hỏi xin Văn thúc và thẩm thẩm được cưới Minh Lam.
Ngươi cứ vậy mà đến hẻm Hoa Sen à?
Sơ Cửu nói với theo sau lưng.
Phùng An Bình giật mình nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới. Y chỉ có hai bàn tay trắng mà tùy tiện đến cửa cắt ngang việc cầu hôn của người khác thì có bị nhà họ Cổ đánh gãy chân không nhỉ? Giống như sự phụ nói vậy, chỉ cần y kích động là có khả năng xảy ra chuyện ngay.
Nhưng y không quan tâm được tới những điều ấy, nếu để người khác cưới Cổ tam tiểu thư đi mất thì y sẽ phải hối hận cả đời.
Y còn tiết lộ công thức thịt om tương mình mày mò nghiên cứu nhiều năm cho Cố tam tiểu thư, đĩa thịt om tượng trước mặt ít nhiều chứa đựng mùi vị từ công thức của y.
Có lẽ Cổ tam tiểu thư nghĩ y thích ăn thịt om tương, nghe nói y đến làm khách nên mới cho người làm một địa bưng lên. Nhưng ý tứ thật sự trong lời này của y là... tương lại sau khi thành thân, có lẽ sẽ bán thịt om tương để lấy tiền bù vào chi phí trong nhà, tiền vốn cần dùng không nhiều nhưng lại có thể thu lợi được nhiều.
Y trình bày không rõ ràng nên có lẽ Cố tam tiểu thư không hiểu rõ.
Minh Lam à?
Cố lão thái gia gật đầu, đầu óc lại trở nên mơ hồ:
Ngươi thì sao? Ngươi là ai?
Phùng An Bình đáp:
Vãn bối tên là Phùng An Bình, hiện tại đang giữ chức Tự chính ở Đại Lý Tự
Cố lão thái gia chép miệng:
Chuyện này ta biết, quan chức chính lực phẩm, không tồi không tồi. Giỏi hơn cháu trai của ta một chút nhưng tương lai cháu trai ta còn có cơ hội vào nội các, về điểm này thì người không bị kịp rồi.
Hai người ăn cơm xong, Phùng An Bình liền đứng dậy cáo từ rời đi. Cố Tử Ngôn nhìn theo bóng lưng Phùng An Bình, sờ sờ cằm, chẳng rõ hắn đã nói hết ý chưa. Tam muội muội đưa thịt om tương đến cùng xem như là thể hiện rõ tâm ý, chắc Phùng biểu ca có thể hiểu được nhỉ?
Nếu như thế này mà Phùng biểu ca vẫn không có hành động gì thì hẳn đành phải khuyên nhủ tam muội muội gả cho vị trấn phủ kia thôi.
Dọc đường quay về viện tử, Phùng An Bình như bị hồn bay phách lạc, thay chiếc áo bào trên người ra, y lại bước vào thư phòng ngồi ngây người trong đó. Lão bộc của nhà họ Phùng bưng một chén trà vào:
Mấy ngày nay đại gia vất vả làm việc ở nha môn, đêm nay hãy nghỉ ngơi sớm đi thôi!
Phùng An Bình gật đầu.
Cha đã đồng ý rồi thì ta còn nói được gì nữa?
Cố Sùng Văn cười đáp:
Trong nhà người còn có trưởng bối nào khác có thể đứng ra làm chủ không?
Phùng An Bình không hề đáp lời, Lâm phu nhân lên tiếng:
Nhà họ Phùng không còn ai khác nữa, còn có bọn ta, chuyện hôn nhân của An Bình, ta và Hầu gia sẽ giúp đỡ lo liệu.
Phùng An Bình ngẩn người nhìn về phía Cố Sùng Nghĩa và Lâm phu nhân, sống mũi bỗng nhiên cảm thấy cay cay, khung cảnh trước mắt trở nên nhòe đi. Y khom lưng bái lạy lần nữa.
Các người đang làm chuyện gì thế?
Cố lão thái gia lại trở nên lú lẫn:
Cậu ta là ai thế?
Cố Sùng Nghĩa đáp:
Là An Bình đến hỏi cưới Minh Lam, cháu rể tương lai của ngài đấy.
Cháu rể.
Cố lão thái gia nói:
Tiến lên đây để ta ngắm nghía cho kỳ nào.
Đôi chân Phùng An Bình như có thêm gió, y sải bước quay về chỗ ở, tìm một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào rồi ôm chiếc hộp duy nhất mình có chạy về phía hẻm Hoa Sen.
Quả nhiên có hai chiếc xe ngựa đang dùng bên ngoài hẻm, Phùng An Bình không kịp nghĩ nhiều, sải chân bước vào cổng lớn nhà họ Cổ.
Đại gia nhà họ Phùng..
Quản sự tiến lên trước chào hỏi:
Ngài...
Phùng An Bình tiến lên từng bước một.
Cố lão thái gia nhìn ngắm một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng:
Có triển vọng.
Mọi người lại bật cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.