Chương 121: Xúc động
-
Cách Một Cánh Cửa
- Ân Tầm
- 1452 chữ
- 2022-02-04 06:33:51
Không có gì, nghe Châu Quân nói cô ấy vẫn không nhớ ra chuyện trước kia giữa bọn họ, còn lại đều ổn cả, Châu Quân hy vọng cô c8ó thể giúp Mẫn ViVi hồi phục trí nhớ.
Sầm Từ cụp mắt xuống chợt nhận ra bản thân đã phạm sai lầm.
Dù ban nẫy 3cô đã lựa lời hỏi khéo, nhưng Bạch Nhã Trần nghe xong vẫn nhận ra mục đích thật sự của cô là muốn hỏi bà có quen biết Châu Quâ9n hay không? Vậy thì Bạch Nhã Trân đúng là có gì đó với Châu Quân, bởi câu trả lời sau cùng của bà tập trung vào Mẫn Vi Vi, qu6an trọng hơn, Bạch Nhã Trần không phải không nhận ra cô đang có ý thăm dò.
Sầm Từ hơi chán nản, người ngồi đối diện vớ5i cô là Bạch Nhã Trần, bà ấy đương nhiên giỏi ăn nói khách sáo hơn cô rồi.
Bạch Nhã Trần cầm ấm trà lên rót thêm cho Sầm Từ, cô liền vội vàng đưa tách ra.
Bạch Nhã Trần thấy cô im lặng, bèn nói:
Em không cần phải thấy lấn cấn làm gì, người nhà bệnh nhân không hiểu rõ công việc của chúng ta là chuyện bình thường, với lại Châu Quân là người làm ăn, không dễ tin người, suy xét lợi hại trong mọi chuyện là bản tính của anh ta rồi.
Lúc đợi Tần Huân bắt máy, Sầm Từ ngẫm nghĩ, bản thân cô mong muốn Thẩm Tự chết hay tiếp tục mất tích? Nếu người đó đã chết, vậy sẽ là một sự giải thoát cho việc Tần Huân không ngừng tìm kiếm bao nhiêu năm qua; nếu tiếp tục mất tích, vậy Tần Huân sẽ ôm hy vọng như cũ.
Sầm Từ thở dài, người bên kia đã bắt máy.
Không cần Tấn Huân lên tiếng, Sầm Từ vẫn cảm nhận được bầu không khí đầy áp lực bên kia.
Sầm Từ gật đầu nói:
Vâng.
.
Thật ra chuyện của Mẫn Vi Vi cô cũng bất lực, em đã nghĩ ra cách gì hay hơn chưa?
Bạch Nhã Trần hỏi.
Sầm Từ lắc đầu, cúi đầu uống trà, sau đó lại nói:
Tình trạng của Mẫn Vi Vi rất kỳ lạ, nhưng trên thực tế em cho rằng cô ta mất trí nhớ do tai nạn.
Mất trí nhớ? Em chắc chứ?
Sầm Từ ngước mắt:
Cô Bạch không nghĩ vậy sao? Hay cả cô cũng tin em đang điều khiển ý thức của Mẫn Vi Vi?
Bạch Nhã Trần nhìn Sầm Từ mấy giây, rồi khẽ cười:
Cô chưa từng gặp Mẫn Vi Vi, nên không chắc có phải là mất trí nhớ có tính chọn lựa không, song chuyện em điều khiển ý thức, cô dĩ nhiên không tin.
Cô cầm điện thoại lên, Tần Huân không hề gửi tin nhắn.
Sầm Từ nhìn con đường thẳng tắp kéo dài vô tận không thấy điểm dừng ở phía trước thầm nghĩ, có đường đi tức là có hy vọng, nhưng năm đó Thẩm Tự rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại rơi vào bước đường cùng như thế?
Gần nửa tiếng sau, Sầm Từ mới gọi điện cho Tần Huân.
Ngón tay cô chợt khựng lại.
Cô bỗng nhiên nghĩ liệu có phải mình đang suy nghĩ phức tạp quá hay không? Có thể đây chỉ là một chuyện đơn giản, vậy mà cô lại nghĩ tới mấy việc không đứng đắn.
Sầm Từ hơi khinh bỉ chính mình.
Cô ngồi yên trên xe không nhúc nhích, bật đèn khẩn cấp, dựa vào thể bắt đầu nhớ lại từng chút một về cuộc nói chuyện với Bạch Nhã Trân hôm nay.
Mục đích cô đến tìm Bạch Nhã Trần là vì muốn nhắm đến Châu Quân, theo như cách nói của Tần Huân thì chính là, cuộc gặp gỡ giữa Châu Quân và Bạch Nhã Trần luôn gợi ra một cảm giác kỳ lạ, nhưng kỳ lạ thể nào thì anh không nói rõ được.
Tất cả chỉ dựa vào trực giác.
Sầm Từ không ở lại ăn trưa, cô lấy cớ là đã có hẹn, Bạch Nha Trần tưởng cô hẹn với Tần Huân nên không ép nữa.
Bà tiễn Sầm Từ một đoạn ra tới bãi đỗ xe rồi bất ngờ hỏi:
Người lúc trước em từng hỏi thăm cô, đã có tin tức gì chưa?
Sầm Từ mở cửa xe, quay lại nhìn Bạch Nhã Trần:
Có người nhờ em hỏi thăm thôi ạ, em nghĩ người đó chắc cũng được người khác nhờ vả, nên cả tên cũng nghe nhầm.
Bạch Nhã Trần cười khẽ, không nói gì thêm.
Khi chạy xe ra khỏi thị trấn suối nước nóng, Sầm Từ dừng xe ở một nơi an toàn.
Đứng trên góc độ người nghiên cứu tâm lý học, phán đoán mọi chuyện dựa vào trực giác là việc rất buồn cười, nên lúc trước Sầm Từ mới đưa ra suy luận gặp người tình cũ.
Cô đến chỗ Bạch Nhã Trần hoàn toàn không phải vì muốn chứng minh hai người từng yêu nhau, mà đến vì sự kỳ lạ Tận Huân cảm thấy.
Châu Quân có bản tính của người làm ăn, đối với chuyện gì, hay người nào anh ta đều vô cùng cẩn thận, Tần Huân cũng vậy, xưa nay anh nhìn nhận mọi chuyện rất sắc bén, tại sao lúc ấy anh lại nhạy cảm với chuyện Châu Quân đang gặp gỡ ai? Bạch Nhã Trần đã nói lý do, giống như giải thích với cô, nhưng chính xác bà đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Cô đã từ chối Châu Quân rồi, tin đồn trước đây đã gây khó khăn cho em, nếu lúc này cô thật sự nhận chữa bệnh cho Mẫn Vi Vi, vậy thì giới báo chí không biết sẽ viết về em ra sao nữa.
Em không quan tâm mấy chuyện đó ạ.
Sầm Từ hờ hững trả lời.
Cô thích em ở điểm này nhất.
Bạch Nhã Trần cởi áo choàng đang mặc, nhẹ nhàng vắt lên lưng ghế:
Châu Quân cũng giỏi thật, nhờ bạn bè liên hệ với cô, nhưng cô thì nghĩ, thứ nhất, chuyện của Mẫn Vi Vi rất đặc biệt, cô không tiếp nhận ngay từ đầu, bây giờ càng khó để can thiệp, thứ hai, mấy năm gần đây việc đi dạy và nhận bệnh nhân với cô thật sự quá mệt mỏi rồi, cô đến thành phố Nam chỉ vì muốn nghỉ dưỡng thôi.
Sầm Từ nở nụ cười đáp:
Vâng ạ.
Cô Bạch là người đức cao vọng trọng, nhưng từ đầu tới cuối cô không hề bày tỏ thái độ thẳng thắn với bà ấy, như chuyện của Mẫn Vi Vi và chuyện của Thẩm Tự, khi Bạch Nhã Trần hỏi cô đều lựa chọn giấu giếm.
Làm công việc này trong khoảng thời gian dài liệu có phải sẽ luôn đề phòng lòng người?
Sầm Từ bật cười, chỉ biết thở dài bất lực.
Lúc này Sầm Từ nghĩ, Châu Quân và Bạch Nhã Trần gặp nhau, thật sự là vì lý do Bạch Nhã Trần đã nói sao? Giả sử Châu Quân là khách hàng của Bạch Nhã Trần, trước đây hai người chưa từng gặp nhau, vậy thì trong lần đầu tiên gặp mặt, cả bác sĩ tâm lý lẫn khách hàng thường sẽ tỏ thái độ khách sáo, dù thân thiết cỡ nào cũng không thể che giấu được.
Thế mà Tần Huân lại cảm thấy tò mò và có ấn tượng sâu đậm với một cuộc gặp gỡ khách sáo giữa nam và nữ sao? Việc này có lẽ đúng như Tần Huân nói, có gì đó kỳ lạ, một sự kỳ lạ khó giải thích.
Sầm Từ để một tay lên vô lăng, ngón tay gõ cái được cái không, trong đầu bỗng nảy ra mọi loại khả năng mâu thuẫn với nhau.
Cô không chắc tình hình bây giờ ra sao, chỉ gọi tên anh.
Hồi lâu sau Tần Huân mới nói:
Anh đang đợi tin, giám định thi thể cần thời gian.
Đây là chuyện vô cùng khó chịu.
Sầm Từ nghĩ nếu đó đúng là thi thể của Thẩm Tự, đã bốn năm trôi qua, sẽ rất khó để nhận dạng, chuyện này đối với Tần Huân khác nào là sự giày vò khổ sở nhất, chẳng thà đâm cho anh một nhát dao còn hơn.
Cô nghe giọng nói trầm khàn của anh, có lẽ từ lúc nhận được tin tới giờ, anh vẫn chưa hề nghỉ ngơi.
Cô nên an ủi anh.
Chẳng hạn, anh đừng lo, có lẽ thi thể đó không phải là của Thẩm Tự hay chưa có tin tức gì thì chính là tin tốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.