• 10,723

Chương 562: Ngoại truyện: hoa tiền nguyệt hạ (ngoại truyện về sơ cửu)


Hoa tiền nguyệt hạ: Trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.


Đại nhân.


Sơ Cứu8 bước vào Đông cùng, hộ vệ ở ngoài cổng hành lễ với hắn.

Cô tới rồi.
Sơ Cửu đè nén trái tim đang đập loạn vì vui mừng xuống, cổ tỏ vẻ sâu xa một chút để khiến người ta thích hơn.
Gà Ngũ Hắc ở trong góc không còn vùng vẫy nữa mà dứt khoát bung xòe đôi cánh, hai con mắt gà tò mò nhìn tất cả mọi chuyện.

Ừm.


Bốp!
Lại một hòn đá và trứng mu bàn chân Bảo Đồng.
Khi trước thỉnh thoảng tên này sẽ thình lình xuất hiện tặng ít thịt kho, tuy rằng việc đó thường làm cô sợ giật nẩy mình nhưng vẫn còn chịu đựng được, dạo gần càng ngày hắn càng đáng ghét.

Bảo Đồng tỷ tỷ.
Nha hoàn tiến lên trước nói:
Tờ giấy Ngụy Cửu đại nhân gửi cho tỷ.

Sơ Cửu nghe thấy Bảo Đồng đứng đằng sau mình đáp lời, dường như âm thanh ấy dịu dàng hơn thường ngày rất nhiều.

Cô có biết tại sao ta lại hẹn cô đến đây không?
Sơ Cửu không kìm được muốn ngó xem lời thoại giấu trong lòng, sợ mình quên mất câu tiếp theo phải nói gì.
Bảo Đồng đáp lần nữa:
Biết.

Sơ Cửu vờ như không hay, đây chính là nỗi thẹn thùng mà trong sách hay nhắc tới nhỉ? Ngoài mặt vô cùng hung dữ với hắn, như thể hận không thể đánh cho hắn một trận nhưng thật ra trong lòng lại rất yêu mến. Hắn chắc chắn một chút nữa thôi Bảo Đồng sẽ không nhịn được mà đến tìm hắn.
Đến cả Cá nheo tinh cũng đã bàn chuyện hôn sự xong xuôi thì hắn có gì khó khăn chứ?
Sau khi nhìn thấy hắn, quả nhiên Bảo Đồng không còn ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm nữa, thay vào đó cô nắm chặt một chiếc thước chặn giấy trong tay. Trong lòng Sơ Cửu vui mừng, hắn chỉ mặc bộ quân phục vào thôi mà Bảo Đồng đã lo lắng, cứ như sợ hẳn sẽ bị người khác cướp mất vậy. Như thế thì hắn phải lượn qua lượn lại trước mặt Bảo Đồng để cho cô ấy được yên lòng.
Còn thuận lợi hơn hẳn tưởng tượng nhiều, Sơ Cửu kiềm chế nỗi vui mừng khôn xiết trong lòng lại:
Ta biết tâm ý của cô.


Vậy sao?
Báo Đồng chậm rãi sáp lại gần, giọng nói hơi cao hơn một chút.
Nên là ta sẽ cho cô cơ hội lần này.

Thế thì tốt quá, ta chỉ có một yêu cầu.

Cái gì?


Ngươi đừng động đậy.

Tự xưng bản thân là
đại nhân
luôn à? Bảo Đồng kiên nhẫn mở mảnh giấy ra, tên này có ý muốn hẹn cô lát nữa đến tiểu viện tử ở phía sau phủ. Bảo Đồng đáp:
Trả lời lại, bảo hẳn chờ đấy.

Nghe được câu trả lời này, đôi mắt Sơ Cửu sáng lên, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Đáng tiếc, hắn giỏi giang thể này mà chẳng ai biết rõ.
Không thể nói với Thái tử gia, không thể dạy Trương Đồng, buổi tối cũng chỉ đành để gà Ngũ Hắc đứng bên cạnh học hỏi thôi.

Bảo Đồng tỷ tỷ, nô tỳ đã hỏi người trong phủ, không có ai nhìn thấy chậu xương rồng bát tiên của tỷ bị chuyển đi đâu hết, cũng chẳng biết là ai đã đổi chậu xương rồng bát tiên thành hoa đỗ quyên nữa.

Chậu xương rồng bát tiên của cô mãi chẳng nở hoa, cuối cùng năm nay cũng mọc ra được vài búp, bỗng dưng có một ngày cô thức dậy hào hứng đi xem thì chậu xương rồng ấy đã biến mất tăm, thay vào đó là một chậu đỗ quyên đang nở rộ.

Bảo Đồng tỷ tỷ, nô tỳ đi hỏi thăm rõ ràng lần nữa xem, nếu như biết rõ là do ai làm thì nhất định không tha cho người đó.

Đám nha hoàn túm năm tụm ba chuyện trò.

Ai đang hầu hạ bên trong?

Sơ Cửu húng hắng ho một tiếng, chúng nha hoàn vội đứng dậy hành lễ với hắn:
Bẩm đại nhân, hiện tại Trương Đồng đại nhân đang ở trong ạ, còn có Bảo Đồng tỷ tỷ và mấy ma ma quản sự.

Nha hoàn hành lễ với hắn, Sơ Cửu giật nẩy mình, tưởng giấc mộng đẹp đã vỡ tan tành. Nhưng chẳng mấy chốc hẳn đã ổn định lại tâm tình, học theo điệu của con gà Ngũ Hắc, vênh mặt ưỡn ngực bước tới, quân phục trên người được ánh mặt trời chiếu rọi uy phong lẫm liệt. Bây giờ xem như hắn cũng có mấy phần phong thái rồi đúng không?
Sơ Cứu bước về phía nội viện, hộ vệ trong nội viện không nhiều, chỉ có những người Thái tử gia vô cùng tin tưởng mới có thể ra vào. Tất nhiên hắn là duy nhất... là một trong số đó. Sơ Cửu ngẩng đầu nhìn tờ giấy nương theo gió bay lên, nhanh chân bước vào sân.

Hôm nay gió không mạnh cũng không nhẹ, rất thích hợp thả diều.

Từ phía xa xa, Sơ Cửu đã nhìn thấy Thái tử gia và Thái tử phi ngồi trong định, có tiếng đàn vọng tới, đó là Thái tử phi đang gảy đàn. Mỗi khi Thái tử phi gảy đàn, trông Thái tử gia giống hệt như bị câu mất hồn.
Sơ Cửu không kìm được mà lắc đầu. Thảo nào Thái tử gia phỉ bao nhiêu công sức mới lấy được lòng của Thái tử phi. Những mặt khác của Thái tử gia đều tốt nhưng mấy vấn đề thế này thì ngốc nghếch quá mức, không giống hắn chỉ cần hơi bỏ công ra là đã nắm được trong tay rồi.
Sơ Cửu nhìn về phía Bảo Đồng cách đó không xa. Bảo Đồng đứng ở đó ngó nghiêng khắp bốn phía, chẳng biết đang tìm cái gì.
Sơ Cửu đáp:
Ta vào xem sao.

Đám đông vâng dạ một tiếng, đợi Sở Cửu đi xa rồi chúng nha hoàn mới khẽ giọng bàn tán:
Chẳng phải thường ngày các hộ vệ đại nhân bên cạnh Thái tử gia đều là tôi không hình đi không bỏng ư? Sao hôm
nay lại có thời gian hỏi chuyện chúng ta?
Vả lại toàn hỏi những câu vô dụng, ai đang ở bên cạnh Thái tử gia và Thái tử phi, chẳng phải hộ vệ đại nhân nên biết rõ hơn bọn họ ư?
Có lẽ là vì dạo gần đây Nghi vệ rảnh rỗi quá.
Nói một cách đơn giản là rỗi rãi đến mức không có việc gì làm.
Sơ Cửu đáp lời, nhanh chân đi vào trong phủ, bề ngoài hằn ung3 dung thản nhiên giống như Thái tử gia nhưng trong lòng lại vui mừng sắp nở hoa.
Bây giờ hắn và Trương Đồng đều là Phó9 nghi vệ của Đông cung, tất nhiên công việc chính bọn họ đã nhường hết cho Mộ Thu. Dù sao Mộ Thu cũng lớn tuổi và cẩn thận hơn6 bọn họ nhiều, hơn nữa hắn không thích xử lý mấy việc vụn vặt phức tạp. Tóm lại từ việc này có thể thấy Sơ Cứu hắn tài hoa hơn5 người, tài đức vẹn toàn, muốn nổi trội hơn người khác là chuyện dễ như trở bàn tay, nếu ai gả cho hắn thì sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý mãi mãi.

Đại nhân.

Sơ Cửu sờ sờ bụng, bận rộn cả một ngày không kịp ăn cơm, nhưng hắn đoán là Bảo Đồng sẽ mang cơm đến cho hắn.
Tiếng bước chân vang lên từ xa, Sơ Cửu vui mừng mở to cửa trồng ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Bảo Đồng xách đèn lồng đi thẳng về phía bên này.
Bảo Đồng bước vào trong viện tử, liếc mắt một cái đã thấy Sơ Cửu đang chắp tay sau lưng đúng cách đó không xa.
Trương Đồng gật đầu, trước lúc sắp đi còn dặn dò Sơ Cửu một câu:
Hầu hạ cho cẩn thận, hình như hôm nay tâm trạng của Bảo Đồng cô nương không được tốt lắm.

Sơ Cửu nở một nụ cười huyền bí:
Ta biết rồi, yên tâm đi!
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Trương Đồng bước ra ngoài, lúc sắp đi ra khỏi sân lại quay đầu sang nhìn Sở Cửu bằng một ánh sâu xa. Sao hắn cảm thấy hôm nay ấn đường của Sơ Cửu hơi đen, trông rất giống tướng xui xẻo nhỉ?
Bảo Đồng đáp:
Không cần đâu.
Cô biết là ai rồi, dáng vẻ cười tươi đắc ý thế kia, chỉ còn thiếu nước viết thẳng lên mặt thôi.

Bốp!
Có một hòn đá bị đá sang và trúng giày Bảo Đồng, khiển đóa hoa sen trên giày dính phải nước bẩn.
Cái tên này, Bảo Đồng nắm chắc chiếc thước chặn giấy trong tay hơn. Vốn dĩ cô còn cảm thấy dùng chiếc thước này đánh người chắc là hơi đau quả nhưng bây giờ cô không hề thấy đau xót gì cả, còn hận cây thước này không mọc ra thêm mấy chiếc gai.
Sơ Cửu đưa ra quyết định, chuẩn bị đi bắt gà Ngũ Hắc. Sau khi chuyển đến Đông cung, gà Ngũ Hắc ngày càng tự cao, cả ngày ngúng nguẩy trước mặt người khác, bốn năm con gà bông lau bước theo đằng sau đít, còn cả một bầy gà con nữa, cử như sợ người khác không nhìn thấy nó vậy. Điều quan trọng nhất là, cho dù nó đi đến chỗ nào, các nha hoàn và phụ nữ trong phủ cũng đều tiến lên trước đùa nghịch với nó.
Đen thui thùi lùi, có chỗ nào đẹp đẽ đầu? Hắn phải cho con gà Ngũ Hắc này một số bài học thích đáng, để tránh cho nó liều lĩnh quá đà mới được.
Đến khi mặt trời xuống núi, Sơ Cửu ngồi trong tiểu viện tử, chính tay buộc gà Ngũ Hắc vào một góc, bắt gà Ngũ Hắc phải nhìn cho kỹ xem trong phủ ngoại trừ Thái tử gia và Thái tử phi ra, rốt cuộc ai mới là người được người khác yêu mến nhất.
Trương Đồng rùng mình một cái, hắn mau đi đi thi hơn, để tránh bị lây vận xui từ Sơ Cửu.
Hai người bên trong định vui vẻ đàn ca chuyện trò chẳng biết đang nói điều chi, Sơ Cửu mím môi tìm một hòn đá, khẽ chân đá nó lần đến bên chân Bảo Đồng.
Bảo Đồng quay đầu sang, bốn mắt nhìn nhau, cô lập tức cau mày sau đó nhanh chóng quay đầu về.
Sơ Cửu cười thầm trong lòng, người khác không biết nhưng hắn lại vô cùng tỏ tường. Bảo Đồng đang tìm hắn, hắn chỉ mới vắng mặt có một canh giờ mà Bảo Đồng đã nóng ruột đến mức này rồi, chắc chẳng cần tới hai tháng nữa là Bảo Đồng sẽ xin Thái tử phi làm chủ để được gả làm vợ hắn thôi.
Đây là cách thức được viết trong truyện, phương pháp lạt mềm buộc chặt. Không... Là được viết trong quyển binh thư mà Thái tử gia đưa cho hắn đọc, hắn đường đường là một Phó nghi vệ, sao có thể đọc mấy thử sách giải trí, tiêu khiển được?

Ta đến rồi.
Sơ Cửu nhìn về phía Trương Đồng:
Ngươi đi nghỉ ngơi đi.

Trái tim Sơ Cửu hồi hộp đến mức sắp nhảy ra ngoài.
Nếu như ngươi dám động đậy, lần sau ta sẽ đổi thành một cây gậy bốc lửa đấy.


Sơ Cửu không hiểu lắm nên quay đầu lại theo bản năng thì nhìn thấy Bảo Đồng giơ cao cây thước chặn giấy trong tay, đập vào người hắn chẳng hề nể nang.
Này thì kéo tóc ta! Này thì giẫm vào giày của ta! Cho ngươi ném đá này, cho ngươi vứt hoa của ta này...


Sơ Cửu cảm nhận được nỗi đau đớn, hoảng hốt tránh né, hai người rượt đuổi trong sân.


Để ta xem ngươi còn dám không...
Trong góc, gà Ngũ Hắc đã nhìn thấy cảnh này, cả người phấn chấn hẳn lên, vẫy vẫy đổi cảnh như đang reo hò.

Mấy con gà hoa lau nhảy lên đầu tường, say sưa đứng xem.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.