• 10,722

Chương 564: Ngoại truyện: sinh con


Đại Chu, đầu hạ tháng tư.

Triều thần tham gia buổi chiều sáng nhưng lại không rời đi giống như thường ngày mà đến thẳng Đông cung, túc trực 8chờ đợi bên ngoài điện Cảnh Thụy. Hôm nay Thái tử gia không lên triều, chỉ bởi vì đầu giờ Sửu Thái tử phi đã có dấu hiệu trở dạ. Tất cả y quan, y s3ĩ, bà đỡ trong Thái y viện đều túc trực bên trong Đông cung, Thái tử gia ở bên cạnh Thái tử phi không rời nửa bước. Những người biết được tin tức m9ỗi lúc một đồng, ngoại từ người nhà họ Cổ và người nhà họ Ngụy ra, Khánh vương gia đã đưa mấy tông thất đến Đông cung trước. Chẳng bao lâu sau các 6triều thần lục tục kéo sang.
Ngụy Nguyên Kham vẫn chưa ngắm nghía kỹ xem vẻ ngoài của con trai trông như thế nào. Hắn vẫn nắm lấy bàn tay Cố Minh CHâu, bởi vì thái y và bà mụ đều từng bảo sau khi sinh con ra, người mẹ vẫn còn ải khó phải vượt qua, phải chờ đến lúc Châu Châu đã ổn thỏa hết rồi hắn mới có tinh thần suy nghĩ những việc khác.
Cố Minh CHâu chợt nhớ ra:
Thái tử gia đừng quên nhé, lúc cho người bảo tin vui thì đưa mấy cái tên chàng đã nghĩ ra từ trước cho mẫu hậu, để mẫu hậu chọn lấy một cái cho con.


Nghe nói lúc sinh Thái tử phi ra rất khó khăn.

Người ta hay nói con gái giống mẹ... Phì phì phì, cái miệng của ta... Hy vọng cái thai này sẽ được thuận lợi.
Quán sự Đông cung ra cửa tiễn khách:
Mời các vị đại nhân về cho!

Nhưng chẳng ai bằng lòng dời bước.

Thái tử phi, dùng sức thêm đi, lúc này người không thể ngủ được.


Châu Châu.
Người bên trong phòng đều đang bận bịu xung quanh cô.
Nhìn thấy bóng dáng các tông thất, Kiều Tung đứng giữa đám người nở một nụ cười, ông ta quay người ngồi vào kiệu. Xem ra ông ta cũng nên cáo lão hồi hương thôi. Tuy dáng vẻ gió chiều nào theo chiều này của Khánh vương hơi khó coi nhưng Khánh vương gia đã nói đúng một chuyện. Đây chính là ý trời, cũng là lòng dân.
Kiều Tung vén rèm nhìn cháu trai:
Sau này làm việc cho đàng hoàng, sẽ có đất cho cháu đứng thôi.

Cố Minh CHâu muốn cười với mẹ ở bên cạnh một cái nhưng lại không có sức. Đứa bé trong bụng cô không lớn không nhỏ, kích thước vừa vặn, thường ngày cô cũng không nhàn rỗi mà luôn luôn hoạt động, theo lẽ thì lẽ ra phải sinh đẻ thuận lợi mới đúng, không có lý nào lại khó khăn thế này...
Tất nhiên chuyện này chẳng phải tình tiết vụ án nên suy luận như thể cũng chẳng có ích gì.
Cố Minh CHâu lại chịu đựng thêm một cơn đau nữa, lúc mở mắt ra thì xung quanh đã đổi thành người khác.
Ngụy Nguyên Kham đang nắm lấy tay cô, dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán, cô không còn sức đẩy hắn ra ngoài nữa. Nói với hắn là đàn ông không được vào phòng sinh gì đó, nếu chịu tin thì hắn cũng đã không vào rồi.
Đời này ông ta lầm đường lạc lối, điều duy nhất có thể làm được chỉ có cảnh báo con cháu đời sau thôi.
Kiều Trưng gật đầu:
Cháu hiểu rồi.

Tin tức Thái tử gia có con trai lan truyền ra ngoài Đông cung, lão Khánh vương gia mừng rỡ ra mặt:
Ngươi nhìn xem ta đã nói cái gì nhỉ? Đây chính là ý trời! Đông cung có con trai nối dõi là dấu hiệu báo trước Đại Chu cũng sẽ phồn vinh thịnh vượng
Quan trọng nhất là ông bôn ba bên ngoài bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có thể về nhà an hưởng tuổi già được rồi.
Khánh vương nói:
Mau đi bẩm báo với Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, chúng ta vào cung chúc mừng Hoàng thượng và nương nương đi!

Đứa tiếp theo? Cố Minh CHâu nhịn cơn đau buốt, để cô trở lại bình thường rồi tính tiếp, với cơ thể của cô chỉ ít phải nghỉ ngơi ba đến năm năm, nghĩ đến đây Cố Minh CHâu lại nhìn về phía Ngụy Nguyên Kham.
Cơ thể Thái tử gia lại rất khỏe khoắn, nếu như Thái tử gia sinh được... thì cô bằng lòng gia tăng nhân khẩu hằng năm.
Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Nàng yên tâm, ta sẽ căn dặn người hầu.

Cố Minh CHâu thở một hơi dài thườn thượt, vừa mới yên ổn một lát cơn đau lại ập tới lần nữa. Bà đỡ khẽ giọng đáp:
Thái tử phi yên tâm, đau lúc này là chuyện tốt đấy, tử cung hồi phục tốt. Tương lai Thái tử phi cũng dễ mang thai đứa tiếp theo.

Không biết nghe được tin tức này Hoàng thượng có chống đỡ nổi hay không, nhưng thể cũng chẳng sao, bây giờ đã chẳng còn ai quan tâm đến việc đó nữa rồi.
Các tông thất vội vã đi vào cung.
Bà vú ôm đứa bé sang cho Ngụy Nguyên Kham và Cố Minh CHâu xem.
Kéo mở chiếc tã lót ra trước mặt mọi người, thông báo cho mọi người một cách trần trụi rằng nó là một bé trai.
Cả Thải y viện và Điển được cục của Đông cũng đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, chỉ nhìn thấy tình cảnh này thôi là bọn họ đã hiểu, cái thai này tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai sót nào. Thái tử cũng đã dặn dò từ trước, con cái chỉ là thứ yếu, Thái tử phi tuyệt đối không được gặp bất trắc gì.
Cố Minh CHâu nằm trên giường, mồ hôi thầm ướt lớp áo, gương mặt tràn ngập vẻ mệt mỏi, cảm thấy như thời gian đã trôi qua lâu lắm lắm rồi vậy.

Đại nhân...
Cố Minh CHâu nói:
Giống chàng.

Cách xưng hô đại nhân thân thiết này, Ngụy Nguyên Kham cảm thấy rất êm tai, hay hơn
Thái tử gia
nhiều, so với
phu quân
thì mỗi cái đều có cái hay riêng của nó.
Cố Minh CHâu nghiêng đầu, chỉ thấy thân người nhỏ nhắn của đứa bé còn đỏ hỏn, đôi mắt chưa mở ra, nó ngoác miệng khóc mãi chẳng dừng, không nhận ra là giống ai, càng không nhìn ra là có thông minh hay không. Đây cũng chẳng phải điều mà cô quan tâm, chỉ cần đưa bé khỏe mạnh là được.
Cố Minh CHâu vô cùng mệt mỏi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, hình như đứa con của bọn họ không được trắng nõn nà như Ngụy đại nhân, cũng chẳng biết sau này lớn lên có thay đổi được không. Có phải điều này chứng tỏ là cô đen hơn Ngụy đại nhân không? Tất nhiên cô sẽ không thừa nhận chuyện này một cách rõ ràng.
Kiều Tung nhìn cháu trai, tầm thường một chút chưa chắc đã là chuyện xấu, dù sao vẫn tốt hơn người thông minh chỉ rắp tâm làm chuyện ác nhiều.
Kiều Tung tiếp lời:
Ta sẽ viết một bản tấu chương, bẩm báo những việc ta đã làm sai trong những năm qua với triều đình, sau này nhà họ Kiều đành trông chờ ở cháu thôi.

Cô chẳng quan tâm được những chuyện này nữa, cô còn phải cùng đứa bé trong bụng vượt qua ải khó.
Oe!
Một tiếng khóc vang lên.
Âm thanh hơi trầm, giống như tiếng lúc Thuần ca khóc vậy.
Chúc mừng Thái tử gia, Thái tử phi sinh được lân nhi.


Đợi thêm chút đã.


Đợi thêm chút đã.

Sau khi Thái tử gia thành thần, từng có người ôm suy nghĩ muốn dâng tặng trắc phi, thị thiếp. Sau khi những ng5ười nảy ra ý định đã bị Thái tử trừng phạt, mọi người cũng nhận ra Thái tử gia và Thái tử phi tình cảm khăng khít, làm gì có chỗ cho người ngoài chen chân vào?
Vì bên trong nội trạch Thái tử không thể có hai chủ nên việc Thái tử phi đang lâm bồn trở nên vô cùng quan trọng.
Triều đình bây giờ khác với ngày xưa rồi, không cần phải nơm nớp lo sợ qua ngày nữa. Nếu như ông ta bước chân vào quan trường ở thời điểm giống như thế này thì cũng chẳng cần phải nhìn trước ngó sau, vừa điều tra án vừa phải phỏng đoán ý tứ của Hoàng thượng, làm ngơ vờ như không thấy một số vụ án, để mặc cho người vô tội bị cuốn vào trong trận chiến tranh đấu hoàng quyền.
Chẳng biết từ lúc nào mà ông ta đã đánh mất bản tính, quên mất lý do tại sao khi trước mình lại điều tra vụ án của nhà họ Đường Đại Lý Tự, lẽ nào là để được thăng quan tiến chức thật sao? Hay là để trả lại sự công bằng cho người đời.
Kiều Trưng vâng dạ đáp lời, đợi Kiều Tung buông rèm xuống, Kiều Trưng quay đầu nhìn về phía Đông cung. Mỗi lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, ngẫm lại ngày xưa y một lòng muốn làm khó Ngụy Nguyên Kham, gặp được vụ án là sẽ tranh giành cao thấp với hắn... là người lại chảy đầy mồ hôi lạnh, quanh quẩn mãi trên con đường sinh tử mà bản thân lại không hay biết gì.

Làm sao y có thể đứng ngang hàng với Thái tử gia chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.