Chương 575: Ngoại truyện: chúng ta
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1773 chữ
- 2022-02-06 09:26:07
Ta đi theo cữu cữu tránh né sự chú ý của người khác, đi vào một con đường nhỏ.
Người trước nay đều nghiêm chỉnh quy củ đọc sách ở t8rong cung như ta, lần đầu cảm nhận được cuộc sống bên ngoài cùng lại khác biệt như vậy. Bầu trời hình như xanh hơn, ta hít sâu một hơi, cả3m nhận được mùi đất, mùi thơm dịu của cây cỏ. Chẳng trách mẹ lại nói, đợi ta lớn rồi thì phải thường xuyên ra ngoài thăm thủ.
Ta 9đoán là tỷ tỷ sẽ không ở trong số các thiện tín, chắc là đang ở trong thiện phòng của trụ trì.
Ta còn chưa kịp hoàn hồn thì nhìn thấy cánh cửa thiện phòng mở ra, một khôn đạo đứng trước cửa nhìn ta và cữu cữu.
Đã biết ngay là hai đứa đến đây mà, còn dám trèo tường vào đạo quán, bản lĩnh thật không nhỏ nhỉ?
Ta nghe ra được đó là tiếng của mẹ, ta đang định bước lên trước thì cữu cữu ở trước mặt lại bất chợt quay đầu giơ tay lên bịt mắt ta lại, sau đó ta nghe thấy tiếng nức nở của cữu cữu:
Hân ca nhi, chúng ta quay
về đi, hãy xem như không nhìn thấy gì hết có được không?
Nghe đến đây, tim ta đập như trống dồn, không biết câu tiếp theo mẹ sẽ nói gì, đang lúc nín thở chờ đợi mẹ nói tiếp thì nghe thấy cữu cữu khóc òa lên:
Tỷ tỷ, tỷ không thể thể này được... Cho dù tỷ không cần tỷ phu, không cân Hân ca nhi và Mộ ca nhi, thì tỷ cũng phải cân đệ chứ?
Cữu cữu nói rồi lao tới ôm chặt lấy đùi mẹ, quẹt hết cả nước mắt nước mũi lên đạo bào của mẹ. Trong đầu ta vô cùng hỗn loạn, nhìn cữu cữu khóc đến quên cả bản thân, lờ mờ có một suy nghĩ nhen nhóm trong đầu. Thì ra trong lòng cữu cữu, người mẹ thương nhất là cữu cữu.
Mẹ dở khóc dở cười, quát mắng cữu cữu:
Mau đứng lên, còn ra thể thống gì!
Mạc chân nhân là trụ trì đời trước, chẳng trách pháp hội lần này lại náo nhiệt như vậy, có đến hai vị trụ trì ngồi trấn, thật sự không thể đùa được.
Bọn ta chỉ cần đợi ở bên ngoài, đợi người nghe kinh đi hết rồi nhìn vào trong phòng thì có lẽ sẽ tìm được mẹ.
Khoảng nửa canh giờ sau, thiện tín và khôn đạo dần dần tản đi, cữu cữu khều khều tay với ta, hai người bọn ta rón rén bước lại gần thiện phòng. Cữu cữu bò trên khung cửa sổ nhìn vào bên trong, ta muốn hỏi cữu cữu có nhìn ra manh mối gì không, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên trong phòng.
Để bọn chúng vào đây đi!
Ta đạp lên cữu cữu trèo lên bờ tường, ngay sau đó cữu cữu nhún mình một cái cũng trèo lên theo. Không đợi ta lên tiếng, cữu cữu đã thuần thục vượt qua bờ tường tung mình nhảy vào bên trong quán, sau đó giơ tay ra với ta:
Nhanh lên, Hân ca nhi nhanh lên nào!
Tường hơi cao, nhưng ta không hề sợ hãi.
Vậy là đúng rồi Hân ca nhi.
Hân ca nhi, đi nhanh lên!
Ta nuốt nước bọt, bám theo cữu cữu. Cữu cữu hạ thấp giọng xuống:
Lỡ như thật sự nhìn thấy tỷ tỷ manh nha ý định muốn xuất gia thì cháu cũng đừng gào khóc vội. Trước giờ tỷ tỷ thương cháu và Mộ ca nhi, theo ta thấy cho dù tỷ tỷ đành lòng bỏ
tỷ phu lại thì cũng không bỏ được các cháu.
Lời của cữu cữu không thể là sự thật, nhưng ta lại không biết nên phản bác thế nào.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cổng đạo quản.
Cữu cữu nói:
Chúng ta treo tường lẻn vào trong đi.
Ta đang định lên tiếng thì lại nghe thấy cữu cữu nói:
Chắc tỷ tỷ sẽ không xuất gia làm đạo sĩ đầu nhỉ?
Ta giật thót:
Không đầu, sao mẹ có thể xuất gia được!
Mẹ là Hoàng hậu của Đại Chu, hơn nữa còn có phụ hoàng, ta và đệ đệ ở bên cạnh, mẹ không thể làm đạo sĩ được. Cữu cữu nói:
Ta tìm thấy không ít đạo kinh trong phòng của tỷ tỷ. Nghe mẹ nói, hồi tỷ tỷ còn ở nhà thường bảo mẹ đọc Nam Hoa Kinh cho nghe, lần trước ta vào cung tìm tỷ tỷ, trên người tỷ tỷ toàn mùi đàn hương...
Ta dừng bước chân, ta chỉ biết mẹ rất thích nói chuyện cùng Mạc chân nhân, hơn nữa trong tâm điện của mẹ đúng là từng chứa đạo kinh. Lẽ nào thật sự giống như lời cữu cữu nói? Ta thường đến cung Từ Ninh, biết rất nhiều thái phi ăn chay niệm kinh. Mẹ cũng giống như các thái phi ư... ta thậm chí còn không dám nghĩ.
Tiếng của cữu cữu truyền tới, ta n6gẩng đầu nhìn bóng dáng đang cố gắng leo trèo của cữu cữu, cái mông vểnh cao của cữu cữu rất thu hút sự chú ý.
Mông bên trái của c5ữu cữu to hơn mộng bên phải một chút, hơn nữa động tác còn có phần không được tự nhiên, chắc là mới bị ngoại tổ phụ cho ăn đòn, hơn nữa lại còn đánh không đều,
Trong lòng ta chợt trào dâng một bầu nhiệt huyết. Cữu cữu đã thế này rồi mà còn theo ta đi tìm mẹ, có thể thấy địa vị của ta trong lòng cữu cữu ra sao. Nhưng nếu lần này còn để ngoại tổ phụ phát hiện ra thì chỉ e mông của cữu cữu sẽ sưng đều nhau cho mà xem,
Mẹ gật đầu.
Ta truy hỏi:
Phụ hoàng nói thế nào?
Phụ hoàng con lúc mới biết cũng hết hồn một trận.
Ta nhảy vào lòng cữu cữu, hai người loạng choạng mấy bước suýt nữa thì ngã nhào trên mặt đất, mặt cữu cữu tràn đầy sự tự hào:
Những cái khác không nói, nhưng nếu muốn thỉnh thoảng chạy ra ngoài chơi thì nhất định phải học cách treo tường, không thì sẽ phải chui lỗ chó, rất mất uy nghi của người đàn ông, là Lữ Quang nói với ta đấy.
Lữ Quang mà cữu cữu nhắc đến là người trong phường, Lữ Quang cũng rất có tiếng tăm ở Đại Chu, phu nhân của y cũng là người trong phường, phu thê hai người lang bạt làm thuê khắp Đại Chu. Mỗi lần Lữ Quang về kinh, cữu cữu đều quấn lấy y không rời, bởi vì Lữ Quang có rất nhiều chuyện để kể.
Ta vừa nghĩ vừa nhắc nhở cữu cữu:
Trong đạo quán này đều là khôn đạo, chúng ta đừng đi nhầm chỗ.
Nói rồi mẹ giơ tay ra với ta:
Hân ca nhi đừng nghe cữu cữu con nhé.
Ta bước nhanh lên trước mấy bước dựa vào lòng mẹ:
Mẹ sẽ không xuất gia chứ ạ?
Mẹ cười nói:
Xuất gia làm gì? Ta chỉ thỉnh thoảng tới đây giúp sư phụ xử lý một vài việc thôi, những chuyện khác trong quán cũng không cần đến ta, sư phụ bảo ta tới đây cũng là để thay đổi tâm trạng.
Mạc chân nhân nghe thấy thế liền nói:
Trước đây hứa với ta một tháng đến ba bốn lần, hồi đầu thì cũng chịu đến thật, nhưng về sau... trong cung bận rộn, cũng chỉ đành để tạm đó.
Sao cữu cữu lại như thế?
Ta giăng mạnh tay cữu cữu ra, chạy về phía trước hai bước để nhìn thật rõ tình cảnh trong thiện phòng. Ngoài khôn đạo đứng ở cửa thì có hai người đang ngồi trên ghế, một người là Mạc chân nhân, người còn lại ấy thế mà lại là mẹ.
Mẹ khoác đạo bào, trong tay cầm phất trần, biểu cảm trang nghiêm hiếm có. Mẹ nhìn cữu cữu, rồi lại chuyển ánh mắt sang người ta, cuối cùng người thở dài:
Ta biết hai đứa theo ra đây nhưng không hề cho người ngăn cản, là bởi vì ta biết hai đứa đã lớn rồi, có những chuyện cũng nên để cho các con biết.
Ta ngây người nhìn mẹ, thì ra còn có thể như vậy, vậy là mẹ đã lừa hết khôn đạo trong đạo quán, cả các thiện tín ở ngoài kia nữa.
Mẹ ở trước mặt dường như không giống với mẹ mà ta biết trước đây.
Ta hạ giọng thật nhỏ:
Mẹ, vậy phụ hoàng có biết không?
Đúng là đến tìm mẹ thật, nhưng nếu vô ý xông vào nơi ở của khôn đạo thì sẽ phạm phải đại tội.
Cữu cữu gật đầu:
Yên tâm đi! Có ta dẫn đường tuyệt đối không nhầm được đâu.
Đọc sách thì có thể không mong chờ được cữu cữu giúp đỡ, nhưng làm mấy chuyện này thì cữu cữu tuyệt đối là cao thủ trong các cao thủ. Ta và cữu cữu cuối cùng cũng mò được đến thiện phòng của trụ trì, nghe thấy tiếng giảng kinh truyền ra từ trong phòng, đó là tiếng của Mạc chân nhân.
Ta lờ mờ hiểu được, chỉ chỉ ra ngoài cửa:
Vậy người ở ngoài kia có biết mẹ đang ở trong phòng không?
Mẹ nói:
Tất nhiên là không biết, đạo quán chỉ nói với bên ngoài ta là một đệ tử khác của sư phụ, đạo hiệu là Lăng Tịnh.
Lúc này cữu cữu đã không khóc nữa.
Trong mắt mẹ thoáng qua một tia sáng lấp lánh, giống như nghĩ tới chuyện gì cực kỳ thú vị:
Hiện giờ thỉnh thoảng còn bảo ta giảng kinh cho nghe.
Ta còn muốn hỏi tiếp những hiển nhiên mẹ không muốn tiếp tục nói nữa, phần tiếp theo có thể sẽ chạm đến chuyện riêng tư mà cha mẹ không muốn cho người ngoài biết.
Mẹ nói:
Được rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi, đừng gây thêm phiền phức cho đạo quán nữa.
Cữu cữu quẹt mũi, mẹ bảo người hầu hạ đi thay y phục, còn ta thì tò mò đón lấy cây phất trần trong tay mẹ, nhìn ra ngoài cửa. Dùng một thân phận khác để ở lại đây mà người bên ngoài hoàn toàn không hề hay biết nội tình sẽ là một chuyện thú vị đến mức nào chứ, sau này đợi ta lớn lên, nói không chừng cũng có cơ hội thử một lần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.