• 3,349

Chương 1139: Sóng Ngầm Mãnh Liệt.


Số từ: 2247
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Trong gương là một thân thể người phụ nữ có thể nói là hoàn mỹ, thân thể xích lõa, hai ngọn núi cao ngất trước ngực, trên đỉnh núi là hai trái bồ đào đỏ hồng, cảm giác tiêu hồn.
Hoàng Mẫn Hà khẽ ve vuốt thân thể của mình, vẻ mặt cực kỳ nhập thần, rất say mê.
Nói thật ra, Hoàng Mẫn Hà trước nay vẫn luôn cảm thấy cơ thể là tài phú lớn nhất của mình, tất nhiên nàng phải dùng khoản tài phú này vào địa phương xác đáng nhất.
Thực tế Hoàng Mẫn Hà chính là như vậy, trước kia nàng luôn giữ mình trong sạch, nàng hiểu đàn ông nên dùng tất cả thủ đoạn để có danh tiếng tốt. Thực tế trên tếh giờ này chắc chắn không có người đàn ông nào thích một người phụ nữ quá tùy ý.
Công phu của Hoàng Mẫn Hà rất tốt, nàng luôn đặt mình đúng vị trí. Sau khi qua tuổi ba mươi, nàng hấp dẫn sự chú ý của Chu Quốc Lập, người này có tình huống đặc thù, vợ chồng trường kỳ ở xa nhau, Hoàng Mẫn Hà đi theo hắn cũng không chịu uất ức, hơn nữa còn có thể hưởng thụ quyền lực trên tay của phó chủ tịch tỉnh.
Da thịt nõn nà không dính chút nước, Hoàng Mẫn Hà khoác lên người một chiếc khăn tắm, nàng cứ nửa che nửa đậy như vậy mà rời khỏi phòng tắm.
Bên ngoài phòng khách là Chu Quốc Lập, năm tháng không buông tha con người, lúc này hắn đã hơn năm mươi, hắn đã lực bất tòng tâm với thân thể của Hoàng Mẫn Hà. Sau một phen chiến đấu hắn cảm thấy thân thể rã rời, rõ ràng đã có bộ dạng già lão khó chịu nổi.
Chu Quốc Lập mồi một điếu thuốc, hắn hít vào một hơi thật sâu, vì chuyện phòng the làm ảnh hưởng đến thể lực, sức khỏe lại là một nhân tố vô cùng quan trọng, mà tâm tình cũng là một nhân tố khó chối bỏ. Gần đây áp lực của Chu Quốc Lập là rất lớn, điều này cũng trực tiếp làm cho sức khỏe của hắn có chút giảm sút.
Hoàng Mẫn Hà nhíu mày, nàng hừ lạnh một tiếng rồi chụp điếu thuốc trên tay Chu Quốc Lập nói:
- Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng hút thuốc trong phòng, sao không nghe? Anh xem mình đi, sao không đi tắm một chút, hai bộ xương sườn nhìn đẹp mắt thế nhỉ.
Hoàng Mẫn Hà mạnh mẽ nhưng Chu Quốc Lập cũng không kém, nhưng lần này hắn không phản ứng ngoài dự đoán của mọi người, hắn chỉ thở dài.
- Khong phải là Trương Thanh Vân đang cần người sao? Bây giờ Trương Thanh Vân đã không còn giống như trước, anh xem uy tín của người ta ở Giang Nam đã quá cao, còn quan tâm đến anh sao? Nếu đi một bước sai thì từng bước sai, anh vì chuyện của Vi Cường mà đắc tội với người ta, anh nghĩ xem, Trương Thanh Vân và Vi Cường có quan hệ gì?
- Anh không dung Vi Cường có phải chẳng nể mặt anh ấy sao? Tôi thấy sự việc này cần phải có chút tâm tư mới được.
Hoàng Mẫn Hà nói, nàng là một người phụ nữ nhạy cảm, cũng rất rõ ràng lý lẽ với người làm chính trị, nàng nói có vẻ như rất đúng.
Chu Quốc Lập khoát tay, hắn lắc đầu từ chối cho ý kiến. Trong lòng hắn hậm hực nhất là chuyện Trương Thanh Vân sử dụng mình rất hàm súc, trước đó hắn tranh chấp chức vụ phó chủ tịch thường vụ, nhưng sự thật chứng minh cái nhìn của Trương Thanh Vân về hắn là không tốt.
Trương Thanh Vân không những chẳng cho Chu Quốc Lập cơ hội làm phó chủ tịch, ngay cả cơ hội cho hắn tiến vào thường ủy cũng không. Đây chính là điều làm cho Chu Quốc Lập cảm thấy hậm hực nhất.
Điều khó hiểu thứ hai chính là người giúp việc của Trương Thanh Vân ở khối chính quyền bây giờ dần dần có bước tiến mới, không giống như trước luôn dựa vào Chu Quốc Lập. Khác biệt chính là Chu Quốc Lập cảm thấy gần đây Hoa Quốc Hiên rất sinh động, Trương Thanh Vân có nhiều chuyện đưa cho lão già này hoạt động, danh tiếng của Hoa Quốc Hiên bên trong khối chính quyền có đối chọi gay gắt với Chu Quốc Lập.
Nhưng những điều khó hiểu này chưa đủ để làm cho Chu Quốc Lập phải thở dài buồn bã, điều đáng buồn nhất chính là sau này hắn không biết nắm phương hướng thế nào cho tốt.
Nói thật, Chu Quốc Lập đã trải qua nhiều năm tháng thăng trầm, hắn cảm thấy mình không phải là dòng chính của Trương Thanh Vân, cuối cùng Trương Thanh Vân cũng khó thể tin hắn. Đặc biệt là với uy vọng hiện tại của Trương Thanh Vân ở Giang Nam, hắn giống như không thèm quan tâm đến sự tồn tại của Chu Quốc Lập, lúc này Chu Quốc Lập sao có thể tiếp tục trèo cao?
Lại nói tiếp, cục diện trước mắt ở Giang Nam rất kỳ diệu, Chu Quốc Lập cẩn thận phân tích thì thấy Trương Thanh Vân chiếm được tiên cơ là không sai, nhưng chỉ có như vậy mà thôi. Cục diện Giang Nam lúc này làm cho Trương Thanh Vân không thể khống chế hoàn toàn, năng lực thẩm thấu vào tỉnh ủy là cực kỳ có hạn.
Quan trọng hơn là gần đây Chu Quốc Lập liên tiếp gặp vấn đề, năng lực của hắn cũng chỉ có hạn, có thực lực mới là điều quan trọng nhất, chia tay người cũng vì vấn đề này.
- Mẫn Hà, em thấy bí thư Cao thế nào? Em gần đây có cảm thấy thế nào không?
Chu Quốc Lập nói, hắn vừa nói vừa đứng lên, giả vờ như lơ đãng nhắc đến vấn đề.
Hoàng Mẫn Hà liếc mắt nhìn Chu Quốc Lập, nàng cười nói:
- Anh nói Cao Khiêm sao? Người này không thể tin, không có khí dương, làm việc hung ác, em nghe nói bây giờ anh ta ép Trần Hiểu ở tỉnh ủy rất ghê gớm, chỉ cần nhìn qua thì sẽ thấy không đơn giản.
- Không chỉ là như thế.
Chu Quốc Lập khoát tay nói:
- Cao Khiêm có thể thoát thân trong bố cục của chủ tịch Trương, điều này mới phải làm người ta lau mắt nhìn.
Chu Quốc Lập vừa nói vừa đi về phía nhà tắm, hắn chỉ để lại một mình Hoàng Mẫn Hà sững sờ trong phòng khách.
Vòi tắm hoa sen trong nhà tắm phun ra nước ấm, nước giội lên đầu Chu Quốc Lập rồi chảy xuống chân, đầu óc hắn điên cuồng vận chuyển.
Chu Quốc Lập không hề cảm thấy mình còn trẻ, hắn cảm thấy mình khó thể chịu nổi.
Biết đâu Trương Thanh Vân còn đang khảo nghiệm hắn? Nhưng con đường làm quan của Chu Quốc Lập đến đây, nếu hắn rơi xuống thì coi như xong đời. Vòi tắm ngừng phun nước, Chu Quốc Lập vươn tay lấy khăn tắm phủ lên đầu, một lúc lâu sau hắn mở khăn và nhìn vào chính mình trong gương.
Trong mắt có tơ máu, đỏ hồng, không thể không nói lúc này Chu Quốc Lập đang ở vào một giai đoạn quyết định khó khăn.
Trong đầu hắn nghĩ về Trương Thanh Vân, một năm qua có thể nói là Trương Thanh Vân phong vân, có thể thay đổi Giang Nam. Thủ đoạn như vậy, khí phách như vậy quả thật không thể không làm người ta bội phục.
Hơn nữa Chu Quốc Lập cũng có chút sợ hãi Trương Thanh Vân, hắn không tin mình có thể chiếm được chút thượng phong khi đối diện với chủ tịch Trương. Nhưng bây giờ hắn không cần phải làm mũi nhọn, hắn chỉ cần hạ mình làm một góc là được, nói thật, hắn cảm thấy như vậy rất chán nản.
Sau khi tắm xong, Chu Quốc Lập mặc một bộ quần áo đi ra ngoài. Hoàng Mẫn Hà lúc này đã ăn mặc gọn gàng, nàng mặc một bộ trang phục công sở, trên mặt là một cặp kính gọng vangf, chỉ cần nhìn qua là thấy người đẹp, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Chu Quốc Lập lập tức bị Hoàng Mẫn Hà làm cho đờ người, nàng nói:
- Có chuyện gì vậy? Anh Chu, vẻ mặt anh sao khó coi như vậy?
- À, khụ...Khụ.......
Chu Quốc Lập ho khan vài tiếng rất mất tự nhiên, hắn nói:
- Khó coi sao? Vừa rồi nước có chút lạnh.
Hoàng Mẫn Hà dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, vẻ mặt cổ quái. Nàng đẩy cửa nhà tắm ra và khong thấy có vấn đề gì, nàng lại đi ra nói:
- Chỉ biết cằn nhằn, anh không có chuyện gì đấy chứ?
Chu Quốc Lập cười cười, hắn vuốt tóc nói:
- Có chuyện gì được?
Chu Quốc Lập vừa nói vừa cảm thấy không thoải mái, hắn có xuất thân là cục trưởng cục công an, có tình cảnh nào chưa từng thấy qua. Hôm nay hắn đưa ra quyết đoán nhưng còn không gạt được một người phụ nữ, chẳng lẽ Trương Thanh Vân đáng sợ như vậy sao?
Nếu nhắc đến Trương Thanh Vân thì thấy đây chỉ là một người trẻ tuổi, Chu Quốc Lập đã có bao nhiêu năm kinh nghiệm, như vậy lại bị chế trụ sao? Chu Quốc Lập thật sự không muốn quá mất mặt.
- Được rồi, Mẫn Hà, nghe nói đài truyền hình các em có một tin tức vè chính quyền tỉnh, có chuyện này sao? Có gì khó khăn không?
Chu Quốc Lập nói.
Hoàng Mẫn Hà nghe nói như vậy thì lập tức bị di chuyển lực chú ý, nàng nói:
- Đúng vậy, việc này có nhiều khác biệt, chủ yếu là lo lắng tỉ lệ thu hình, hơn nữa hình như lãnh đạo phòng tuyên truyền cũng không đồng ý, sự việc có chút phiền toái.
- Nhưng chuyên mục này khá quan trọng, dù sao chủ tịch Trương cũng đã tự mình căn dặn, nếu chút chuyện đó mà cũng không thành thì anh xem một trưởng phòng như em còn dùng được sao?
Chu Quốc Lập thở dài một hơi, lông mày dần giãn ra. Cao Khiêm không rút lui, Trương Thanh Vân ở Giang Nam cũng không có ưu thế quá khó tưởng, cũng có sự việc hắn khó thể khống chế.
Hơn nữa Trương Thanh Vân đắc tội quá sâu với phái con nhà quan, dù cuối cùng hai bên đã có thỏa hiệp, nhưng thật sự thỏa hiệp sao? Chu Quốc Lập đứng ở Giang Nam nhiều năm, nếu thật sự thỏa hiệp thì Cao Khiêm sẽ chẳng có thái độ như lúc này.
Nói đến Cao Khiêm thì Chu Quốc Lập cảm thấy mình khó nhìn thấu, hắn không ngờ đến người này, ẩn giấu quá sâu, xuất thân là đại gia tộc, tâm can khủng bố hơn người khác rất nhiều.
- Này, anh có chuyện gì vậy? Sao lại.......
Chu Quốc Lập đụng vào người làm Chu Quốc Lập bừng tỉnh, nàng sẳng giọng:
- Em đang hỏi anh đấy, anh sững sờ cái gì?
- Khụ, khụ, ý kiến của anh sao?
Chu Quốc Lập có hơi trầm ngâm, trong đầu lóe lên linh cơ, nàng nói:
- Ý kiến của anh chính là kiên quyết ủng hộ chủ tịch Trương, nhưng có một vài vấn đề em không cần xen vào quá nhiều, phải học cách bảo vệ mình, em hiểu ý anh chứ?
Hoàng Mẫn Hà gật đầu nói:
- Em hiểu ý anh, nhưng em cảm thấy mình cần giúp đỡ chủ tịch Trương nhiều hơn, thực tế đừng để người khác dùng lực, mình phải sử dụng chút mánh khóe. Điều này em hiểu, vì mực nước quá sâu.......
Chu Quốc Lập có chút sững sốt, sau đó lại cười ha hả, hắn liên tục vỗ tay khích lệ năng lực suy xét vấn đề của Hoàng Tịch Mai, một lúc lâu sau hắn mới thu lại nụ cười và nói:
- Mẫn Hà, em phải nhớ kỹ, nhất định phải làm tốt quan hệ với chủ tịch Trương, không thể sinh ra khúc mắc, đây mới là vấn đề quan trọng nhất.
Chu Quốc Lập rất chuyên chú, lời nói thấm thía. Hoàng Mẫn Hà cũng gật đàu, lúc này Chu Quốc Lập mới nở nụ cười. Thỏ khôn có ba hang, Chu Quốc Lập dù sao cũng phải có đường đi của riêng mình, hắn không quen ỷ lại.
Cũng chính suy nghĩ chính trị này của Chu Quốc Lập mà sau này phát huy tác dụng lớn, nhưng thành cũng vì thiên mà bại cũng vì thiên, Chu Quốc Lập ăn nhiều quả đắng, muốn đứng lên lại chẳng muốn thiệt thòi, nếu không thì lúc này hắn thắng bại bao nhiêu? Khó đoán
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.