• 10,719

Chương 574: Ngoại truyện: ta nhỏ bé (ngoại truyện của hân ca nhi)


Ta tên là Triệu Hân, tên này là do tổ mẫu đặt cho ta, nghe nói ngày ta ra đời có rất nhiều người đứng vây kín trước cửa, chỉ đợi để nói lời chúc mừng8.

Người sốt ruột nhất khi ấy vẫn còn là Thái tử, giờ đây đã là Thánh thượng, cha của ta Ngụy Nguyên Kham. Cha nắm chặt lấy tay mẹ ta, chỉ sợ3 mẹ và ta có điều gì bất trắc.
Mẹ đi đâu rồi? Cha có biết không? Người phát hiện ra điều dị thường ngoài ta ra thì còn có cữu cữu.
Cuối cùng vào một năm cữu cữu chín tuổi, ta sáu tuổi, bọn ta quyết tâm phải làm cho ra nhẽ chuyện này.
Càng lớn dần lên, ta càng phát hiện suy nghĩ của người lớn không hề đơn giản như trẻ con.
Có một ngày, mẹ bóc nho cho ta ăn, ta vừa mới ăn được hai quả thì cảm nhận được ánh mắt của người cha luôn nghiêm túc đang hướng về phía mình, trong ánh mắt có sự uy nghiêm.
Ta gật đầu, ra hiệu đã hiểu, so với nhị đệ thì đúng là ta đã lớn rồi, ta sẽ giúp mẹ chăm sóc nhị đệ. Từ đó trở đi, chỉ cần có thời gian là ta sẽ đến phòng của mẹ, ngồi bên cạnh chiếc giường nhỏ của nhị đệ, chơi đùa với nhị đệ, có lúc còn cùng nhị đệ ngủ trên giường của mẹ. Mẹ cũng nằm bên cạnh nhìn hai đứa bọn ta, ba mẹ con cùng trải qua khoảng thời gian nhàn nhã.
Nhưng ta cảm thấy cha vẫn cực kỳ không hài lòng. Rõ ràng là ta đã làm theo sự mong mỏi và yêu cầu của cha rồi mà, không để mẹ phải mặc quần áo hay đút cơm cho ta nữa, cũng không để mẹ phải ôm ta đi lại khắp nơi nữa rồi, ta làm sai ở đâu ư?
Ta không dám làm phiền mẹ thêm nữa, liền tự thò tay lấy nho ăn, ánh mắt của cha liền dịu đi không ít. Ta thở ra một hơi thật dài, không được quên chuyện ta đã hứa với cha, đứa trẻ đã lớn thế này rồi sao còn có thể như thế? Ta cũng vì sự cảm tính nhất thời của bản thân mà cảm thấy hổ thẹn, cử cảm thấy có lỗi với cha.
Ăn nho xong, ta và nhũ mẫu đưa nhị đệ mười tháng tuổi ra vườn chơi, đi được một lúc ta chợt nhớ ra đã để quên con chuồn chuồn tre của mình ở trong phòng mẹ, thế là vội chạy về lấy. Đi đến bên ngoài phòng, ta nhìn qua cửa sổ ngó vào trong, cảnh tượng bên trong phòng khiến ta thật không dám tin vào mắt mình. Ta nhìn thấy cha lại nằm trong lòng mẹ, mẹ đưa một quả nho đã bóc vỏ đến bên miệng cha.
Chuyện ta thích nhất hồi còn nhỏ là nằm trong lòng mẹ, để mẹ mặc quần áo, đút cơm cho ta ăn, ôm ta đi lại khắp nơi, mệt rồi thì ngủ trên giường của mẹ. Mẹ cũng rất chiều chuộng ta, bất kể ta đưa ra yêu cầu gì, mẹ cũng đều đáp ứng, nhưng ta có cảm giác trong cả quá trình này, cha không hài lòng cho lắm. Cùng với việc ta lớn dần lên, biểu cảm không vui của cha lại càng bộc lộ rõ rệt hơn ra ngoài.
Nhất là sau khi mẹ sinh hạ nhị đệ, cha đã trịnh trọng gọi ta đến trước mặt, ý tứ sâu xa nói:
Con đã lớn rồi, bây giờ còn có cả đệ đệ, sau này không được quấn lấy mẹ nữa. Mẹ con chăm sóc hai đứa trẻ rất mệt mỏi, con phải hiểu và thông cảm cho nỗi vất vả của mẹ.

So với sự lo lắng của ta thì biểu hiện của cữu cữu lại cực kỳ hưng phấn. Đối với chuyện này ta không hề lấy làm lạ, bởi vì trước nay cữu cữu ta luôn thế, lúc nào cũng tràn đầy nhiệt tình cực độ với mọi thứ, giống như ngoại tổ mẫu nói, tính cách của cữu cữu và mẹ hoàn toàn tương phản. Trước đây có lúc ta còn lo, so với một người mẹ dịu dàng, hiền thục thì sự nghịch ngợm, tò mò và luôn muốn dấn thân vào thám hiểm của ta hơi giống với cữu cữu.
Xe ngựa đi đến gần Thượng Thanh quán, ta xuống xe, cùng cữu cữu lén trèo lên núi.
Tóm lại đứa trẻ gào khóc ầm cả ngày hôm ấy đã khiến rất nhiều người đều nở nụ cười.
Cũng may ta không nhớ được chuyện xảy ra vào lúc ấy, bằng không chỉ cần nghĩ đến tình cảnh khi đó thôi... thật không tránh khỏi nở một nụ cười ngượng ngùng để không mất thể diện. Nhưng lúc nhị đệ ra đời, cảnh tượng trên như nhộng bị người ta chuyên tay nhau xem của đệ ấy cũng đủ để ta tưởng tượng ra hoàn cảnh năm nào của mình.
Cữu cữu nói, cỗ xe ngựa này đi thẳng tới Thượng Thanh quán.
Ngày hai mươi lăm tháng hai là ngày sinh của Đạo Đức Thiên Tôn, trong đạo quán có pháp hội, lẽ nào mẹ đi nghe pháp hội ư? Nếu như mẹ muốn đi nghe pháp hội thì cũng đều cần phải lén lén lút lút như thế. Với sự hiểu biết của ta đối với mẹ, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
Tình cảm sâu nặng của cha đối với mẹ rất nhiều người đều biết, chỉ cần nhìn hậu cung trống trơn này thôi là đủ biết tâm ý của cha thể nào rồi, nhưng còn mẹ thì sao?
Mẹ cũng nên giống như cha chứ? Ta vẫn không dám đưa ra kết luận trong chuyện này, là bởi vì dường như mẹ có một vài bí mật không thể để cho người khác biết. Ví dụ mỗi tháng sẽ có một vài ngày mẹ không có ở trong cung, nữ quan thường nói mẹ đang nghỉ ngơi trong điện, nhưng lúc ta lén lẻn vào trong điện thì lại không thấy người đầu cả.
() Trung hưng khôi phục lại thời kỳ hưng thịnh cho những thứ đã lụn bại.
Vì đã trải qua chuyện này nên ở trước mặt ta cha ít nhiều gì cũng có phần đuối lý, nhưng thực tế lúc ta ôm lấy cổ mẹ làm nũng, sự uy nghiêm của cha lại không suy giảm chút nào.
Ta và cữu cữu quyết định giáu ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đến Thượng Thanh quán để quan sát.
Lúc ngồi trên xe ngựa, lòng ta thấp thỏm không yên, cứ có một dự cảm không lành, giống như người mẹ mà ta thân thuộc đang muốn bỏ ta mà đi, ta bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc hành động ngày hôm nay có nên hay không?
Đừng hỏi ta vì sao ta họ Triệu mà cha lại họ Ngụy, hoàn toàn không phải vì chúng ta không phải là cha con ruộ9t, mà là vì cha thích họ Ngụy hơn họ Triệu nhiều. Nguyên do bên trong thì người đã chứng kiến câu chuyện của cha mẹ, hắn đều hiểu rõ hơn ta.
Nói đến đây thì hơi xa chủ đề rồi, quay lại nói về ta nhé.
Có rất nhiều người quan tâm đến ta, tất nhiên là vì thân phận của ta khác biệt, 5ta là đứa con đầu tiên của Thái tử và Thái tử phi.
Vào ngày mười lăm tháng hai hằng năm, mẹ đều sẽ không có ở trong cung, ta cũng đã xin với Bùi thiếu sự cho nghỉ nửa ngày để đến phủ Hoài Viễn hầu thăm ngoại tổ phụ.
Bài kiến ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu xong, đúng vào lúc đang chuẩn bị yến tiệc ở trong phủ thì cữu cữu gửi tin về, nói đã phát hiện ra tung tích của mẹ. Hôm nay chỉ có một cỗ xe ngựa dừng lại ở gần cửa cung, trong cỗ xe ngựa này là Mạc chân nhân của Thượng Thanh quán. Mạc chân nhân là sư phụ của mẹ ta, không chỉ là người giúp mẹ ta khai trí, mà còn truyền lại y thuật cho mẹ. Mẹ cũng thường mời Mạc chân nhân vào trong cung, rất có thể là mẹ đi cùng Mạc chân nhân.
Cuối cùng ta đành chịu hàng, ngoan ngoãn trượt khỏi lòng mẹ, xỏ giày vào cáo lui.
Lời của người lớn không thể tin, có lẽ đây là đạo lý mà mọi đứa trẻ đều phải tự mình ngộ ra trên con đường trưởng thành.
Không phải cha nói... ta đã lớn rồi không được làm mẹ mệt nữa hay sao? Lẽ nào cha thì không lớn? Trong đầu ta đầy những lời thánh hiền mà Bùi thiểu sư dạy, chỉ hận không thể đi đến trước mặt cha ngay lúc này, dùng những câu nói của thánh hiện bảo vệ lòng tự tôn bé nhỏ của mình.
Cha làm như vậy là trong ngoài bất nhất, thể mà là quân tử ư? Thế mà cha còn được gọi là Trung Hưng chi chủ của Đại Chu. Đúng vào lúc lòng ta dậy sóng thì ánh mắt của cha nhìn qua, hai cha con đối diện với nhau, cha vân thản nhiên như cũ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.