• 3,349

Chương 689: Công Phu.


Số từ: 3301
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Trương Thanh Vân đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề của Trâu Côn và Triệu Lâm, thôi thì trước khi quay về Hoài Dương phải chủ động tìm báo cáo tình huống với Thi Vĩnh Nhạc.
Sở dĩ Trương Thanh Vân phải làm như vậy vì cảm thấy công phu cao tay của mình vẫn còn quá yếu, bình thường thì làm việc rõ ràng quả quyết quả cảm, nhưng khi liên hệ phối hợp với lãnh đạo, tìm kiếm sự trợ giúp tích cực của lãnh đạo thì không được tốt cho lắm.
Mà nguyên nhân chủ yếu của vấn đề này chính là trong lòng Trương Thanh Vân có quan niệm phe phái. Thật ra nếu nói trong phạm vi rộng thì toàn bộ thể chế chính trị là một phe phái lớn, mọi người liên tục tranh chấp, cuối cùng thì cũng phải làm tốt công tác, phải xây dựng đất nước. Vì có cơ sở này mà trong lòng kẻ nào cũng có một thước đo, đồng thời cũng sẽ có tâm tư kính sợ, mà những lãnh đạo một phương lại càng cần phải có đặc điểm này.
Nếu nói về Hoài Dương bây giờ thì tình thế quá phức tạp, hoàn cảnh bên trong rất kém. Bây giờ Trương Thanh Vân muốn thu dọn sạch sẽ thì rất cần tìm được sự trợ giúp của lãnh đạo tuyến trên. Mực nước trong ao hồ Hoa Đông là rất sâu, bây giờ Trương Thanh Vân đã đến vị trí lãnh đạo, không chủ động thăm dò tìm hiểu là không được. Quan hệ giữa Hoài Dương và tỉnh ủy chính quyền có tốt hay không sẽ phản ánh trực tiếp sự kiện Trương Thanh Vân có được lãnh đạo tỉnh Hoa Đông thừa nhận và ủng hộ hay không.
Nếu nói về vấn đề trước mắt thì bí thư tỉnh ủy Tần Vệ Quốc và phó bí thư Chu Thủ Tuân cực kỳ giúp đỡ cho công tác của Trương Thanh Vân, vì vậy quan hệ giữa hắn và tỉnh ủy là không lớn. Nhưng bên khối chính quyền thì Trương Thanh Vân vẫn có sự ngăn cách với Thi Vĩnh Nhạc, hơn nữa vì nguyên nhân Trâu Côn mà đã đắc tội với Chử Ngụy Cường, nếu không có quan hệ tốt đẹp với lãnh đạo đứng đầu khối chính quyền tỉnh thì sau này rất khó mở rộng công tác.
Căn cứ vào những nguyên nhân trên mà Trương Thanh Vân phải chủ động tiếp xúc với Thi Vĩnh Nhạc, chưa nói đến vấn đề thêm bạn, chỉ cần giảm đi một kẻ địch thì có ảnh hưởng rất lớn đến mái nhà Hoài Dương, vì thế mà phải suy xét thấu đáo.
Thi Vĩnh Nhạc là chủ tịch có tư cách lâu năm ở Hoa Đông, thậm chí còn vượt qua cả Chử Ngụy Cường, vì thế mà uy tín tương đối cao. Chử Ngụy Cường có lễ ngộ rất cao cho Thi Vĩnh Nhạc, vì thế trong Hoa Đông thì Thi Vĩnh Nhạc là người có trọng lượng.
Vì muốn có quan hệ tốt đẹp mà Trương Thanh Vân bắt buộc phải tìm điểm đột phát trên người Thi Vĩnh Nhạc. Tất nhiên còn có một nhân tố khác, đó chính là Chử Ngụy Cường là chủ tịch và khó thể chèo chống quan hệ máu mủ, nếu cứ chằm chằm vào chút chuyện của Trương Thanh Vân ở Hoài Dương thì rõ ràng là không thỏa đáng.
Trương Thanh Vân tam giữ chức phó chủ tịch tỉnh, vì vậy mà vấn đề tìm Thi Vĩnh Nhạc để báo cáo công tác là rất dễ dàng. Vì quan hệ hai bên không thân thiết nên Trương Thanh Vân vốn nghĩ có thể mời Thi Vĩnh Nhạc dùng cơm, nhưng lại sợ phản tác dụng. Cuối cùng vẫn phải lựa chọn phương pháp giải quyết việc chung, trực tiếp đến khu nhà khối chính quyền gặp mặt Thi Vĩnh Nhạc.
Sau khi hoàn thành công tác báo cáo thì Trương Thanh Vân trực tiếp nói rõ tình huống, hắn không giấu diếm điều gì, chủ yếu nói rõ tình hình quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã. Hắn nói hai người Trâu Côn và Triệu Lâm đã hoàn toàn không còn năng lực để ổn định hai quận trong thành phố, hơn nữa vào thời điểm này thì những quận trong thành phố Hoài Dương quá náo loạn, lúc cần thiết phải hy sinh chút lợi ích cá nhân.
Từ khi Trương Thanh Vân vào cửa thì Thi Vĩnh Nhạc đã rất ít khi mở miệng, đối phương báo cáo công tác thì lão chỉ lắng nghe, chốc chốc lại gật đầu. Đợi đến khi Trương Thanh Vân báo cáo về tình hình của Trâu Côn và Triệu Lâm thì lão nhíu mày rất sâu, cặp mắt liên tục di chuyển lên người đối phương, đợi đến khi nói xong thì Thi Vĩnh Nhạc nói:
- Nếu tình huống quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã nghiêm trọng như vậy, bây giờ anh có chương trình gì chưa? Lý niêm xây dựng thành phố mới là do anh nói ra, trước kia Hoài Dương vì quá tin tưởng vào lý niệm của anh mà mù quáng sa chân.
- Tình hình Hoài Dương bây giờ không ổn mới kéo một chuên gia như anh quay về, mục đích chính là xử lý vấn đề, sắp xếp mọi thứ cho thỏa đáng, cuối cùng giải trừ tất cả ảnh hưởng tiêu cực. Mà lúc này khối chính quyền cũng có kỳ vọng rất lớn vào anh.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, trong lòng chợt sinh ra cảm giác không thoải mái. Hoài Dương đến mức độ này rõ ràng là trách nhiệm của các lãnh đạo tiền nhiệm trước đó, có liên quan gì đến Trương Thanh Vân hắn?
Nhưng bây giờ nghe lời của Thi Vĩnh Nhạc thì giống như ban ngành tiền nhiệm đều bị Trương Thanh Vân đầu độc mà làm ra những chuyện không thỏa đáng, như vậy đúng là không có hương vị.
Thi Vĩnh Nhạc tất nhiên hiểu rõ điều này, nhưng lão cố ý nói ra như vậy với mục đích bày tỏ ý kiến của mình. Khi Trương Thanh Vân nghĩ thông suốt điều này thì những cảm giác không thoải mái trong lòng dần giảm bớt.
Trước đây Trương Thanh Vân đắc tội với người ta, bây giờ người ta càu nhau cũng là bình thường. Hơn nữa đối phương còn là lãnh đạo, quan lớn đè chết quan nhỏ, bây giờ người ta nể mặt gặp gở, cho mình một cơ hội thế này rõ ràng đã quá rộng lượng.
- Vấn đề xây dựng thành phố mới ở Hoài Dương tương đối phức tạp, vì kéo dài quá lâu mà các mặt vấn đề nổi lên quá gay gắt, mà vấn đề nghiêm trọng nhất chính là tác phong của đội ngũ cán bộ, đây là vấn đề hàng đầu.
- Cho nên nếu nói theo tình hình trước mắt, trước tiên tôi chuẩn bị nắm chắc vấn đề, sẽ hành động.......
Trương Thanh Vân nói.
Thi Vĩnh Nhạc nhíu mày, lão cắt ngang lời Trương Thanh Vân:
- Ý nghĩ này của anh là không đúng, bây giờ thứ cần chính là thời gian, anh đã không còn cơ hội để làm từng bước, vì thời gian không đợi người. Mà tại sao lại nói như vậy?
- Theo như những gì anh nói thì trước tiên phải chấn chỉnh hàng ngũ cán bộ, nhưng vấn đề ở quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã đã kéo dài quá lâu, đợi đến khi xử lý xong cán bộ thì còn gì để làm nữa? Vì vậy ý nghĩ của anh rõ ràng chỉ nằm ở một phía mà thôi.
Trương Thanh Vân dứt khoát ngậm miệng, hắn còn chưa nói hết câu đã bị Thi Vĩnh Nhạc cắt ngang, hơn nữa còn trực tiếp chỉ ra vấn đề, vì vậy cũng không biết nói gì.
- Trước tết tôi sẽ sắp xếp xuống xem xét tình hình Hoài Dương, để xem đã đến mức độ nào. Quan điểm của tôi luôn là đường đường chính chính, càng là những địa phương có quá nhiều vấn đề nổi bật thì phải càng làm theo quy củ, trước tiên phải làm sao cho mình đứng vững bàn chân, sau đó mới bắt đầu hành động.
Thi Vĩnh Nhạc nói.
Trương Thanh Vân bày ra bộ dạng rửa tai lắng nghe, hắn đợi một lúc lâu thì Thi Vĩnh Nhạc cuối cùng cũng nhắc đến Trâu Côn và Triệu Lâm. Lão nói Trương Thanh Vân làm việc theo quy củ.v.v. Tất nhiên là ám chỉ Trương Thanh Vân làm việc qua loa, ra tay khi chưa đứng vững ở Hoài Dương.
Trong lòng Trương Thanh Vân thầm buồn cười nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, hắn nói:
- Chủ tịch Thi nói rất đúng, tôi nhất định sẽ đẩy mạnh tu dưỡng trên phương diện này. Câu nói đầu tiên chính là chuyện gấp không được xử lý nôn nóng, có lẽ những lời này có khác với đề nghị của anh nhưng kết quả lại giống nhau, sau này tôi sẽ chú ý công tác.
Thi Vĩnh Nhạc chợt sững sờ, lão không ngờ hôm nay Trương Thanh Vân lại có thái độ như vậy. Lão liên tục tức giân mà đối phương lại không bực bội, đây rõ ràng là khác biệt quá lớn với ấn tượng của lão về Trương Thanh Vân.
Thi Vĩnh Nhạc vốn định mượn cơ hội này để giết chết uy phong của Trương Thanh Vân, nhưng đối phương hôm nay không cho lão quá nhiều cơ hội, ngược lại còn nói sẽ quán triệt đề nghị của mình. Thi Vĩnh Nhạc ngẫm nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng mới mở lời:
- Vấn đề sử dụng Trâu Côn và Triệu Lâm sẽ thuộc về chức trách của phòng tổ chức tỉnh ủy Hoài Dương của anh và phòng tổ chức tỉnh ủy. Trước đó tổ chức miễn đi chức vụ của hai người này tất nhiên là có suy xét, những thứ này anh cũng không cần phải nói ra.
- Chủ tịch Chử và Trâu Côn có quan hệ là không sai, nhưng trước nay Trâu Côn cũng không nắm chủ tịch để rêu rao ra bên ngoài. Bây giờ Trâu Côn bị miễn chức, anh cho rằng chủ tịch Chử sẽ vung tay múa chân sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Chủ tịch Thi nói quá lời, tôi nghĩ rằng lãnh đạo cũng có ý kiến với vấn đề của Trâu Côn, khi khảo sát cán bộ thì ý kiến của lãnh đạo trực tiếp là rất quan trọng.
- Còn những vấn đề khác, tôi và anh đã nhất trí với nhau, vì vậy cũng không vì mối quan hệ giữa Trâu Côn và chủ tịch Chử mà buông lỏng yêu cầu với cán bộ.
Thi Vĩnh Nhạc híp mắt, lão cười cười mà không nói gì. Trước kia lão đã từng tiếp xúc với Trương Thanh Vân nhưng là không nhiều, đây cũng là lần đầu tiên mà Trương Thanh Vân đến báo cáo tình huống công tác.
Hôm nay hai người tiếp xúc rõ ràng là không quá vui sướng nhưng ấn tượng có thể nói là khắc sâu. Biểu hiện của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn đánh tan ấn tượng của Thi Vĩnh Nhạc về đối phương, rõ ràng Trương Thanh Vân đã tiếp xúc đến mức độ trầm ổn của lãnh đạo quan trường, mơ hồ còn có chút bá đạo.
Thi Vĩnh Nhạc biết rõ về ý đồ của Trương Thanh Vân khi đến đây, nhưng dù là như vậy thì đối phương vẫn đối phó rất thỏa đáng không tạo ra tình cảnh xấu hổ và khốn đốn. Người có thể là được như vậy thì quá tốt, điều này đã chứng minh Trương Thanh Vân trẻ tuổi mà đi đến vị trí hiện tại cũng không phải ngẫu nhiên.
Trương Thanh Vân cũng hiểu rõ ý nghĩ của cuộc đối thoại hôm nay, tuy giọng điệu và thái độ của Thi Vĩnh Nhạc là không tốt nhưng hương vị ngoài cứng trong mềm là khá đậm. Xem ra vấn đề của Trâu Côn chỉ là chuyện nhỏ, trung tâm vấn đề vẫn là các biện pháp chính trị ở Hoài Dương.
Nếu Trương Thanh Vân làm tốt công tác ở Hoài Dương thì tất nhiên sẽ cực kỳ tốt đẹp, Trâu Côn cũng không có khả năng gây sóng lớn. Nhưng nếu Trương Thanh Vân không làm tốt ở Hoài Dương, sau này sẽ có người ném đá xuống giếng, tính chất sự việc của Trâu Côn sẽ biến đổi.
Sau khi hiểu rõ mọi đường thì Trương Thanh Vân cũng không muốn tiếp tục nói nhiều, hắn rời khỏi phòng làm việc của Thi Vĩnh Nhạc. Làm việc cũng không cần quá chu đáo, không nên coi trọng sự hoàn mỹ, trong quan trường chỉ cần có người thấy mình hợp mắt đã là quá đủ.
Trước kia Trương Thanh Vân cũng rất để ý đến vấn đề này nhưng bây giờ lại khá phai nhạt, vì quan hệ giữa người và người trong quan trường là lợi ích, nếu tìm được điểm thăng bằng lợi ích thì tất nhiên sẽ nắm đúng bản chất sự việc, như vậy sẽ được ủng hộ.
Trương Thanh Vân ở lại tỉnh thành vài ngày, sau đó hắn vội vàng quay về Hoài Dương mà căn bản không có thời gian nghỉ ngơi. Hắn là lãnh đạo, đón chờ là quá nhiều vấn đề rườm ra, mà dựa theo quy củ thì có rất nhiều chuyện phải có chữ ký của Trương Thanh Vân mới được thông qua. Lúc này hắn nhìn những chương trình dày đặc mà cảm thấy đau đầu.
Trương Thanh Vân chăm chú suy nghĩ mà quyết định mời họp hội ý các chủ tịch chính quyền. Trương Thanh Vân lần đầu tiên ủy quyền, hắn dựa theo các vị phó chủ tịch mà phân công, lần đầu tiên đưa ra quy chế phân công rõ ràng.
Công tác bên khối chính quyền quần lớn đều phải dựa vào quy trình xử lý theo quy củ của các phó chủ tịch, đặc biệt là những việc nhỏ và rườm rà càng không thể xử lý long trọng, không cần phải xin chỉ thị của lãnh đạo và trình diện lãnh đạo.
Thật ra Trương Thanh Vân có hành động như vậy cũng khá nguy hiểm, vì vấn đề trước mắt là đội ngũ cán bộ, Trương Thanh Vân mới đến, hắn còn chưa nắm rõ tất cả mọi người và từng chức vị chuyên trách.
Lúc này nếu ủy quyền thì sợ rằng sẽ gia tăng nhân tố không ổn định, vì người tuyến dưới có thêm quyền lực thì càng khó khống chế, cuối cùng cục diện rối loạn sẽ khó thể chống đỡ.
Nhưng mọi việc chỉ có tính chất tương đối, Trương Thanh Vân thấy rõ nếu lúc này mình không buông bỏ chút quyền thì sẽ rất vất vả khi muốn làm tốt công tác. Hắn chưa quen thuộc tình huống ở Hoài Dương, nếu công tác không tốt thì người tuyến dưới chắc chắn sẽ oán hận, sẽ sinh ra hoài nghi vì năng lực của lãnh đạo, hơn nữa quan trọng là đất mất niềm tin, mà không có gì bết bát hơn khi đánh mất niềm tin.
Hơn nữa nước trong không có cá, nếu muốn giải quyết toàn bộ vấn đề thì tất nhiên phải áp dụng phương pháp đua ngựa, những gì cần làm lúc này chính là như vậy mà không còn gì khác. Nếu lãnh đạo được phân công quản lý mà trên tay không có quyền lực thì sao có thể biểu hiện được năng lực?
Vì vậy sau khi suy trước nghĩ sau thì Trương Thanh Vân quyết định ra tay trước ở khối chính quyền, bắt đầu bước đi theo phương pháp thông thường nhất, gặp núi mở đường, gặp sông xây cầu, gặp vấn đề phải xử lý vấn đề. Đầu tiên phải làm sao để thi hành được biện pháp chính trị, chỉ như vậy mới hồi phục được chút sinh khí.
Nếu biện pháp thi hành chính trị của khối chính quyền gặp phải khó khăn thì quần chúng nhân dân sẽ còn lại bao nhiêu niềm tin với đảng ủy chính quyền đây? Lúc đó những gì được gọi là duy trì sự ổn định và phát triển chỉ là những lời nói suông, một tuần hoàn ác tính thì cuối cùng sẽ không có khả năng bừng bừng sức sống.
Hội ý chính quyền lần này Trương Thanh Vân tiếp tục cho Chung Gia Hoa làm chủ trì, hơn nữa những vấn đề chi tiết và chừng mực của quy tắc hội nghị thì Trương Thanh Vân cũng tích cực trưng cầu ý kiến của người này. Cũng vì vậy mà Chung Gia Hoa trở nên thận trọng, hắn không biết Trương Thanh Vân đang thử mình hay thật sự có ý nghĩ như vậy.
Trương Thanh Vân cũng không giải thích quá nhiều cho đối phương, trước tiên là vì hắn quá bận rộn, thứ hai là chuyện này khó nói cho rõ ràng. Chung Gia Hoa là phó chủ tịch thường vụ, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, Trương Thanh Vân cũng không cần phải quan tâm đối phương có hiểu ý mình hay không.
Bây giờ đối với Trương Thanh Vân thì tất cả đều mới mẻ, nếu nói là khảo nghiệm thì cũng rất đúng. Dưới tình huống này thì Chung Gia Hoa có thể nắm chắc hay không chính là một khảo nghiệm tuyệt đối.
Khi những dư âm của cuộc họp hội ý chính quyền còn chưa tản đi thì lại xuất hiện vấn đề trong quá trình đoàn kết ban ngành của các quận huyện bên dưới. Trưởng phòng tổ chức Lưu Phái liên tục báo cáo lên vài tình huống, thực tế cũng muốn Trương Thanh Vân sắp xếp thời gian để nhúng tay vào khối công tác này.
Trương Thanh Vân cũng không quá chú tâm vào ý nghĩ của Lưu Phái mà tìm đến thư ký trưởng thị ủy Mạc Ngôn Đông, vừa gặp mặt thì lập tức hỏi thẳng vấn đề, trưng cầu ý kiến của Mạc Ngôn Đông.
Vẻ mặt Mạc Ngôn Đông chợt biến đổi, sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hắn nói:
- Ban ngành trong các quận huyện gặp vấn đề là chuyện từ xưa đến nay, nhưng gần đây càng lúc càng nghiêm trọng, vì quá phổ biến, hơn nữa xử lý sẽ sinh ra khó khăn không nhỏ, vì vậy cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhìn Mạc Ngôn Đông. Người này đúng là xuất thân thư ký, nói chuyện quá che đậy, rõ ràng không bày tỏ ý kiến nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy đó là đề nghị tốt.
Mọi người nghe vậy cũng biết hắn nói thật, tất nhiên những gì tương đối mẫn cảm phải bàn bạc mới có thể giải quyết được, nhưng trả lời không quá chính xác thì bản lĩnh cẩn thận đã đến mức độ cao trong quan trường. Trương Thanh Vân cũng rất hiểu rõ vấn đề này, trong lòng cũng không có ý trách móc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.