• 586

Chương 117: Có lẽ là nhớ nhầm rồi.


Phải nói bà là giáo viên của những người hành nghề bác sĩ tâm lý, cũng là người an ủi tâm hồn cho mọi người, thậm chí còn có t8hể nói bà là bậc thầy của ngành này, từng có nhiều quan điểm và phát biểu gây chấn động.

Gần hai năm nay Sầm Từ chưa 3gặp Bạch Nhã Trần, trước đây cô từng nghe một tiết giảng của bà, cũng từng cùng bà nghiên cứu một đề tài tâm lý và tâm thần. 9

Bạn trai của em à?
Khi Tần Huân bước đến chỗ họ, Bạch Nhã Trần cười hỏi.
Sầm Từ không biết trả lời thế nào, ngược lại Tần Huân nhoẻn miệng cười, đáp:
Vâng ạ.
Cô ngước lên nhìn anh, tim đập thình thịch.

Sầm Từ, liệu có phải người đó không dùng cái tên này?
Tần Huân xếp hàng đi mua bỏng ngô và nước ngọt, mua xong anh liền quay lại tìm Sầm Từ.
Sầm Từ cũng không tiện gặng hỏi thêm trước mặt Tần Huân, liền mỉm cười nói:
Vậy có lẽ do em nhớ nhầm rồi.

Sầm Từ mừng rỡ:
Cô Bạch.
Thời tiết sau lập xuân vẫn chưa ấm hẳn, hôm nay Bạch Nhã Trần mặc một chiếc áo măng tô màu be, làm tôn lên làn da trắng ngần mịn màng của bà, trên cổ bà buộc một chiếc khăn mỏng màu xanh dương, nhạt nhạt, rất phù hợp với khí chất.
Bạch Nhã Trần mỉm cười, nói:
Lâu rồi không gặp em, Sầm Từ, em sắp thành ngôi sao nổi tiếng rồi đấy.
Sầm Từ biết bà đang nói đến mấy tin đồn lan truyền trên mạng mấy ngày trước, bèn nói:
Bệnh án em tiếp nhận hơi đặc biệt một chút thôi, cũng không có gì đâu ạ.

Có thể trở thành một bệnh án điển hình nhỉ?
Bạch Nhã Trần mỉm cười.
Cô bé khá giống với Bạch Nhã Trần, rất xinh đẹp, Sầm Từ thầm nghĩ, con gái ở độ tuổi mười mấy đúng là thật tuyệt.

Tốt quá.
Sầm Từ buột miệng nói.
Ở đó có một cô bé buộc tóc đuôi gà, tràn đầy sức sống, vừa mới mua xong nước ngọt, đang nhiệt tình vẫy tay về phía họ.
Sầm Từ biết Bạch Nhã Trần có con gái, hình như năm nay lên cấp ba.

Trai tài gái sắc.
Bạch Nhã Trần đánh giá.
Sầm Từ vội vàng giới thiệu hai người với nhau, khi giới thiệu Bạch Nhã Trần, cô nhấn mạnh:
Đây là bác sĩ tâm lý rất có tiếng nói trong giới.
Tần Huân đáp:
Rất hân hạnh được gặp cô.
Khóe môi Bạch Nhã Trần cong lên:
Sầm Từ nói quá rồi, thật ra người làm ngành này có áp lực tâm lý rất lớn, người ngoài ngành khi tâm trạng không thoải mái có thể tìm chúng tôi, nhưng khi chúng tôi đau khổ thì biết tìm ai? Vì vậy cùng lắm chúng tôi chỉ giúp họ thả lỏng tâm trạng, ngoài ra cũng chẳng thể làm gì khác.
Cô rất ngưỡng mộ Bạch Nhã Trần, vừa có thành tựu trong công việc, vừa có một người chồng yêu thương bà ấy và một cô con gái xuất sắc, tuy hai năm qua bà ít khi xuất hiện trước đám đông, nhưng từ nét mặt có thể nhận ra bà đang rất hạnh phúc và thoải mái, thật tốt biết bao.
Bạch Nhã Trần vỗ nhẹ mu bàn tay Sầm Từ:
Cô thấy như em mới tốt, Sầm Từ, tuổi trẻ mới là vốn liếng, con đường tương lai vẫn còn dài, tiền đồ của em còn rộng mở.
Sầm Từ mỉm cười, về tiền đồ của mình, cô chưa bao giờ trông mong quá nhiều.
Nói thật, Sầm Từ khá thích Bạch Trần Nhã, giống như
bây giờ, Bạch Trần Nhã sắp đến tuổi trung niên mà vẫn không hề 6có dấu hiệu tuổi tác, vẫn dịu dàng tao nhã như ngày xưa vậy.
Bạch Nhã Trần cũng có ấn tượng sâu sắc với Sầm Từ, một p5hần do Sầm Từ là một trong số ít các bác sĩ tâm lý gây nên tranh cãi trong mấy năm gần đây, phần khác do hai người khá hợp tính nhau, nên có nhiều chủ đề chung.
Trước khi đi, Bạch Nhã Trần còn nói với Sầm Từ, bà sẽ ở thành phố Nam một khoảng thời gian, nếu cô cần gì thì có thể tìm bà bất cứ lúc nào, sau đó bà đưa cho cô địa chỉ hiện tại của mình.

Cô Bạch.
Bạch Nhã Trần vừa đi được mấy bước, Sầm Từ bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, liền vội gọi bà lại.
Nghe vậy, Sầm Từ liền vội nói:
Cô nói quá rồi, năng lực của em còn kém xa cô.
Nói đoạn, Sầm Từ hỏi tại sao Bạch Nhã Trần lại ở thành phố Nam.
Bạch Nhã Trần trả lời:
Tuổi tác cao rồi, cơ thể không còn khỏe nữa, suối nước nóng thành phố Nam vốn nổi tiếng, cô chỉ chờ con bé được nghỉ đông là đến đây.
Nói rồi, bà chỉ tay về phía bên trái.
Sầm Từ gật đầu, nếu theo những gì Tần Huân nói, vậy Thẩm Từ rất giống với trường hợp thứ hai.

Nhưng...
Bạch Nhã Trần lại nói:
Nếu người em nói thuộc trường hợp thứ hai, vậy cô phải nghe thấy tên người đó rồi mới phải, người ngoài ngành có thể không biết, người vừa mới vào ngành cũng có thể chưa nghe thấy, nhưng nếu để tài nghiên cứu của anh ta có thành tựu, vậy ít nhất những người lâu năm trong ngành chúng ta cũng phải biết chứ.
Sầm Từ ngẩn người.
Bạch Nhã Trần dừng chân, Sầm Từ tiến lên phía trước, nét mặt ngập ngừng, song cuối cùng vẫn hỏi:
Cô tiếp xúc với nhiều đồng nghiệp trong giới, đã từng nghe thấy cái tên Thẩm Tự bao giờ chưa ạ?

Thẩm Tự?
Bạch Nhã Trần suy nghĩ:
Cái tên này nghe lạ quá.


Cô thử nghĩ kỹ lại xem, liệu cô đã từng thấy cái tên này trong hội thảo học thuật, buổi tụ họp đồng nghiệp hay trong bài phát biểu một đề tài nào đó chưa ạ?
Bạch Nhã Trần suy nghĩ hồi lâu, sau đó hỏi Sầm Từ:
Người em nói chủ yếu nghiên cứu về vấn đề gì? Có phòng khám ngoài giống như em không?
Sầm Từ cũng không rõ Thẩm Tự có phòng khám ngoài hay không:
Hình như người này từng đi diễn thuyết, phương hướng nghiên cứu chủ yếu liên quan đến trí nhớ ạ.
Bạch Nhã Trần tỏ vẻ mình thực sự chưa bao giờ nghe thấy cái tên này, cuối cùng nói:
Giới chúng ta nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, chuyên nghiệp hay nghiệp dư thì cũng vàng thau lẫn lộn, dạng người nào cũng có thể đi diễn thuyết được, ai cũng sẽ khẳng định mình có đề tài nghiên cứu chủ yếu, còn một trường hợp khác, người này chỉ nghiên cứu, chưa xuất hiện trước đám đông bao giờ, dù có mở tọa đàm thì cũng chỉ trong quy mô nhỏ và riêng tư, nên người trong ngành không biết đến tên anh ta.

Bộ phim này xoay quanh đề tài trinh thám, liên quan đến giấc mơ, tuy chỉ là phim thương mại, nhưng đề cập đến khá nhiều đến tâm lý, Sầm Từ xem rất say sưa.
Bộ phim kết thúc, hai người đến siêu thị.
Tần Huân đẩy xe, Sầm Từ thích thứ gì thì ném vào xe thứ đó, chủ yếu là thực phẩm và thức ăn.

Tần Huân bàn cười hỏi cô:
Em biết nấu không đấy?
Cô thẳng thừng đáp trả lời lại:
Anh biết nấu là được rồi.
Tần Huân nhoẻn miệng cười, kìm lòng không được giơ tay lên xoa đầu cô:
Được rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.