• 635

Chương 113: Tần huân khác thường


Ánh sáng màu vàng nhạt tuy không thể chiếu sáng cả căn phòng, nhưng ít nhất vẫn giúp phòng khách không có điểm mù.

Thế nên người đó không 8trốn trong góc tường, cũng không phải là cái bóng đen thui, người đó đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía cô, yên lặng không cử động.

Là 3Tần Huân!
Cô nheo mắt đánh giá Tần Huân, nhận ra dường như anh cũng đang nhìn cô, hay nói đúng hơn là nhìn về hướng phía sau lưng cô...
Sầm Từ giật mình thót tim, vô thức quay đầu nhìn phía sau lưng mình, có gì ở đó sao? Song chỉ có không khí.
Cô không thấy có gì bất thường cả.
Người đó là Tần Huân sao? Sầm Từ nhéo mạnh mình thêm một cái nữa.
Đau quá, đây rõ ràng là hiện thực, cô còn nhéo mạnh tới nỗi ngày mai chắc chắn chỗ đó sẽ bị tụ máu bầm.
Chắc chắn không phải là giấc mơ.
Chuyện này thật kỳ lạ.
Sầm Từ vốn muốn tiến tới, nhưng vừa định nhấc chân lên, một dự cảm bất thường đã dâng lên trong lòng, len lỏi hòa vào từng mạch máu cô, khiến cho cơ thể cô khó lắm mới ấm áp trở lại giờ dần trở nên lạnh lẽo.
Đầu cô nảy ra ý nghĩ hoang đường...
Văn An Thời, người phụ nữ chưa từng xuất hiện này sao có thể trở thành khoảng cách chen ngang giữa hai người bọn họ?
Sầm Từ trả lời:
Em không phải là Văn An Thời.

Song Tần Huân dường như không nghe thấy, bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt cô đột nhiên vòng qua sau đầu, rồi bất ngờ giữ chặt đầu cô lại.
Sầm Từ giật mình, toan giãy người ra thì nghe anh trầm giọng hỏi:
Cô giấu Thẩm Tự ở đâu?
Sầm Từ hít sâu một hơi, không phải vì cơn đau sau gáy, mà vì lời anh vừa hỏi! Thứ nhất, tại sao anh lại nhận lầm cô? Thứ hai, tại sao anh cho rằng việc Thẩm Tự mất tích có liên quan tới Văn An Thời?
Sầm Từ quan sát gương mặt Tần Huân, một lúc sau, cô chợt nảy ra một suy nghĩ: Có phải anh cố tình làm vậy không? Sự thật chứng minh, vào buổi đêm, tâm trạng của con người luôn đạt mức độ nhạy cảm cao nhất, còn sức chịu đựng thì thấp nhất, cảm xúc dễ trở nên thất thường, vì vậy ý thức sẽ dễ dàng bị người khác điều khiển.
Đối mặt với một Tận Huân như thế, điều đầu tiên mà Sầm Từ nghĩ tới chính là điểm này, tận dụng điều kiện thuận lợi của đêm tối để điều khiển ý thức cô, nhằm biết được đáp án mà anh muốn.
Dường như...
khác xa với ánh mắt bình thường anh hay nhìn cô.
Sầm Từ lùi về phía sau mấy bước, hành động này sinh ra trong vô thức, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại làm thế, người đàn ông trước mắt không hề xa lạ với cô, càng không đáng sợ như bóng người mà cô đã thấy trong mơ, nhưng chính sự khác thường này lại khiến anh trở nên xa lạ hơn bao giờ hết.

Không cần, để em...

Cứ để anh.
Tần Huân ngắt lời cô.
Tần Huân rót nước đưa cho cô, yên lặng nhìn cô uống xong, rồi cầm lấy cái ly không, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sầm Từ cố ý làm lơ vẻ mặt của anh, nhẹ nhàng nói:
Muộn quá rồi, nghỉ ngơi đi.
Vừa bước vào phòng ngủ, cô chợt nghe thấy tiếng Tần Huân đứng phía sau gọi mình
Vừa nãy anh...
Khi cô đang nghĩ nên tiến tới tiếp tục hỏi anh hay làm như không có chuyện gì xảy ra, quay về phòng ngủ thì Tần Huân bất ngờ cử động, khiển Sầm Từ giật mình.
Cô thấy Tần Huân lùi về sau một bước, rồi quay người lại, nhìn về phía cô.
Sầm Từ đứng yên tại chỗ, thói quen và kinh nghiệm hình thành trong nhiều năm làm việc mách bảo cô rằng cho dù là người thân thiết đến đâu, nhưng một khi tinh thần đối phương trở nên bất thường thì không được hấp tấp, bất kể thế nào cũng phải giữ bình tĩnh, quan sát mọi thứ kỹ càng.
Tuy nhiên Sầm Từ nhanh chóng phủ định suy nghĩ đó, cô không trả lời anh, ngược lại khẽ gọi một tiếng:
Tần Huân!

Tiếng gọi tuy không lớn, nhưng vào đêm tối yên tĩnh như lúc này, dù chỉ là một âm thanh nhỏ cũng sẽ trở nên cực kì rõ ràng, cho nên tiếng gọi dứt khoát của Sầm Từ chẳng khác nào một cái búa gõ mạnh lên đầu Tần
Huân, khiến anh ngây người, sau đó anh hoàn hồn lại, nhìn Sầm Từ với nét mặt thoáng qua sự ngạc nhiên:
Tiểu Từ, em...
Tần Huân lập tức nhận ra động tác của mình, anh liền buông tay xuống, chau chặt mày lại, nhìn cô đầy khó hiểu:
Anh...

Không sao.
Sầm Từ cố tỏ ra thoải mái:
Em khát nên ra ngoài uống nước.
Nét mặt Tần Huân vẫn còn mang theo sự khó hiểu, nhưng anh cũng quay người đi vào phòng bếp.
Song anh vẫn không có phản ứng.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng kim đồng hồ trên tường vang lên tiếng
tích tắc
, càng khiến bầu không khí thêm phần kỳ dị.
Tim Sầm Từ đập nhanh hơn.
Sầm Từ thấy rõ ràng tất cả mọi thứ chứa đựng trong mắt anh, cô muốn gọi tên anh, nhưng anh lại chau mày, khẽ lẩm bẩm với giọng điệu lạ lùng:
Văn An Thời?
Cô ngẩn người.
Tân Huân giơ tay lên, ngón tay mảnh khảnh chạm vào khuôn mặt cô, Sầm Từ nhìn ngón tay anh vuốt ve hai má mình, cảm nhận rõ ràng được hơi ấm, nhưng lòng cô chỉ thấy lạnh lẽo.
Tại sao anh gọi cô là Văn An Thời? Lần trước anh nằm mơ gọi tên Vãn Ân Thời, cô đã vô cùng khó chịu, nhưng giờ đây, anh lại gọi cái tên Vãn An Thời này trong lúc nhìn cô, điều này càng khiến cõi lòng cô thêm chua chát.
Tần Huân vẫn đang đi về phía cô.
Mãi đến khi lưng Sầm Từ chạm tường, không còn đường lui nữa, cô nhìn anh chằm chặp, hai tay buông bên người siết chặt lại vì căng thẳng.
Tần Huân dừng bước trước mặt cô, nhìn cô chăm chú như đang đánh giá, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc và khó hiểu.
đã làm gì em vậy?
Anh thẫn thờ hỏi.
Sầm Từ quay đầu nhìn anh, khẽ cười:
Không có gì.


Người đàn ông trước mặt cô quả thật chính là Tần Huân.
Nhưng anh đang làm gì?
Anh...
không sao chứ?
Cô ngập ngừng hỏi.
Dương Tiểu Đào cuối cùng cũng gặp Đoàn Ý khi anh ta buộc phải tiếp nhận điều tra từ phía cảnh sát.
Thang Đồ đưa Dương Tiểu Đào tới Sở cảnh sát, Bùi Lục thấy hai người đến liền bàn giao công việc trong phòng thẩm vấn với đồng nghiệp, rồi bảo Pháo Tên Lửa đi pha cà phê.
Pháo Tên Lửa tinh mắt, liền nói:
Chị dâu tới à, đội trưởng Bùi, vậy thì nhất định phải lấy loại cà phê thượng hạng rồi.

Cô quay đầu về, hô hấp bất chợt ngừng lại.
Tấn Huân đi về phía cô, từng bước chân chậm rãi nhưng vô cùng vững chắc.
Lúc hai người đứng cách xa nhau, Sầm Từ không thấy rõ, nhưng khi anh từ từ tiến lại gần, cô phát hiện ra nét mặt của Tần Huân vô cùng kỳ lạ, đặc biệt là ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào cô.
Dù vầng trăng bên ngoài cửa sổ không sáng mấy, nhưng cả người anh lúc này đều được bao phủ bởi ánh trăng, vầng sáng âm u hắt và9o khiến hình bóng anh trở nên hư ảo.
Sầm Từ giật mình, không ngờ vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã thấy có người đứng đó, hơn nữa cô còn vừa 6mới thoát khỏi một cơn ác mộng.
Nhận ra là Tần Huân, Sầm Từ dần bình tĩnh lại, song trong lòng cũng dấy lên sự nghi hoặc, nửa đêm nửa hôm5 anh không ngủ mà đứng trước cửa sổ làm gì? Anh mất ngủ ư? Sầm Từ khẽ gọi:
Tần Huân?
Tần Huân không có phản ứng, dường như anh không nghe thấy.
Bùi Lục quát cậu ta:
Nói linh tinh cái mẹ gì thế? Cậu lo pha cà phê đi!

Em biết rồi.
Thang Đồ nhìn Bùi Lục, trong lòng vui như mở cờ, lần này anh không phản bác lại ư?

Bùi Lục liếc nhìn Dương Tiểu Đào, người đàn ông vốn cương trực có gì nói nấy giờ này lại chần chừ.

Thanh Đồ nhạy bén nhận ra, hỏi Bùi Lục qua ánh mắt, Bùi Lục ngẫm nghĩ rồi nói với Dương Tiểu Đào:
À ừm...

cô phải chuẩn bị tâm lý trước nhé.
Dương Tiểu Đào không hiểu.

Bùi Lục nói tiếp:
Bạn gái của Đoàn Ý cũng tới Sở cảnh sát.


Dương Tiểu Đào ngơ ngác, lúc đầu còn chưa hiểu ý của Bùi Lục, tới khi hiểu ra thì cả khuôn mặt cô đỏ bừng, cô vội giải thích:
Tôi không có quan hệ gì với anh ta cả, tôi thậm chí còn không biết anh ta tên gì nữa, đội trưởng Bùi, tôi thế là tôi không giấu giếm anh bất cứ chuyện gì...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.