Chương 112: Cô còn nhớ tôi không?
-
Cách Một Cánh Cửa
- Ân Tầm
- 1634 chữ
- 2022-02-04 06:33:40
Sợ lạc đường, lại sợ gây phiền toái cho người khác, đúng là em đã nghĩ quá nhiều rồi.
Tần Huân nói trúng nỗi lo của cô:
Nếu hôm nào muốn đi thì cứ8 nói với anh.
Để làm gì?
Anh đi với em.
Tần Huân dịu dàng nói:
Sẵn tiện xách túi hộ em.
Sầm Từ ngước mắt nhìn anh.
Tần Huân không phả3i kiểu đàn ông thích dùng lời ngon tiếng ngọt, nhưng thỉnh thoảng sẽ nói những lời rất dễ nghe, làm người khác cảm thấy ấm áp.
Cô khẽ mím mô9i, trêu anh:
Em còn tưởng anh sẽ giống mấy ông chủ lắm tiền trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, nói với em trung tâm thương mại nào anh đang là6m chủ, hoặc đưa em thẻ bạch kim thẻ đen, bảo em cứ mua sắm tùy thích.
Kết quả, anh lại nói muốn đích thân đi cùng.
Tần Huân phì cười5, dựa lưng vào sofa:
Công ty của anh không hoạt động trong lĩnh vực kinh doanh cửa hàng truyền thống, nên mong muốn đầu tiên của em không thành hiện thực được rồi, nhưng về sau thì có thể đưa thẻ cho em dùng, không thành vấn đề với anh.
Con người em có qua có lại, anh đưa thẻ cho em dùng, em còn phải nghĩ xem mua gì đó đáp lễ cho anh, vậy thì hà cớ gì phải phiền phức như thế.
Cô chậm rãi nói:
Tự xài tiền của mình thoải mái hơn.
Sầm Từ nói vậy khiến Tần Huân cảm thấy xa cách, nhưng nhất thời không biết phản bác cô thế nào, cuối cùng anh đành im lặng mỉm cười.
Sầm Từ xuống giường, khép chặt chiếc áo khoác ngủ trên người, lần theo tiếng động.
Vừa đặt ngón tay lên nắm cửa, cô đột nhiên sững người, không đúng, mỗi lần đi ngủ cô đều đóng cửa phòng rất cẩn thận, đây là thói quen của cô, bởi hễ mở cửa thì cô không ngủ được.
Cô nhớ rõ ràng, chắc chắn mình đã đóng cửa.
Nghĩ vậy, cô mở cửa, âm thanh lọt vào tại ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Có tiếng người khóc.
Nức nở từng tiếng nghẹn ngào.
Góc tường quá tối, Sầm Từ cố nhìn nhưng vẫn không thấy rõ được người đó ra sao, có lẽ do mái tóc dài đã che khuất gương mặt, hơn nữa cô ta còn đứng yên không nhúc nhích.
Sầm Từ căng thẳng nuốt nước bọt, tự dựng trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ.
Ý nghĩa này khiến cô thấy lạnh buốt sống lưng, cảm giác mọi lông tơ đều dựng đứng cả lên.
Là phụ nữ!
Sầm Từ bỗng cảm thấy da đầu râm ran, liên tiến nhanh hơn về hướng phát ra âm thanh, cuối cùng nương theo ánh sáng yếu ớt trong phòng khách, cô nhìn thấy một bóng đen ở góc tường! Sầm Từ giật mình.
Có người đang đứng trong góc tường! Cô không thể nhìn rõ người đó trông thể nào, ánh sáng quá yếu, cô chỉ thấy bóng người lờ mờ đứng dựa sát vào tường, thậm chí dường như còn hòa làm một với bức tường, người ấy cứ đứng mãi không nhúc nhích, chỉ có mái tóc dài rung nhẹ theo từng tiếng khóc nức nở.
Ý nghĩ bất chợt này chính là: Liệu có phải người đứng trong góc tường cũng đang nhìn cô? Trong bóng tối, cô không thấy rõ ánh mắt người đó, nhưng chỗ cô đứng có ánh trăng lờ mờ hắt vào, người trong góc muốn nhìn cô sẽ dễ như trở bàn tay.
Cô đang miên man suy nghĩ thì thấy người đó động đậy! Sầm Từ lập tức nín thở.
Bóng người tiến từng bước lại gần cô.
Sầm Từ đờ người đứng im như trời trồng, căng thẳng cất giọng:
Cô là ai?
Tiếng khóc đột ngột dừng hẳn.
Một giây trước cô ta còn khóc lóc thút thít, giây sau đột nhiên lại im bặt, trạng thái thay đổi trong tức khắc, tựa như người bị hốt hoảng chính là cô ta vậy.
Cô ta không khóc nữa, cũng không nhúc nhích, chỉ đứng yên ở đây.
Sầm Từ nhanh chóng uống xong tách cà phê:
Vụ án Đoàn Ý có duyên với Thang Đồ, nên nói thật lòng em không muốn nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa bây giờ em còn đang theo dõi nhiều bệnh án khác, nhưng nếu Thang Đồ giải quyết không được, em sẽ giúp đỡ.
Có điều...
Cô ngập ngừng, đoạn nói:
Em cho rằng Thang Đồ có thể làm được.
Đây không phải là lần đầu Tần Huân qua đêm ở nhà Sầm Từ, nhưng ngủ lại đúng nghĩa như tối nay thì đúng là lần đầu tiên.
Rõ ràng người đó đã bước ra khỏi góc tường, lại được ánh trăng chiếu sáng, nhưng thứ Sầm Từ thấy được vẫn chỉ là cái bóng đen thui, tóc tai dài xõa xươi, chuyển động người kia lắc lư theo từng bước chân.
Hai chân Sầm Từ như bị đóng đinh vào mặt đất, trong lòng điên cuồng la hét mau chạy đi, nhưng cô lại không còn chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái bóng đen ấy bước từng bước tiến tới gần mình.
Nỗi sợ hãi nuốt chửng lấy cô, cô muốn gọi Tần Huân nhưng không thể thốt lên thành tiếng, cửa phòng Tần Huân đang đóng, nên chắc chắn anh sẽ không nghe thấy tiếng động trong phòng khách.
Sầm Từ chợt ngớ ra, Thang Đồ Vừa rồi cô và Tần Huân nói chuyện trong phòng khách cả buổi nhưng hình như không nghe thấy tiếng Thang Đồ về, chẳng lẽ...
cô ấy đang cùng Bùi Lục tiến thêm bước nữa sao? Sầm Từ xoay người, mí mắt díp lại, nếu thực sự được như vậy, xem ra mọi chuyện thỏa lòng mong ước của Thang Đồ rồi.
Lúc Sầm Từ tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối.
Màn đêm nặng nề, ngay cả ánh trăng cũng âm u, không sáng tỏ.
Cô ngồi dậy, nhìn ánh trăng tối mờ ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng thấy hồ nghi, cô nhớ trước khi đi ngủ đã kéo rèm cửa rồi mà, hơn nữa còn kéo kín mít đến một khe hở cũng không có, sao giờ rèm cửa lại đang mở chứ? Hay do cô nhớ lầm rồi? Phòng khách hình như có tiếng động.
Một tiếng động rất khẽ, len lỏi vào phòng ngủ qua khe cửa chỉ rộng chỉ chừng một ngón tay.
Cô còn nhớ tôi không?
Sầm Từ giật mình choàng tỉnh.
Cô vẫn đang nằm trên giường, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, hơi thở dồn dập từng hồi, giống như người mới vừa bị bóp cổ.
Ai đã mở cửa? Sầm Từ nghĩ một hồi, chợt giật mình, chẳng lẽ là Tần Huân ư? Không phải, anh là người đàng hoàng, hơn nữa, nếu thực sự có ý đồ, chắc hẳn anh sẽ không để cửa hé như vậy mà đi.
Tiếng động trong phòng khách vang lên đứt quãng.
Sầm Từ nắm chặt tay đấm cửa, cô không hề sợ hãi, còn có Tần Huân trong nhà, nếu có chuyện gì xảy ra, cô chỉ cần hô lớn gọi anh là được.
Trao đổi xong chuyện của Đoàn Ý thì trời đã khuya lắm rồi, Tần Huân hỏi cô sáng mai muốn ăn gì, rồi cười nói:
Em không sợ nửa đêm anh sẽ sàm sỡ em sao?
Sầm Từ tựa người vào cửa phòng ngủ chính, đưa tay bật đèn ngủ, ánh đèn màu vàng nhạt phản chiếu nét mặt uể oải của cô, cô đáp:
Em đâu còn là một cô bé ngây thơ, anh cũng không phải thiếu niên liều lĩnh xằng bậy, điều quan trọng trong chuyện tình cảm lứa đôi chính là đội bên tình nguyện, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, cố cưỡng ép sẽ khiến tính chất sự việc thay đổi, đó là điều cả anh và em đều không mong muốn.
Nghe Sầm Từ nói vậy, Tần Huân thực sự chịu thua.
Cuối cùng, bóng đen cũng dùng trước mặt Sầm Từ, gần như đối diện trực tiếp với cô.
Khoảng cách gần đến nỗi Sầm Từ có thể cảm nhận được cái lạnh tỏa ra từ phía đối diện, nhưng cô vẫn không thấy rõ được người kia, mái tóc dài che phủ cả gương mặt cô ta, đầu cô đang cúi xuống rất thấp.
Cho đến khi cái bóng đen đó lại chuyển động, giơ cái thứ đen thùi lùi tạm gọi là bàn tay lên, vén mái tóc sang hai bên, hỏi một câu khiển Sầm Từ sởn gai ốc...
Cứ thế, hai người ở hai phòng, thân ai người đấy lo.
Sau khi nằm lên giường, Sầm Từ nghĩ lại những gì mình vừa nói ban nãy, kìm lòng không được mà buồn cười, cô tỏ vẻ như cởi mở trong chuyện nam nữ, chẳng qua chỉ là đang kiếm cớ tránh né mà thôi, cô không có kinh nghiệm nhiều trong chuyện yêu đương, nhìn thì có vẻ từng trải thấu hiểu sự đời, nhưng thực ra cô cũng chỉ là một kẻ nhát gan.
Chẳng khác gì Thang Đồ.
Rất lâu sau cô mới có thể ngồi dậy rời khỏi giường, tóc mái trên trán lúc này đã ướt nhẹp mồ hôi.
Sầm Từ gác tay lên trán, cảm thấy nặng nề khó chịu, âm thanh của người phụ nữ trong mơ vẫn văng vẳng bên tai cô, khàn khàn, the thé...
rèm cửa hiện tại vẫn khép như trước lúc cô đi ngủ.
Sầm Từ mò mẫm bật đèn ở đầu giường, nhìn đồng hồ, mới hai rưỡi sáng.
Giấc mơ dài đằng đẵng khiến cô tưởng chừng như trời sắp sáng rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.