Chương 563: Ngoại truyện: phủ thái tử có tin vui
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1711 chữ
- 2022-02-06 09:25:35
Cố Minh CHâu đặt cây bút lông trong tay xuống, nghe ma ma quản sự bẩm báo tình hình ở hậu viện.
Sơ Cửu và Bảo Đồ8ng đang rượt đuổi, đánh nhau bên trong viện tử khiến cho gà Ngũ Hắc gáy lên vài tiếng, tiếp đó lũ gà hoa lau và nguyên c3ả bầy gà con đều chạy sang đó hết.
Thái tử phi không thấy đâu, dáng vẻ lũ gà đó ngồi trên đầu tường trông chẳng9 khác nào một đám người túm tụm lại cùng xem nghệ nhân diễn tạp kỹ.
Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Thế nào rồi?
Thái lão ngày đáp:
Tháng này Thái tử phi vẫn chưa có kinh nguyệt.
Cố Minh CHâu gật đầu:
Đúng thế, nhưng... lúc trước cũng có lúc kinh nguyệt không được đều.
Cô còn tưởng rằng có thai, kết quả là mừng hụt một phen. Gả cho Ngụy Nguyên Kham lâu như thế rồi mà bụng mãi vẫn chẳng có động tĩnh. Tôn tiên sinh và Thái lão ngày vẫn luôn giúp đỡ cô bồi bổ cơ thể, lẽ nào vừa dùng thuốc được hai tháng đã có rồi ư?
Tây Nam vừa đánh thắng trận, quan Thổ ty gửi công văn tới kinh thành, Chiếm sự phủ bèn đưa số công văn khẩn cấp này sang đây luôn một thể. Theo cô thấy, e là có thêm hai canh giờ nữa cũng chẳng phê duyệt hết được, cô ở lại đây sẽ quấy rầy đại nhân, chi bằng quay về nghỉ ngơi thì hơn.
Cố Minh CHâu đang chuẩn bị đi thì cánh tay lại bị Ngụy Nguyên Kham tóm lấy.
Hắn đáp:
Đợi ta thêm một lát nữa, ta cùng về với nàng.
Cố Minh CHâu nhìn chồng công văn cao cao:
Phu quân không cần phải vội.
Cố Minh CHâu nhắm chặt mắt, nhanh chóng chìm vào cõi mộng, hình như mơ thấy lúc dưỡng bệnh ở Thiểm Tây cùng ông ngoại ra ao câu cá, cô đang cúi đầu nhìn xuống dưới ao cá thì một con cá chép to lớn đột ngột nhảy vọt lên từ dưới áo, dọa cô giật nẩy cả mình.
Cố Minh CHâu bừng tỉnh từ trong giấc mơ, vầng trán có một lớp mồ hôi mỏng, định nhắm mắt ngủ tiếp nhưng không biết có phải do buổi tối ăn thêm một chén váng sữa hay không mà bụng chẳng được thoải mái lắm.
Làm sao thế?
Cố Minh CHâu thầm giật mình, ngẩng đầu lên tự bắt mạch cho bản thân, vẫn chưa chẩn đoán được kết quả thì Thái lão ngày đã bước vào phòng.
Thái lão ngày nhìn Thái tử phi nằm trên giường, đôi mắt khẽ lóe sáng, lại nghe ma ma quản sự kể lại triệu chứng, vội vã ngồi xuống cẩn thận bắt mạch.
Một lúc lâu sau, Thái lão ngày ngước mắt lên.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Ta không vội, đợi thêm hai khắc nữa là được.
Tuy nói như thế nhưng lời nói ấy vẫn khiến cô ở lại, Cố Minh CHâu gật đầu.
Hai khắc là chuyện không thể nào, nếu huynh ấy không sợ bị quấy rầy thì cô sẽ tựa vào sạp mềm đọc sách tiếp vậy. Có lẽ là vì hai ngày trước tiêu hao quá nhiều thể lực nên sau đó cô cực kì mệt mỏi, cô vừa mới lật được hai trang sách thì mí mắt đã bắt đầu sụp xuống rồi.
Hắn còn không biết hả? Buổi tối hai ngày trước, cô chỉ nói một câu: Bàn về tuổi tác thì đại nhân phải gọi thiếp là tỷ tỷ đấy. Chẳng biết đã khơi nên tâm sự gì trong lòng mà hắn cứ bám riết đòi cô gọi
Tam ca
. Lúc mới đầu cô muốn đùa giỡn với hắn nên không chịu chiều theo, sau đó hắn không cần cô gọi nữa, chẳng thèm nói lời nào tóm lấy eo cô, nói gì cũng chẳng chịu ngừng lại. Người phu quân này của cô bề ngoài nói năng thận trọng nhưng lúc riêng tư ở với cô lại mang một dáng vẻ khác hoàn toàn.
Qua chuyện này, cô rút ra kết luận, sau này trong những giờ phút như thế tuyệt đối không được đùa giỡn với phu quân, nếu không người chịu khổ chắc chắn sẽ là cô. Sau đêm đó, lúc tỉnh dậy không một chỗ nào trên người không tê rần, nghỉ ngơi hai ngày rồi mà vẫn chưa hết.
Gắng gượng tinh thần rửa mặt chải đầu xong xuôi, Cố Minh CHâu liền rụt người vào trong chăn, lúc sắp ngủ thì cảm nhận được Ngụy đại nhân vén chăn nằm vào.
Cô vén chăn chuẩn bị đứng dậy, Ngụy Nguyên Kham liên tỉnh giấc.
Không...
Cố Minh CHâu vừa thốt ra một từ, nhớ đến con cá lớn trong giấc mơ thì dường như ngửi thấy mùi cá tanh tươi, không nhịn được nôn ra.
Ngụy Nguyên Kham biển sắc, vội vã vỗ về lưng cô.
Phu quân.
Cố Minh CHâu mơ màng gọi một tiếng.
Ngủ đi!
Cả người cô được bọc trong một tấm chăn mỏng, được bế thẳng về phòng chính. Giữa lúc lơ mơ, cô thấy mình nằm xuống giường, bấy giờ cô mới gắng gượng đứng dậy.
Ngụy đại nhân dịu giọng hỏi:
Sao lại mệt đến mức này?
Ngụy Nguyên Kham nhìn Cố Minh CHâu, biểu cảm hơi ngẩn ngơ, một lúc lâu sau gương mặt tràn ngập vẻ mừng rỡ.
Thái lão ngày nói:
Thái tử phi vừa mới có thai, hiện tại cần phải chú ý giữ tinh thần thoải mái, thần sẽ dặn dò quản sự chăm lo đồ ăn thức uống của Thái tử phi cho kỹ.
Đến lúc Thái lão ngày và quản sự lui ra ngoài cả rồi, Ngụy Nguyên Kham ngồi bên mép giường cầm lấy tay Cố Minh CHâu.
Không sao, uống ít nước rồi nghỉ ngơi là ổn thôi.
Cố Minh CHâu muốn nói mấy lời an ủi Ngụy đại nhân, đúng là cô không sao thật.
Ngụy Nguyên Kham nào chịu chiều theo ý cô, hắn gọi quân sự vào phòng:
Đi mời Thái lão ngày sang đây.
Giữa lúc họ đang trò chuyện, cô lại nôn ra vài bãi nước chua. Sau khi nôn ra rồi thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chứng bệnh này tới nhanh mà đi cũng nhanh, chớp mắt đã khỏe khoắn.
Cố Minh CHâu hỏi:
Có chắc chắn không?
Thái lão ngày đáp:
Theo lý thì phải qua hai ngày nữa mới chắc chắn được, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm của thần thì mười phần phải đúng đến tám chín.
Nói dứt lời, Thái lão ngày khom người với Ngụy Nguyên Kham:
Xin được báo tin vui cho Thái tử điện hạ.
Thiếp ngủ rồi!
Cố Minh CHâu không nhịn được lên tiếng:
Thật sự mệt quá, có chuyện gì để mai hẵng nói.
Được.
Nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, gương mặt cô hơi ửng hồng, dường như người nghĩ bậy bạ là cô vậy.
Ngụy Nguyên Kham ngước mắt lên, chẳng biết Châu Châu đang suy nghĩ điều gì, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười, dưới ánh đèn chiếu rọi trông dịu dàng vô cùng.
Cô cầm một cuốn sách tựa vào gối, lúc cúi đầu để lộ ra chiếc cổ xinh đẹp.
Tâm trí Ngụy Nguyên Kham hơi dao động, cảm thấy như không thể nào tiếp tục xem công văn được nữa. Lúc vừa mới thành thân là như thế, lần nào cô theo hắn tới thư phòng, tuy trong lòng hắn vui thích nhưng đồng thời cũng có cảm giác hơi khó chịu, ánh mắt không tự chủ luôn muốn nhìn về phía cô.
Nhìn Ngụy đại nhân đang nghiêm túc ngồi xem công văn, Cố Minh CHâu quyết định chợp mắt một lát.
Chẳng mấy chốc cô đã tiến vào mộng đẹp. Giấc này cô ngủ rất sâu, mặc dù cảm nhận được có người đi đến bể cố lên nhưng cô vẫn không muốn tỉnh giấc.
Cô tựa vào lồng ngực của người đó, mùi tùng hương nhàn nhạt tỏa ra thoang thoảng. Đó là một mùi hương quen thuộc, cô mơ màng mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Ngụy đại nhân.
Giống như bây giờ vậy, rất muốn vứt công việc trước mắt sang một bên cùng cô về phòng trò chuyện, thậm chí hắn còn đang tính toán có lẽ nếu ngày mai dậy sớm một tí để xem nốt số công văn còn lại, chắc là vẫn kịp. Đúng là càng sống càng thụt lùi, rõ ràng tuổi tác tăng lên mà cứ như lại trở về thời niên thiếu.
Cố Minh CHâu đứng dậy cất cuốn sách rồi bước đến bên cạnh Ngụy đại nhân, vươn tay mài mực rồi lại nhấc chiếc ấm nhỏ lên rót đầy chén trà trước mặt cho hắn.
Cô nói:
Phu quân xem một lát rồi cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi nhé.
Phía
Cố Minh CHâu bật cười, hôm nay Báo Đồng xi6n cô cho nghỉ để vào vườn một chuyến, cô còn tưởng là có lẽ chuyện với Sơ Cửu đã có tiến triển, xem ra lần này lại không5 thành rồi. Thường ngày, Sơ Cứu thường xuyên cầm mấy cuốn truyện giải trí đọc mãi chẳng ngừng mà chẳng học được gì từ trong đống ấy à? Vả lại bên cạnh hắn còn có Thái tử gia để noi theo cơ mà.
Cố Minh CHâu nhìn Ngụy Nguyên Kham đang ngồi trên ghế một cái.
Tuy bây giờ đã khôi phục lại họ Triệu nhưng lúc riêng tư cô vẫn thích gọi hắn là Ngụy đại nhân, Tam gia. Hiện tại cũng chỉ có cô xưng hô như thể trước mặt Thái tử gia thôi. Vậy tính ra thân phận của Ngụy đại nhân cũng chẳng hề ít hơn cô, có nên kiếm thêm một vài thân phận nữa trước khi đại nhân kế thừa hoàng vị không nhỉ? Tương lai biết đâu có chỗ dùng được.
Phu quân, nghỉ ngơi đi.
Lúc bấy giờ Ngụy Nguyên Kham mới cởi giày năm trở lại giường, ôm cô vào lòng.
Tạm thời đừng thông báo ra ngoài.
Đôi mắt Cố Minh CHâu sáng lấp lánh, gò má cũng phơn phớt hồng:
Nhỡ đầu không có thai thì chẳng phải sẽ khiến cho mọi người thất vọng sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.